14.
Chính phi Triệu thị là một người dễ mến, nàng chưa từng làm khó tiểu thư lấy nửa lời, thậm chí còn thường xuyên bầu bạn với nàng.
Triệu thị nói rằng hậu viện này đều là những thị thiếp ngu ngốc không đáng nhắc tới, chỉ có tiểu thư nhà ta mới thật sự là người thông minh. Nàng chẳng màng đến mấy nữ nhân lúc nào cũng vì Vương gia mà tranh giành, cũng không hiểu tại sao phải đem cả đời đánh cược vào tình yêu của một nam nhân?
Tiểu thư nói với Triệu thị: “Ngươi với Vương gia cũng coi là phu thê từ thuở thiếu thời, nói vậy thực là vô tình.”
Triệu thị lại đáp: “Tình cảm càng nhạt, địa vị càng vững.”
Những suy nghĩ của nữ nhân trong hậu viện, ta chẳng tài nào hiểu nổi. Nhưng rõ ràng Vương gia chính là một bậc thầy trong việc phân chia đều đặn, ngày mùng năm thì đến Triệu thị, ngày mùng bảy thì đến tiểu thư, còn các thị thiếp khác thì mỗi tháng chỉ được gặp một lần.
Tuy vậy, ta mơ hồ cảm thấy Vương gia có phần yêu thích tiểu thư hơn, bởi ngài thường xuyên đến dùng bữa trưa mỗi ngày. Nếu chỉ là đi ngang qua vài lần thì không nói, nhưng ngày nào đến đúng giờ cơm trưa, khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Nhưng tiểu thư lại chê Vương gia ăn quá nhiều, thậm chí còn lén lút xin quản sự trong phủ tiền cơm của Vương gia.
Chuyện này cuối cùng cũng lọt đến tai Vương gia, thế là hôm sau ngài không đến nữa. Ta và tiểu thư chẳng mấy để tâm, nhưng lại làm cho Lý ma ma cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.
Tiểu thư lén nói với ta: “Vương gia thật là keo kiệt và nhỏ mọn, ăn không ở đây hàng ngày, vừa mở miệng đòi tiền thì liền không đến nữa.”
Không hiểu sao chuyện này lại tới tai Vương gia, cuối cùng ngài không chỉ tăng tiền tháng cho tiểu thư, mà còn tiếp tục đến dùng cơm trưa đều đặn, thậm chí còn sắp xếp cả bữa tối. Ăn đến mức tiểu thư mặt mày đen thui.
Có lần, tiểu thư thèm ăn, sai nhà bếp nấu một bát hoành thánh làm bữa khuya. Giữa đêm khuya, Vương gia vội vã chạy tới, sợ rằng tiểu thư đã ăn hết phần, đến nơi thì ngay cả một giọt nước canh cũng chẳng còn.
Ta thực sự nghi ngờ ánh mắt của lão gia, Vương gia này suốt ngày chỉ biết ăn như vậy, có đáng để tiểu thư phải ủy khuất gả làm trắc phi không?
Nhưng lão gia quả nhiên là lão gia. Năm thứ hai sau khi tiểu thư gả vào phủ, Hoàng đế băng hà, Thành vương lên ngôi.
Tiểu thư được phong làm Quý phi, cả nhà được hưởng vinh hoa, ta cũng trở thành đại cung nữ trong cung.
15.
“Hỉ Nhi, hôm nay bữa trưa thêm món khổ qua xào, Hoàng thượng ghét ăn khổ qua lắm.”
“Vâng, nương nương.”
Sau khi tiểu thư gả vào vương phủ, ta vẫn chưa đổi cách gọi, nhưng vào cung thì mọi chuyện đã khác, ta phải đổi miệng xưng nàng là Quý phi nương nương.
Từ khi Vương gia trở thành Hoàng thượng, ngài không còn là “bậc thầy chia đều” nữa. Giờ đây trong cung đều đồn đại rằng Thẩm Quý phi là người duy nhất được Hoàng thượng sủng ái.
Tất cả chỉ là bề ngoài, không hơn.
Hoàng thượng ngày ba bữa đều không bỏ lỡ trong cung của Quý phi, ăn không nổi nữa thì cùng nương nương luyện một bài quyền để tiêu thực. Sau đó, nương nương bèn tâu lên Hoàng hậu, nhờ Hoàng hậu khuyên Hoàng thượng nên ban ơn đều khắp, không nên kén chọn, ăn cơm của trăm nhà, đừng chỉ nhăm nhăm một con dê mà vặt lông mãi.
Hoàng hậu thì chả có chí hướng gì, miệng thì nói hay lắm, nhưng thực ra không làm gì cả.
Cuối cùng, nương nương lấy cớ thưởng hoa, ép ta phải nhuộm vài cây mẫu đơn trắng thành màu sắc rực rỡ, rồi mời các phi tần đến thưởng trà.
