1
Lễ vật sinh thần hai mươi bốn tuổi Cố Thời Dục tặng cho ta, chính là thủ cấp của hoàng huynh.
Người cao quý nhất thiên hạ, mặt dính đầy bùn đất, đôi mắt trợn trừng không thể nhắm lại.
Huynh ấy chết không nhắm mắt.
“Cố lang, chàng đây là…”
Ta loạng choạng lùi lại.
Nhìn thấy cái đầu kia sắp rơi xuống đất thì một bàn tay vững vàng đỡ lấy thủ cấp, rồi trêu chọc đưa tới trước mặt ta.
“Phế nhân Tiêu thị, hoàng thượng trước kia sủng ái ngươi nhất.
“Ngươi thế này, ngay cả lần cuối cũng không chịu gặp hắn, thật khiến người ta lạnh lòng mà.”
Cố Thời Dục nhìn ta với vẻ tiếc nuối.
Rõ ràng ta thấy trong mắt hắn ánh lên sự chế giễu và khinh miệt.
Lời chưa dứt.
Trên vai hắn đã được khoác thêm một chiếc hoàng bào.
Có người từ sau lưng hắn bước tới, giọng nũng nịu trách móc:
“Trời lạnh thế này, A Dục vội vàng đưa lễ vật cho công chúa, chẳng sợ bản thân bị lạnh sao?”
Cố Thời Dục vứt thủ cấp của hoàng huynh đi.
Ôm người kia vào lòng, dịu dàng nói:
“Thư nhi, sao nàng lại tới đây? Thân thể nàng yếu ớt, nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.”
Ta thảm hại bò dưới đất để đón lấy.
Ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy dung mạo của người nữ kia.
Chính là nha hoàn theo ta lớn lên, Mạn Thư.
Ta đối đãi với nàng vô cùng tốt, tình như tỷ muội.
Nhưng chẳng ngờ. Nàng sớm đã cùng Cố Thời Dục tư tình với nhau.
“Tại sao?” Ta ngây người nhìn Cố Thời Dục, “Bao năm qua, hoàng huynh đối đãi với ngươi không tệ mà!”
Cố Thời Dục cười lạnh, ánh mắt đầy băng giá.
“Ngươi có biết bao năm qua, ta và Thư nhi đã sống thế nào không?”
Hắn cười, nụ cười đầy ẩn ý.
“Thư nhi vốn dĩ phải là chính thê của ta, nhưng vì ngươi, nàng đã chịu ủy khuất lớn như vậy.”
Nói xong, hắn cười lạnh, tiếng cười đầy hàm ý khó hiểu.
“Ngươi đã thích cướp phu quân của người khác như thế, thì hãy đền tội cho thật tốt đi. Cho đến khi Thư nhi tha thứ cho ngươi, cho đến khi ngươi chết!”
2
Ta đột nhiên mở bừng mắt.
Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, rơi lên mu bàn tay.
“Điện hạ, có chuyện gì vậy?”
Mạn Thư lo lắng lắc tay ta, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Có phải đã gặp ác mộng không? Mặt người trắng bệch như không còn chút huyết sắc!”
Ta ngây người nhìn Mạn Thư, nàng vẫn mặc cung trang của một cung nữ.
Chưa phải là bộ phượng bào của hoàng hậu sau này.
“Mạn Thư.” Ta khó nhọc mở miệng, “Hiện giờ… là khi nào rồi?”
Ánh mắt Mạn Thư sáng lên: “Điện hạ vẫn đang nhớ Cố tiểu tướng quân sao?
“Tính theo ngày, ngày mai là tướng quân sẽ về đến kinh rồi.”
Ta giả vờ bình tĩnh gật đầu.
“Ngươi lui ra trước, ta muốn ở một mình một lát.”
Năm nay, ta mười sáu tuổi.
Vẫn còn ở trong khuê phòng, chờ Cố tiểu tướng quân của ta khải hoàn trở về cưới ta.
Sau khi Cố Thời Dục về kinh, hoàng huynh sẽ thiết yến trên điện Kim Loan, vì hắn bày tiệc mời khách.
Ta và Cố Thời Dục là thanh mai trúc mã, đôi bên đều có tình cảm.
Hoàng huynh biết. Vì thế sẽ thuận nước đẩy thuyền, trong buổi yến tiệc sẽ ban hôn cho ta và Cố Thời Dục.
Nghĩ tới đây, ta chua chát cong khóe môi.
Hoàng huynh đã sai.
Càng sai hơn chính là ta.
Ai mà ngờ được trong lòng Cố Thời Dục, người thực sự tình sâu ý đậm với hắn từ thuở thiếu thời…
Lại là nha hoàn Mạn Thư, người từ nhỏ đã ở bên cạnh ta?
3
Trong yến tiệc khải hoàn, hoàng huynh ban ghế cho Cố Thời Dục.
Ghế đặt ngay phía dưới tay trái của ta.
Nhân lúc Cố Thời Dục cùng người khác nâng chén rượu, hoàng huynh quay sang ta nháy mắt.
