Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

5:32 chiều – 13/11/2024

Khi đó, tôi thực sự đã “ship” cặp đôi này, thậm chí giờ hai người họ còn ở căn hộ đối diện nhau.

Hai gia đình cũng thỉnh thoảng đùa khi trưởng thành thì kết hôn ngay cũng được.

Nhưng từ lúc tốt nghiệp đến giờ, Tần Dã vẫn không có biểu hiện gì rõ ràng.

Tôi nghĩ đó là do bá đạo tổng tài có nhịp điệu của riêng mình hoặc là có nỗi niềm khó nói hay bí mật hào môn nào đó.

Hóa ra là vì có một Bạch Nguyệt Quang khác?

“Đồ tra nam!”

Trong góc quán bar, chúng tôi càng mắng càng hăng.

Cuối cùng, Lâm Thu trực tiếp rút điện thoại ra chặn luôn Tần Dã.

“Phỉ Phỉ, nhớ kỹ, từ nay về sau tuyệt đối không cho phép tớ liên lạc với Tần Dã nữa.”

“Được, được.” Tôi vừa đỡ Lâm Thu đang sắp không trụ nổi đi ra ngoài, vừa gọi xe đưa cô ấy về nhà.

Tửu lượng thế này còn dám mượn rượu quên sầu, thật là nỗi nhục của giới phú nhị đại.

Người ta nói sợ gì thì gặp nấy.

Câu nói ấy đúng thật.

Lo lắng cả đoạn đường không biết liệu khi đưa cô ấy về có gặp Tần Dã không, kết quả vừa đến cổng khu chung cư đã gặp.

Không chỉ gặp Tần Dã, mà còn gặp cả Thẩm Hướng Bội.

Tuân theo nguyên tắc chửi tra nam, tôi lập tức bịt mắt Lâm Thu, định phớt lờ họ.

“Uống nhiều thế này.” Tần Dã nhíu mày, ngay lập tức bế Lâm Thu lên theo kiểu công chúa.

“Trả Thu Thu lại cho tôi.” Tôi tức giận, định đánh nhau với anh ta để giành lại Lâm Thu, tra nam này thật là quá đáng.

Không thích người ta mà còn bế người ta.

Tưởng mình đang đóng phim à.

Chưa kịp ra tay, Thẩm Hướng Bội đã giơ tay ra giữ eo tôi lại.

Hắn dường như thở dài bất lực: “Cô bé ngốc, cõng cô ấy không mệt sao, ngay cả bản thân em cũng không đứng vững rồi này?”

Luồng hơi ấm đột ngột thổi vào tai khiến lòng tôi ngứa ngáy.

Tôi đột nhiên có chút không đủ tự tin, “Dù sao thì không thể để anh ta chạm vào Thu Thu.”

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hắn xoay người tôi lại để tôi đối diện với hắn, hắn cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói êm ái dịu dàng vang lên, “Để tôi đưa em về nhà nhé?”

Vẫn là kiểu tổng tài dịu dàng lịch sự tốt hơn.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nở một nụ cười, chỉ về phía nhà Lâm Thu —

“Không được, tôi phải ở lại chăm sóc Thu Thu.”

Khi Thẩm Hướng Bội dẫn tôi gõ cửa nhà Lâm Thu, Tần Dã mở cửa, mày nhíu lại sâu hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Hướng Bội đầy sự không hiểu và trách móc.

Có lẽ do ảnh hưởng của cồn, bình thường tôi có chút ngại ngùng trước mặt bá tổng, nhưng lần này lại sinh ra một chút nổi loạn.

“Anh không cần phải trông, tổng giám đốc Thẩm ạ.” Tôi bước vào trong, trở thành chủ nhà.

Đưa tay ra làm một động tác mời: “Nam nữ khác biệt, Thu Thu không cần anh chăm sóc đâu tổng giám đốc Tần, mời anh về.”

“Cô ấy đòi ở lại.” Thẩm Hướng Bội bất đắc dĩ giơ tay lên, đồng thời nhắc tôi nhớ sạc điện thoại.

Sau khi đóng cửa để họ ở bên ngoài, tôi vào phòng ngủ thấy Lâm Thu đang ngủ rất say, trên tủ đầu giường còn có một ly nước ấm.

Ừm, việc hôm nay Tần Dã có tiếp xúc với cô ấy tuyệt đối không thể để cô ấy biết, không thì cô ấy lại làm “chó liếm” mất.

Nhất định không để cô ấy bước vào con đường đó một lần nữa.

5
Sáng sớm hôm sau, tiếng rung từ chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đã đánh thức tôi.

Tôi ló đầu ra khỏi chăn, với tay lấy điện thoại, vừa bấm nghe máy đã nghe thấy giọng nam trầm thấp truyền tới.