Khi mọi người đến đông đủ, nương nương liền lên tiếng giáo huấn: “Từng người các ngươi, mặt mũi trắng trẻo thế này, mà không giữ nổi chân Hoàng thượng, có xứng với cha mẹ các ngươi không?”
Cao mỹ nhân nhỏ giọng nói: “Luận dung mạo thì ai sánh được với Quý phi nương nương chứ!”
Nương nương thở dài: “Đã biết nhan sắc không bằng người khác, tại sao không cố gắng bù đắp?”
Lúc ấy, Huệ tần liền nói: “Quý phi nương nương có nghĩ rằng là do tay nghề của nhà bếp chỗ người quá xuất sắc không? Chi bằng thử ăn vài ngày món thanh đạm, nhẹ nhàng xem sao.”
Nương nương suy nghĩ một lát, thấy lời Huệ tần có lý, liền ban cho nàng một đôi vòng ngọc bạch, rồi sai ta lo liệu chuyện này.
Tối hôm đó, Hoàng thượng nhìn bát cháo trắng và dưa muối trên bàn, nói: “Quả nhiên chỉ có ái phi là hiểu lòng trẫm. Gần đây trời nóng, ăn thanh đạm hơn buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.”
“Ngài ngủ ngon rồi, còn thần thiếp thì chẳng chợp mắt được,” nương nương bực dọc múc thêm cho Hoàng thượng một bát cháo.
Hoàng thượng nhận lấy bát, ăn một cách vui vẻ, ăn xong lại kéo nương nương ra ngoài sân dạo mát ngắm trăng.
“Quý phi rốt cuộc muốn gì?” Hoàng thượng đột nhiên hỏi, khiến ta đứng bên sợ toát mồ hôi, vội vàng dẫn những người khác lui ra.
Ta không rõ nương nương đã trả lời Hoàng thượng ra sao, nhưng dưới ánh trăng, ta thấy đôi mắt Hoàng thượng vốn luôn bình lặng bỗng trở nên lấp lánh sáng ngời.
Dĩ nhiên, không tính lần mới thành hôn mà ta đã dọa ngài run rẩy.
16.
“Hỉ cô cô, cô định đi đâu vậy?” Trưởng Công chúa chớp đôi mắt to tròn, ôm lấy chân ta mà làm nũng.
Dung mạo của Trưởng Công chúa giống y hệt Quý phi nương nương. Cảm giác tiếc nuối vì ta không được ở bên Quý phi từ thuở bé đã phần nào được bù đắp khi chăm sóc cho Trưởng Công chúa.
Ta bế cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp như một búp bê ngọc ngà, dịu dàng nói: “Mẫu phi của con sai ta đi làm chút việc. Đợi cô cô quay về, sẽ ở bên con, có được không?”
Trưởng Công chúa chu đôi môi hờn dỗi, thật giống như phiên bản thu nhỏ của nương nương mỗi khi không vừa ý. Ta vẫn kiên nhẫn dỗ dành, sau đó bảo nhũ mẫu đưa Công chúa đi nghỉ trưa.
Ta đã hầu hạ nương nương tròn hai mươi năm, thời gian đủ dài để tiểu nô tỳ nghịch ngợm ngày xưa trở thành đại cung nữ đắc lực bên cạnh Quý phi. Ta luôn cẩn trọng, chu đáo trong mọi việc.
Lý ma ma, thấy ta theo thời gian càng trở nên chín chắn, trưởng thành và quy củ, hài lòng vô cùng. Khi ta tròn hai mươi lăm tuổi và chọn không xuất cung, bà cũng cáo lão hồi hương.
Theo lệ, cung nữ qua hai mươi lăm tuổi có thể xuất cung, nương nương cũng từng hỏi ta có muốn ra ngoài tìm một gia đình tử tế để gả hay không. Ta chỉ cười lắc đầu: “Nô tỳ đã nói rồi, sẽ ở bên hầu hạ nương nương suốt đời.”
Không biết Trưởng Công chúa nghe được chuyện từ đâu, chạy tới tìm ta, khóc lóc nỉ non: “Con không muốn Hỉ cô cô đi đâu!”
Nghe nói Trưởng Công chúa sợ ta chỉ nói dối để trấn an, còn lén lút chạy tới chỗ Hoàng thượng vừa khóc vừa mè nheo.
Hoàng thượng không thể làm gì khác, đành phải tới cung của nương nương hỏi han: “Các ngươi hết người này đến người khác đều như vậy… Năm xưa, khi trẫm cùng nàng đi săn, chỉ vì dính dáng tới Hỉ cô cô mà nàng đã mặt nặng mày nhẹ với trẫm.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNương nương vừa mỉm cười, vừa thong thả bóc cam, từ tốn nói: “Thiên hạ chỉ có chân tâm là khó có được nhất, Hoàng thượng hẳn là hiểu rõ điều này chứ!”