“Thế nào? Trường Lạc có còn thích không?
“Trẫm nghe nói, Cố ái khanh vừa hồi kinh đã gửi quà vào cung cho muội, chậc chậc chậc…”
Ta kéo khóe môi, gượng gạo cười với huynh ấy.
Cố Thời Dục nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, từ xa nâng chén về phía ta.
“Mạt tướng chúc công chúa, phúc lộc dài lâu.”
Cố Thời Dục hai mươi tuổi, nét mày và khóe mắt đều toát lên phong thái hào hùng của thiếu niên.
Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhớ tới kiếp trước.
Mạn Thư cố ý làm nhục ta, muốn ta dâng trà cho nàng.
Nước trà sôi nóng đến mức không thể cầm vững.
Ta nhẫn nhịn cơn đau, nhưng vẫn để tràn ra hai giọt.
Cố Thời Dục nổi giận, vung tay đánh đổ chén trà.
“Được dâng trà cho nàng là vinh dự của ngươi. Ngươi to gan thật, dám mạo phạm Thư nhi!”
Mạn Thư tựa vào lòng hắn, nụ cười độc ác.
“Bệ hạ đừng trách Tiêu thị, từ trước tới giờ, nàng đã quen được ta hầu hạ rồi…”
“À.” Nàng che miệng cười khẽ, cúi đầu xuống, “Thư nhi lỡ lời, mong bệ hạ thứ lỗi cho Tiêu thị.”
Nhắc đến chuyện cũ, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
Ngày ấy, hắn giẫm lên ngón tay của ta, nghiền nát từng chút một.
“Có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu rõ thân phận của mình.
“Đôi tay này, đã không hầu hạ tốt cho Thư nhi thì bỏ đi là hơn.”
Những chuyện của kiếp trước, như thủy triều cuộn trào trong lòng ta.
Tay ta run lên, ly rượu rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Cố Thời Dục vẫn giữ nguyên tư thế nâng chén.
Trong điện, có một thoáng ngưng đọng.
“Vỡ tan bình an, điềm lành đấy.”
Hắn uống cạn chén rượu, nụ cười chói mắt.
“Công chúa, năm năm bình an.”
Ta ngây người nhìn những mảnh sứ vỡ trên đất.
Tại sao?
Hắn đã không thích ta, vì sao lại còn nói những lời này?
Ngay sau đó.
Cố Thời Dục vén áo quỳ xuống.
“Mạt tướng và công chúa tình sâu ý trọng, mong bệ hạ tác thành!”
Hoàng huynh quay đầu nhìn ta, ta nín thở.
Kiếp trước là hoàng huynh chủ động ban hôn.
Không phải… thế này.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMạn Thư tái mặt, đôi môi mím chặt.
“Mạn Thư.” Ta bình tĩnh nói, “Ngươi làm sao vậy?”
Nàng bỗng tới gần ta, khẽ thì thầm: “Cố tiểu tướng quân lần này có chút lỗ mãng.”
Ta gật đầu, quay người quỳ xuống trước hoàng huynh.
“Hoàng huynh.” Ta ngẩng đầu, “Ta không muốn gả cho hắn.”
Hoàng huynh kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Tại sao? Trường Lạc và hắn thanh mai trúc mã, chẳng phải muội thích hắn sao?”
“Hoàng huynh không biết. Năm xưa thanh mai trúc mã với Cố tiểu tướng quân, còn có một người khác.”
“Ồ?” Hoàng huynh tò mò, “Là ai?”
Sắc mặt Cố Thời Dục trắng bệch.
Hắn không thể tin nổi nhìn ta, môi khẽ động, muốn ngăn cản.
Ta hít sâu một hơi, cúi đầu bái lạy—
“Nha hoàn của ta, Mạn Thư, cùng Cố tiểu tướng quân thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Mong hoàng huynh ban hôn cho Cố tiểu tướng quân và Mạn Thư!”
4
Trong điện im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Ánh mắt đầy kinh ngạc của hoàng huynh di chuyển giữa ta và Cố Thời Dục.
“Ngươi hồ đồ!” Hắn khẽ trách, “Trường Lạc—”
“Điện hạ.”
Tiếng của Cố Thời Dục vang lên cùng lúc với hoàng huynh.
Khuôn mặt hắn đầy vẻ bi thương.
“Mạt tướng không biết mình đã làm gì khiến công chúa giận, xin công chúa chỉ giáo. Nhưng những lời như vậy chính là hại người hại mình. Còn xin công chúa…… Không nên nói nữa.”
Trang cái gì tình thâm ý trọng.
“Hoàng huynh, thật hay giả chỉ cần hỏi một câu là rõ.”
Ta nhếch môi cười mỉa mai.
Quay đầu lại, ta gọi: “Mạn Thư, bản cung chỉ hỏi ngươi một câu.”
“Những lời bản cung nói trước đó, có nửa phần giả dối không?
Ngươi không muốn gả cho Cố tiểu tướng quân sao?”
Mạn Thư lén nhìn Cố Thì Dục một cái.
Cố Thì Dục không nhìn nàng, vẫn cúi đầu.