“Dậy rồi à?”

Lâm Thu bên cạnh đột nhiên lật người ngồi dậy, ánh mắt tò mò không có ý tốt nhìn tôi.

“À.” Tôi giả bộ ho vài cái, “Cái đó, tổng giám đốc Thẩm, anh có việc gì à?”

“Ra cửa đi, tôi mang bữa sáng cho hai người.”

Tôi lập tức bật dậy, chỉnh trang bản thân một chút.

Trong ánh mắt kinh ngạc “cậu đang làm cái gì vậy” của Lâm Thu, tôi đi mở cửa.

“Đừng vội, mang dép vào đi đã.” Vừa mở cửa, chưa kịp chào hỏi, Thẩm Hướng Bội đã nhíu mày.

???

Không phải chứ, giữa mùa hè, nhà này còn trải thảm khắp nơi, tôi mang dép làm gì? Chân tôi có thể bị lạnh ở đâu?

Bớt đọc tiểu thuyết ngôn tình lại đi.

“Cái đó, tổng giám đốc Thẩm, nhà Thu Thu trải thảm hết rồi.” Tôi cẩn thận mở miệng.

Hắn ngẩn người một giây, nắm tay ho khẽ rồi đưa đồ trong tay ra.

“Tôi mang bữa sáng đến cho hai người, Tần Dã có chút việc phải đi trước rồi.”

“Được rồi, cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.” Tôi nhận lấy đồ, phát hiện không biết từ khi nào mà tai hắn đã đỏ lên.

Wow, khi bá tổng ngượng ngùng cũng đỏ mặt cơ đấy.

Đang chuẩn bị đóng cửa, hắn đột nhiên kéo tôi lại.

?

“Không cần lúc nào cũng gọi là tổng giám đốc Thẩm.” Hắn dịu dàng nói, “Gọi tên bình thường thôi là được.”

“À, được.”

Khi đóng cửa lại đứng ở bàn ăn, tôi mới nhận ra, gọi bình thường là sao?

Gọi bình thường thì không phải là gọi tên sao.

Gọi thẳng tên à?

“Cậu có gì đó không đúng.” Lâm Thu đột nhiên lên tiếng.

“Chuyện của cậu với Thẩm Hướng Bội là sao vậy?”

“Chuyện gì là chuyện gì.” Tôi cúi đầu, có chút lúng túng tránh ánh mắt của cô ấy.

“Anh ta nói Tần Dã có việc đi trước rồi, nghĩa là bữa sáng này là Tần Dã bảo anh ta mang cho cậu, tiện thể mang cho tớ.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Sắc mặt Lâm Thu tối lại, nụ cười của cô ấy mang theo chút cay đắng:

“Tớ nói bỏ thì thật sự là bỏ đấy. Cậu không cần phải an ủi tớ như vậy, tớ thực sự không sao đâu.”

“Cậu ăn cháo trắng mà còn rơi nửa chén ra bàn, trông không giống không có chuyện gì đâu.”

“Vậy cậu có định để anh ta phải nếm trải cảnh ‘truy thê hỏa táng tràng’ không?”

Lâm Thu hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn tôi mà nghiến răng nghiến lợi:

“Trước hết, anh ta phải có tình cảm với tớ thì mới có khả năng đó chứ.”

“Thứ hai, tối qua tớ đã muốn đánh cậu rồi, nếu không biết an ủi người khác thì nói ít lại.”

“Với lại, lần trước khi thấy Thẩm Hướng Bội đi dạo với cô gái kia, tớ đã bảo cậu hủy nhiệm vụ rồi mà.”

Cô ấy ghé sát lại, ánh mắt rực lửa:

“Cậu làm sao vậy, cũng muốn nếm trải nỗi đau tình yêu à?”

“Cậu đang nói cái gì vậy!!!” Tôi cảm thấy có chút bức xúc.

“Tớ chỉ là chưa kịp chặn thôi, bây giờ tớ sẽ chặn ngay!”

“Từ nay về sau chỗ nào có họ thì tuyệt đối không có chúng ta!!!”

6
Có lẽ để bù đắp cho tôi, Lâm Thu giới thiệu cho tôi mấy anh chàng đẹp trai chất lượng vô cùng.

Mặc dù tôi rất hài lòng, nhưng so với đóa hoa lạnh lùng kia thì vẫn thiếu một chút gì đó.

Để tăng cường tình cảm giữa tôi với mấy anh chàng này, Lâm Thu đặc biệt tổ chức một buổi gặp mặt.

Ban đầu nói chuyện khá ổn, mấy anh chàng đó thực sự biết cách nói chuyện, giá trị tinh thần được nâng lên mức tối đa.