Hoàng thượng quay sang ta, hỏi: “Quý phi nói vậy, cô cô có gì đáp lại không?”
Ta thưa: “Thiên hạ chỉ có chân tâm đổi lấy chân tâm.”
Hoàng thượng trầm ngâm, liên tục thốt ra ba tiếng “tốt, tốt, tốt,” nhưng khuôn mặt nghiêm túc của ngài bỗng nhăn nhó lại vì nương nương nhét vào miệng ngài một múi cam chua.
Nương nương đặt quả cam xuống bàn, nói: “Cam này sao mà chua đến vậy? Ta không ăn nữa đâu.”
Ta đứng bên nhìn cảnh này, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nương nương, giữ chút chừng mực.”
Nương nương đành cầm khăn tay, miễn cưỡng đưa tới miệng Hoàng thượng: “Hoàng thượng, nhanh nhổ ra đi.”
Hoàng thượng lại bảo: “Trẫm nuốt rồi.”
Ta lặng lẽ lui ra ngoài, vừa để hai người có chút thời gian riêng tư, vừa vì sợ mình không nhịn được mà cười thành tiếng.
Thực ra, hậu cung cũng chẳng phải luôn yên ả. Những năm đầu Hoàng thượng vừa đăng cơ, tướng quân luôn bị người ta tố cáo vô cớ. Sau này mới rõ nguyên do là vì Quý phi nương nương độc chiếm sủng ái. Ban đầu, tướng quân còn đắc ý, nhưng không chịu nổi việc bị người khác kiếm cớ chèn ép mãi, đành phải nhờ phu nhân vào cung một chuyến.
Tướng quân phu nhân dĩ nhiên vui mừng khi thấy con gái được sủng ái trong hậu cung, chẳng mấy để ý ẩn ý trong lời nói của tướng quân, mang theo vài cuốn sách nhỏ vào cung truyền kinh nghiệm cho nương nương.
Đúng lúc đó, có vài tần phi ghen ghét nương nương, tung tin Quý phi là yêu tinh, tinh thông thuật mê hoặc nam nhân, khiến nương nương giận điên người.
Nương nương cầm mấy cuốn sách nhỏ mà phu nhân tướng quân đưa, vỗ bàn nói: “Đã nói ta là yêu phi, vậy ta sẽ cho các ngươi thấy yêu phi ra sao!”
Thế rồi, danh hiệu yêu phi chưa được xác lập, nhưng nương nương lại thành công đạt được mục tiêu “ba năm hai con” mà tướng quân phu nhân đặt ra
Sau khi hạ sinh một trai một gái, những lời đồn đại cũng dần lắng xuống. Ai ai cũng nhìn ra rằng vị trí của Quý phi vững như bàn thạch.
Dẫu sao, Hoàng hậu hiện tại chỉ là Hoàng hậu, nhưng Quý phi có thể sẽ là Hoàng thái hậu tương lai.
Khi nương nương càng được sủng ái, địa vị của ta cũng theo đó mà tăng lên. Chỉ cần ta dạo một vòng quanh cung, lúc nào cũng có kẻ lén lút nhét đồ vào tay áo. Ban đầu là mấy đồng bạc vụn, lá vàng, sau đó có một vị tần phi ngốc nghếch còn đeo hẳn cho ta một chiếc vòng vàng nặng mười cân. Ta nghĩ, có lẽ ngay cả xiềng xích trong thiên lao cũng không nặng bằng chiếc vòng này.
17.
Khi ta đã trụ vững trong cung đến ngôi vị ma ma, Nhị Hoàng tử do nương nương sinh ra được lập làm Thái tử.
Chẳng riêng ta, đến nương nương cũng không dám tin vào tai mình. Người nắm chặt tay Nhị Hoàng tử, ngắm nhìn một lúc lâu rồi hỏi: “Con à, con nói thật cho mẫu phi nghe, làm sao con có thể giành được ngôi Thái tử vậy? Cả phụ hoàng của con, ta cũng chẳng hiểu nổi ông ấy làm cách nào mà lên được ngôi vua.”
Nhị Hoàng tử cũng lộ vẻ mờ mịt, đáp: “Hai chọn một khó lắm sao?”
Trưởng Công chúa đứng cạnh chen vào: “Phụ hoàng thích những người có dung mạo đẹp, có lẽ là vì gương mặt của huynh thôi!”
Câu nói này khiến nương nương không biết nên khóc hay cười, nhưng nghĩ kỹ cũng thấy có lý. Quả thật Hoàng thượng rất coi trọng dung mạo, nhờ khuôn mặt của nương nương mà ngài có thể ăn thêm đến hai bát cơm mỗi bữa.
Dẫu vậy, việc lập Thái tử cũng chẳng có nhiều lựa chọn, trong hậu cung chỉ có ba vị Hoàng tử, mà cả ba đều là con của Quý phi. Năm nào cũng tổ chức tuyển tú, nhưng năm nào Hoàng thượng cũng chê các tú nữ không đủ sắc đẹp, nên chẳng có ai mới vào cung. Bởi thế, không khí tranh đấu trong hậu cung dần lụi tàn, chỉ còn lại bốn người, nếu đầu độc một người thì ngay cả đánh mạt chược cũng không đủ tay chơi.
Việc lập Thái tử, nương nương cũng không nghĩ nhiều. Người nói, nhìn cái dáng Hoàng thượng ăn uống ngon lành như thế, ai biết được cuối cùng ai sẽ sống lâu hơn ai.
Bởi thế, chuyện trong dân gian không đáng tin. Cung đấu đâu phải đấu trí, mà là đấu sức khỏe.
Hoàng hậu cả đời không có con, nương nương luôn cảm thấy tiếc nuối thay cho bà, bởi cuộc sống trong cung quá dài và tĩnh mịch. Cung của Hoàng hậu trồng đầy mẫu đơn, ta từng nghĩ rằng Hoàng hậu thích hoa mẫu đơn nhất, nhưng nương nương lại bảo Hoàng hậu có lẽ bị dị ứng phấn hoa, có lẽ bà chỉ muốn nhìn hoa mà nhớ về những người đã khuất.
Cuối cùng, Hoàng hậu Triệu thị vì u uất mà thành bệnh, qua đời vào mùa xuân khi bà bốn mươi bốn tuổi. Mùa xuân năm đó, ngoài khu vườn đầy sắc hoa mẫu đơn rực rỡ của Hoàng hậu, khắp hoàng cung đều phủ khăn trắng.
Nương nương nghe tin Hoàng hậu băng hà, đứng lặng trong viện rất lâu. Người nói với ta: “Hồi ta mới vào vương phủ, Hoàng hậu luôn nhường nhịn ta, nếu ta nhớ mà đi thỉnh an thì tốt, nếu ngủ quên, bà ấy cũng chẳng trách phạt gì. Bà từng khen ta là người tỉnh táo, rất hợp nhãn bà.”
Ta dìu nương nương vào phòng, thưa rằng: “Nô tỳ còn nhớ rõ lắm, Hoàng hậu luôn rộng lượng, việc gì cũng làm công bằng chính trực.”
Nương nương cười nhạt: “Vì bà ấy không bận tâm, nên mới công bằng.”
Một năm sau, nương nương từ Quý phi được tấn phong làm Hoàng hậu.
18.
Mùa đông năm Bình Khánh thứ 34, nương nương nhiễm dịch bệnh, không thể qua khỏi mùa đông ấy.
Ta quỳ bên cạnh nương nương, chải tóc cho người. Kỹ thuật chải tóc của ta đã thành thạo từ lâu, nhưng dù có vụng về như khi còn nhỏ, nương nương cũng chẳng còn cảm nhận được nữa.
Hoàng thượng nắm chặt tay nương nương rất lâu, rồi ngài nói với ta: “Cuối cùng, nàng cũng không còn xinh đẹp như trước nữa.”
Ta thưa: “Mỹ nhân qua thời, nhan sắc phai tàn, vốn là lẽ thường.”
Hoàng thượng lắc đầu, nhưng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ quay bước rời đi.
Sau đó, thái giám tuyên chỉ ban thụy hiệu cho nương nương, phong cho thụy hiệu: Tự Hi.
Ta nhận thánh chỉ, đặt bên cạnh nương nương, rồi nói với Nguyên công công truyền chỉ: “Công công, phiền ngài giúp ta chuyển lời đến Hoàng thượng, rằng lão nô nguyện xin được theo hầu Hoàng hậu nơi chín suối, mong Hoàng thượng ân chuẩn.”
Nguyên công công ngẩn ra một lúc, rồi đẩy lại bạc mà ta đưa: “Ma ma cứ yên tâm, lời nhất định sẽ được chuyển tới.”
Thế nhưng ngoài dự liệu của ta, Hoàng thượng từ chối lời thỉnh cầu. Ngài bảo: “Nếu để ngươi theo hầu, Tri Lan sẽ oán hận trẫm.”
Đêm hôm ấy, ta đứng một mình giữa sân viện trống trải.
Có người nói với ta: “Thí chủ đã không còn vướng bận cõi trần, chi bằng theo ta mà đi thôi!”
Ngày ta xuất cung, tuyết rơi trắng trời. Cánh cổng lớn của hoàng cung dần khép lại trước mắt ta, nghĩ về những thăng trầm của một đời, ta sờ lên đầu trọc của mình, mỉm cười.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.