“Bệ hạ.”
Mạn Thư mím môi, sắc mặt tái nhợt.
“Nô tỳ xuất thân thấp hèn, được công chúa không chê mà cho hầu hạ bên cạnh người, sao dám tư tình với người trong lòng của công chúa.
Nô tỳ chỉ nguyện tướng quân và công chúa bạch đầu giai lão, nô tỳ làm một nha hoàn đi theo hầu cũng đã mãn nguyện rồi.”
Cố Thì Dục thuận theo nói.
“Mạt tướng nguyện cùng công chúa bạc đầu. Mong bệ hạ thành toàn!”
Hoàng huynh nhìn Mạn Thư, lại nhìn Cố Thì Dục, rồi quay sang nhìn ta.
Vẻ mặt đầy mơ hồ như muốn nói: Các ngươi rốt cuộc đang làm gì?
“Trường Lạc, đừng làm loạn nữa.”
Hoàng huynh thở dài, cân nhắc rồi nói.
“Đừng vì cơn tức nhất thời mà làm hỏng mối lương duyên tốt.”
“Truyền chỉ ý của trẫm——”
Hoàng huynh đã nhìn ta và Cố Thì Dục lớn lên cùng nhau.
Trước đây ngày nào ta cũng ở bên hoàng huynh nhắc mãi chuyện muốn gả cho Cố Thì Dục.
Trong nhất thời, ấn tượng này khó mà thay đổi.
Hoàng huynh chỉ nghĩ rằng ta và hắn có chút bất hòa, đang giận dỗi nhau.
Huynh ấy vốn luôn muốn thành toàn cho ta.
Ta cắn chặt răng.
Dù thế nào hôm nay, thánh chỉ tứ hôn ta và Cố Thì Dục tuyệt đối không thể ban ra!
“Hoàng huynh!”
Ta đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời nói tiếp theo của huynh ấy.
“Bản cung thực sự có một người trong lòng, cả gan xin hoàng huynh tứ hôn.”
Ta mím môi, ánh mắt lướt quanh đại điện một vòng.
Mọi người đều cúi đầu.
Chỉ có một người đứng thẳng như trúc, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh mắt giao nhau, không hiểu sao ta lại khẽ run lên.
Người này dung mạo không tệ.
Chính là hắn đi!
“Hoàng huynh——”
Ta nhẹ nhàng chỉ về phía hắn, hắn liền cụp mi xuống.
“Ta muốn hắn.”
Tin tức hoàng đế ban hôn cho Đại Lý Tự Thiếu khanh và công chúa nhanh chóng lan truyền khắp Thượng Kinh.
Khi Mạn Thư đến tìm ta, ta đang suy ngẫm về những chuyện kiếp trước.
Những việc này, nếu nói thẳng với hoàng huynh, huynh ấy nhất định sẽ không tin.
Cha của Cố Thì Dục là công thần khai quốc.
Tiên đế lên ngôi, Cố gia có công lao vô cùng to lớn.
Nghĩ đến điều này, ta nhíu mày.
Kiếp trước, Cố Thì Dục vì muốn cho Mạn Thư một danh phận.
Hắn đã giết hoàng huynh, mưu đồ soán vị.
Kiếp này, ta lại cầu hôn cho bọn họ.
Ngày đó trên điện Kim Loan, ta nhìn rất rõ.
Cố Thì Dục không muốn, Mạn Thư cũng không muốn.
Tại sao bọn họ lại không muốn?
Hơn nữa, một gia tộc lớn như Cố gia, vì sao nói phản là phản ngay?
Ta xoa trán, đầu đau như búa bổ.
Từ sau khi trọng sinh, ký ức kiếp trước giống như bị che phủ bởi một lớp màn mờ.
Mập mờ, mơ hồ. Không thấy rõ.
Có ai đó mặc áo trắng, đốt hương tế lễ ta.
Gió mưa gào thét, ta chỉ nghe được một câu rõ ràng——
“Nguyện cùng điện hạ, mãi mãi không quên.”
Có lẽ ta đã quên mất điều gì đó rất quan trọng.
“Điện hạ.”
Giọng nói dịu dàng của Mạn Thư vang lên bên tai.
“Hôm nay là lễ hội hoa đăng, Cố tiểu tướng quân mời điện hạ cùng du ngoạn.
“Cố tiểu tướng quân đã chờ bên ngoài rồi, để nô tỳ trang điểm cho điện hạ nhé.”
Ta ngắm nghía lớp sơn trên móng tay.
“Bản cung đã có hôn ước với Bùi công tử, nam nữ đơn độc e là không hay.
Ngươi hãy nói với hắn, bản cung không được khỏe, không đi được.”
“Điện hạ!”
Mạn Thư kéo lấy tay áo ta, giọng nói có chút vội vã.
“Tướng quân và điện hạ tình cảm mười mấy năm, sao điện hạ lại… lại cần gì phải làm vậy?”
Ta nhìn thần sắc lo lắng của nàng, ánh mắt khẽ động.
“Vậy thì đi thôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.