Cho đến khi ở bàn gần đó đột nhiên xuất hiện vài bóng dáng quen thuộc.

Tôi sững sờ, quay lại nhìn Lâm Thu, cô ấy cũng ngơ ngác.

“Cậu không phải nói chỗ này là chỗ cao cấp, cậu lại là VIP cao cấp nên tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì sao?” Tôi chọc vào lưng Lâm Thu.

“Làm sao tớ biết được, trước khi đến đây tớ đã nghe ngóng rồi, tối nay lẽ ra họ phải ở tiệc tối chứ.”

“Không phải cậu vẫn còn tình cảm với Tần Dã nên mới cố ý vậy đấy chứ?” Tôi không tin.

“Cậu nhớ kỹ này, mặc dù tớ là ‘chó liếm’, nhưng ‘chó liếm’ cũng có giới hạn.” Lâm Thu tức giận phản bác.

“Không phải Tần Dã nghĩ tớ cố ý đó chứ? Nếu anh ta nghĩ tớ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt thì sao?”

… Diễn nhiều thật đấy.

“Thôi bỏ đi, chúng ta về thôi, đúng là xui xẻo.”

Lâm Thu vẫn sợ Tần Dã nghĩ cô ấy cố ý xuất hiện trước mặt anh ta nên muốn nhanh chóng rời khỏi đó.

Mấy đại tiểu thư này thật sự rất quan tâm đến vấn đề sĩ diện, không muốn thua kém ai ở bất kỳ phương diện nào.

“Triệu Dương, cậu đưa Thu Thu về nhé.” Sau khi vội vã dặn dò vài câu, Lâm Thu nhanh chóng lẩn đi, anh chàng được chỉ định nhiệt tình giúp tôi xách túi.

“Chị Phỉ Phỉ, đi nào, em đưa chị về.”

Anh chàng cười toe toét, tràn đầy sức sống.

Tuổi trẻ đúng là tuyệt thật! Thích ghê!

“Được, để chị vào nhà vệ sinh một chút nhé.”

Nhưng vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Một lực mạnh kéo tôi vào góc tối trong hành lang, ép sát vào tường.

“Cứu… ưm.” Miệng bị một bàn tay ấm áp bịt lại, hương thơm quen thuộc bao trùm lên mũi tôi.

“Đừng sợ, là tôi đây.”

“Thẩm Hướng Bội, anh làm gì vậy? Hành động này của anh đáng sợ lắm đấy, anh biết không?” Tôi nổi giận.

Vừa rồi tôi thực sự nghĩ tôi bị bắt cóc, bị bán lên núi sâu không thoát được, tôi sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thẩm Hướng Bội nhìn chằm chằm vào tôi, mắt hắn đỏ lên, giọng khàn khàn, giống như một con thỏ bị thương.

“Chặn hết WeChat và điện thoại của anh rồi.”

“Ý em là gì?”

“Chính là ý đó đấy.” Tôi không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Ý đó, là ý gì?” Hắn xoay mặt tôi lại, buộc tôi phải đối diện với hắn.

Tôi tiếp tục vùng vẫy.

“Tổng giám đốc Thẩm, anh đừng như vậy, bạn trai tôi còn đang đợi tôi về nhà.”

“Bạn trai?” Hắn cười nhạt.

Chỉ trong giây tiếp theo, môi hắn đã áp xuống môi tôi.

!!!

Không phải chứ, đây là nụ hôn đầu của tôi đó!

Tôi dùng tay đẩy hắn ra.

Nhưng bàn tay đang ôm eo tôi của Thẩm Hướng Bội đột nhiên siết chặt hơn, bàn tay kia cũng giữ chặt lấy đầu tôi, nụ hôn trở nên sâu hơn.

Khi tôi vừa lấy lại được hơi thở, chân tôi đã có chút tê dại, chỉ biết để hắn ôm vào lòng.

Hơi thở của hắn cũng có phần nặng nề.

“Em khơi mào trước.”

“Cô bé này, lừa gạt tình cảm người khác phải trả giá đắt đấy.”

Nói rồi hắn tiếp tục cúi xuống, không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên, tràn ngập những ý vị dịu dàng.

7
Hôm đó, tôi được Thẩm Hướng Bội đưa về nhà với cái đầu trống rỗng và đôi môi sưng đỏ.

Tôi không còn nhớ gì về những lời hắn đã nói qua điện thoại với anh chàng được Lâm Thu giới thiệu kia.

Nhưng không sao, giờ nhớ lại rồi.

Hắn bảo cậu ta cứ về trước, hắn sẽ đưa tôi về nhà.

Sở dĩ tôi nhớ ra là vì lúc này, Lâm Thu đang đứng trước mặt tôi, gào lên đầy giận dữ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận