1
Bạn thân Lâm Thu đã dồn hết tâm tư để theo đuổi Tần Dã suốt hai tháng nhưng tiến độ vẫn bằng không.
Mỗi ngày cô ấy đều đưa cơm, tiệc rượu cũng không thiếu mặt, trời nắng thì mang nước, trời mưa thì mang ô, Tần Dã ở đâu cô ấy ở đó.
Nhưng Tần Dã vẫn không hề động lòng.
Gần đây hắn thậm chí còn bắt đầu né tránh cô ấy.
“Không phải hai người là thanh mai trúc mã sao?” Tôi thật sự không thể nhịn được mà hỏi.
“Cậu không hiểu đâu, người giàu bọn tớ chơi khác biệt lắm.” Lâm Thu nghe vậy thì như bị chạm đúng nỗi đau.
Ngay khi tôi vừa trợn trắng mắt định tiếp tục làm việc thì Lâm Thu đột nhiên nắm lấy tay tôi, phấn khích nói:
“Phỉ Phỉ, nơi nào có Tần Dã, chắc chắn sẽ có Thẩm Hướng Bội, cậu đi tán tỉnh Thẩm Hướng Bội đi, như vậy tớ sẽ biết được hành tung của Tần Dã!”
“Tiểu thư, cậu điên rồi, tớ ăn gan hùm mật gấu à mà dám tán tỉnh anh ta.”
Thẩm Hướng Bội là một đại thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng, còn xuất thân từ gia tộc tổng tài bá đạo.
Còn tôi chỉ là một người làm công ăn lương bình thường với mức lương 13k mỗi tháng, đã thế sếp còn không tăng lương.
“Ôi dào, nếu họ dám bắt nạt cậu, tớ sẽ mua hot search nói họ bắt nạt người nghèo, kiểu này bây giờ dễ bị chửi lắm.”
“Hơn nữa, Thẩm Hướng Bội nổi tiếng là có tính cách tốt, anh ta sẽ không làm gì cậu đâu.”
“…” Tớ cảm ơn.
Dưới sự kích động của Lâm Thu, tôi đã chủ động thêm WeChat của Thẩm Hướng Bội.
Bắt đầu từ “Chào ngài” cho đến “Tôi nấu thừa một ít canh, để tôi mang cho ngài nhé.”
Tôi đã giả vờ trở thành một “chó liếm” đẳng cấp như Lâm Thu.
Thậm chí còn liếm kỹ hơn, chu đáo hơn, thái độ cứ phải gọi là tuyệt vời.
Nhưng không thể phủ nhận rằng chiến lược của cô ấy thực sự rất hiệu quả, mỗi khi tôi hỏi Thẩm Hướng Bội đang ở đâu, làm gì để thu thập thông tin, hầu hết các địa điểm đều có mặt Tần Dã.
2
“Tổng giám đốc Thẩm, ngài ở đâu vậy, tôi có nấu một ít canh gà cho ngài.”
“Tần Dã đi công tác rồi, thứ hai tuần sau về.”
Có vẻ như biết tôi sẽ hỏi gì, Thẩm Hướng Bội thẳng thắn trả lời.
“Xem kìa, tớ đã bảo cậu quá rõ ràng mà.”
Một “chó liếm” có kinh nghiệm thì phải biết cách tiến lùi hợp lý, giảm sự hiện diện, như vậy mới có cơ hội một cú ăn ngay.
Ban đầu tôi nói trong 10 lần thì 6 lần “tình cờ” là hợp lý, Lâm Thu thì lúc nào cũng “tình cờ” gặp.
Mỗi lần gặp là lại cười gượng như kẻ trộm: “Trùng hợp quá Tần Dã, anh cũng ở đây à.”
“Anh ấy còn né tớ đến mức phải ra nước ngoài.” Lâm Thu buồn bã nói, “Phỉ Phỉ, cậu nói xem, Tần Dã có phải rất phiền tớ không?”
Nhìn cô ấy buồn tôi cũng không nỡ nói gì thêm.
“Sao lại thế được, tổng tài mà, thực sự bận rộn.”
“Cậu xem sếp của chúng ta đi, công ty nhỏ xíu mà còn phải đi công tác suốt.”
Biết đâu được, biết đâu Tần Dã thực sự đi công tác.
Chỉ cần vẫn giữ được Thẩm Hướng Bội thì vẫn còn cơ hội.
Vì hạnh phúc của bạn thân, tôi vẫn mang theo hộp cơm đi gặp hắn.
Đến dưới tòa nhà công ty của hắn, không có gì bất ngờ, tôi lại bị chặn lại.
Cô tiếp tân vừa cười vừa nghiến răng lẩm bẩm.
“Lần thứ mấy rồi, bây giờ các cô gái trẻ vì lấy chồng giàu mà không từ thủ đoạn nhỉ.”
“Chả thế à, tổng giám đốc Thẩm căn bản không thèm để ý đến cô ta.”
“Tổng giám đốc Thẩm à, tôi để canh gà ở dưới này nhé.” Như mọi lần, sau khi để lại tin nhắn với Thẩm Hướng Bội, tôi chuẩn bị chuồn đi.
Ai ngờ chưa kịp đến cửa thì đã đụng phải hắn khi hắn vừa bước ra từ thang máy.
“Tống Trà Phỉ.” Hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi, tim tôi hẫng lên một nhịp.
“Tổng giám đốc Thẩm… Chào ngài.”
“Trùng hợp quá, haha.”
Thẩm Hướng Bội thở dài, liếc nhìn về hướng canh gà ở quầy tiếp tân, “Không phải tôi đã nói Tần Dã ở nước ngoài sao?”
“Ngài hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ muốn mang canh gà cho ngài, trước đây chỉ là tình cờ thôi.”
“Ồ?” Hắn nhướng mày, mang theo vẻ nghi ngờ đầy tò mò.
“Thật mà, tôi thật sự muốn…”
“… theo đuổi ngài.”
Nói xong, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng vì kế hoạch theo đuổi tình yêu của Lâm Thu, tôi đành cắn răng tiếp tục nói dối:
“Thu Thu thực sự chỉ muốn đi cùng tôi thôi, quân sư mà, quân sư thì phải lên sân hướng dẫn chứ, haha.”
Thoáng một cái, tôi đột nhiên cảm thấy khá may mắn.
May là bạn thân của một tổng tài bá đạo như Tần Dã có tính tình tốt, thường không làm khó người khác, nếu là tổng tài khác, có lẽ tôi đã bị đuổi khỏi cửa rồi.
Thẩm Hướng Bội cười nhạt, đôi môi của hắn khẽ nhếch lên thành một đường cong: “Ừ.”
“Vậy, vậy tôi không làm phiền ngài nữa.” Thấy hắn không nói gì thêm, tôi cúi chào, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.
Hắn đột nhiên nắm lấy tôi, hơi thở ấm áp phả vào tai, làm lòng tôi rối bời.
“Theo đuổi người khác mà gọi lễ phép như vậy, cô đúng là rất lịch sự.”
Đầu óc tôi nổ tung.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrời ơi, cái sự hèn của chăm sóc khách hàng đã ăn sâu vào xương tủy này.
3
Kể từ sau lần bị Thẩm Hướng Bội chế giễu tại tập đoàn Thẩm thị rồi phải bỏ chạy khỏi đó trong nhục nhã, tôi bắt đầu cuộc sống làm một “chó liếm” chỉ giới hạn trên mạng.
Một phần vì Tần Dã không có ở đó, phần khác vì lần trước thực sự quá xấu hổ.
Đối với những người thuộc ISTJ như tôi, việc đó chẳng khác gì bị giam cầm một chỗ.
Theo quy tắc của “chó liếm,” chỉ cần không bị đối phương chế giễu trước mặt thì xem như chưa thất bại.
Tôi bắt đầu rút kinh nghiệm, không bao giờ nhắn “ngài” nữa, còn thử gọi hắn bằng những cái tên không quá hèn.
“Hướng Hướng?”
Thẩm Hướng Bội ngay lập tức trả lời: ?
Xong rồi, sao hắn trả lời nhanh thế?
Tôi vừa nhắn xong thì tim đã đập mạnh, chuẩn bị thu hồi lại tin nhắn.
Cũng không phải sợ điều gì quá, chỉ là sợ họ nghĩ tôi không bình thường rồi sau này khi nhắc đến tôi sẽ là nói “cô gái bị thần kinh”.
Nhanh chóng nhắn thêm một câu “Chú ý sức khỏe, đừng thức khuya làm việc nhé” rồi tôi tắt đoạn chat trò chuyện.
Phía đối diện không trả lời nữa, thật tốt, rất có khí chất của bá đạo tổng tài.
Tần Dã vẫn chưa trở về, Lâm Thu vì quá chán nên rủ tôi đi mua sắm cùng cô ấy.
Vì lần nào cũng được hưởng sái những món đồ đắt tiền của phú nhị đại, tôi “bất đắc dĩ” bỏ công việc xuống, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Khi tôi đang suy nghĩ nên làm thịt món gì của Lâm Thu thì cô ấy đột nhiên thúc tôi một cái.
“Ê! Ê! Thẩm Hướng Bội kìa.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy Thẩm Hướng Bội đang nghiêng đầu nói chuyện với cô gái bên cạnh, cười rất dịu dàng.
Hình ảnh đẹp đấy, chỉ là không hiểu sao, có chút chướng mắt.
“Phỉ Phỉ, xin lỗi nhé, tớ thực sự không biết…”
Lâm Thu có chút áy náy: “Trước đây anh ta chưa từng có bạn gái.”
“Không sao mà” Tôi vỗ vai cô ấy, “Tớ vốn chỉ giả vờ theo đuổi anh ta thôi mà.”
“Cậu không có cảm giác gì với anh ta sao?”
“Vì tính tình anh ta thực sự rất tốt, lúc tớ bảo cậu tiếp cận anh ta cũng là vì muốn tạo cơ hội cho hai người thôi.”
“Dừng, dừng lại đi.” Thấy cô ấy còn định nói thêm, tôi cắt ngang: “Tớ ghét tất cả bá đạo tổng tài.”
Có lẽ động tĩnh của chúng tôi hơi lớn, Thẩm Hướng Bội đột nhiên quay đầu nhìn qua đây.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy hơi lo lắng, như thể bị người ta bắt quả tang, tôi kéo Lâm Thu lại, nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà sau sự cố này, tôi cũng chẳng còn tâm trạng đi dạo nữa nên viện cớ phải về viết đề án rồi tạm biệt Lâm Thu.
Khi đang chờ xe, tôi đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hướng Bội đang đi tới từ xa.
Nghĩ đến cô gái khi nãy, tôi sợ hắn hiểu lầm là mình cố ý đợi ở đây, bèn quay lưng tăng tốc bước đi, hy vọng thoát khỏi tình huống này.
Dù sao thì bị gọi là “chó liếm” giữa đường hay bị kêu giữ khoảng cách với hắn cũng đều là những chuyện rất xấu hổ.
Tôi là người làm PR, nếu chuyện này bị người ta chụp lại rồi lên hot search, để các phóng viên đăng lên mạng xã hội thì tôi biết phải sống sao?
Thẩm Hướng Bội đột nhiên gọi tôi lại: “Tống Trà Phỉ, đứng lại.”
Tôi đột ngột dừng lại, thu hồi bước chân đang định chạy đi của mình.
“Tổng giám đốc Thẩm, thật tình cờ quá, haha.”
Hắn sải bước đến trước mặt tôi: “Chạy gì đấy?”
“À? Tôi có chạy đâu.” Tôi cười gượng.
Không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thẩm Hướng Bội không nói gì một lúc lâu, tôi có chút thắc mắc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười.
“Không phải gọi là Hướng Hướng sao? Sao giờ lại thành tổng giám đốc Thẩm rồi?”
“Em là anh hùng bàn phím hả?”
Tôi bị chặn lời không nói được câu nào.
Hắn hoàn toàn không hiểu để nói mấy câu đùa đó tôi đã mất bao nhiêu thời gian mới xây dựng tâm lý thành công.
Đúng lúc tôi đang đỏ bừng mặt không biết phải đáp lại thế nào thì điện thoại của bác tài kịp thời reo lên.
“Cái đó, xe của tôi tới rồi, tạm biệt, chúc ngủ ngon!”
Không đợi hắn phản ứng, tôi liền chui ngay vào xe rồi đóng cửa lại.
Trái tim vốn đã bất an lại càng đập mạnh hơn khi nhận được tin nhắn “đồ nhát gan” từ điện thoại.
Mơ hồ cảm thấy, hình như có điều gì đó, không còn giống như trước nữa.
4
Ngày Tần Dã trở về, Lâm Thu chưa kịp ra sân bay thì đã đứng sững người vì hashtag #Sát thương của Bạch Nguyệt Quang#, #ảnh chụp Hà Dĩ Sênh và Tiêu Mặc # trong mấy video ngắn trên mạng.
“Chắc chắn là chiêu trò quảng cáo thôi.” Tôi che màn hình lại.
Lâm Thu đột nhiên nở một nụ cười không bình thường: “Phỉ Phỉ, bỏ qua đi.”
Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Tần Dã luôn lạnh lùng, rất ít người dám lại gần anh ta.
Nhưng từ bé đến lớn, Lâm Thu đã luôn dính lấy anh ta, Tần Dã chưa bao giờ từ chối cô ấy cái gì.
Mặc dù thường chê bai nhưng cũng luôn để tâm đến lời cô ấy nói.
Lúc huấn luyện quân sự hồi đại học, Lâm Thu chỉ buột miệng nói muốn ăn bánh hoa quế ở Đông Thành, dù đã là nửa đêm nhưng Tần Dã lại có thể lái xe qua nửa thành phố để mua về.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.