Skip to main content

Chương 97: Nàng thơm quá (2)

5:14 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Trần tiên sinh lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Không không, lão hủ không dám nhận cái danh tiên sinh này, người giỏi là thầy, trên toán học, lão phu phải gọi công tử là tiên sinh mới đúng.”

Trước hôm nay, Trần tiên sinh chỉ coi Lý Nặc là một vị thiên tài toán học.

Cho đến giờ phút này, Trần tiên sinh mới ý thức được, mình và Lý Nặc chênh lệch lớn đến mức nào.

Cho dù cho ông thêm 10 năm, 20 năm, ông cũng không nghĩ ra cách giải tinh diệu như vậy.

Không ngờ Trần tiên sinh lại khách khí như vậy, Lý Nặc vội nói: “Trần tiên sinh quá lời rồi, quá lời rồi. . .”

Trần tiên sinh nghiêm túc nói: “Lão phu không hề quá lời, buồn cười là cả đời này lão phu chỉ như ếch ngồi đáy giếng, tự xưng là Thái Đẩu, hôm nay mới biết núi cao còn có núi cao hơn, những gì lão phu biết, chỉ là một góc không đáng kể của toán học. . .”

Trần tiên sinh ôm quyền, vái Lý Nặc như sư đồ, nói: “Đa tạ công tử đã giải đáp nghi hoặc.”

Lý Nặc liên tục xua tay: “Không dám nhận, không dám nhận. . .”

Trong lòng hắn rất rõ ràng, hắn chỉ đứng trên vai người khác mà thôi, mà Trần tiên sinh cũng chỉ bị giới hạn của thời đại, nên không có gì đáng giá kiêu ngạo.

Một bóng người đứng cách đó không xa lại ngơ ngác nhìn một màn này.

Tống Giai Nhân biết tướng công rất thông minh, nhưng cũng không ngờ ngay cả Trần tiên sinh, Thái Đẩu giới toán học của Đại Hạ cũng phải dùng thái độ của học sinh để thỉnh giáo tướng công nhà mình. . .

Trần tiên sinh cầm tờ giấy kia như nhặt được chí bảo, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi Lý Nặc: “Sau này, nếu lão hủ gặp phải vấn đề không hiểu, có thể thường xuyên đến thỉnh giáo công tử hay không?”

Lý Nặc cười nói: “Thỉnh giáo gì chứ, chúng ta có thể cùng nghiên cứu và thảo luận.”

Trần tiên sinh vui mừng nói: “Đa tạ, đa tạ!”

Đưa tiễn Trần tiên sinh, Tống Mộ Nhi liền chạy đến ôm tay Lý Nặc, hai mắt sáng như sao, nói: “Lý Nặc ca ca, huynh thật lợi hại, còn có thể làm tiên sinh của tiên sinh!”

Cách đó không xa, một bóng người nhỏ nhắn khác đang trốn sau cây, nhìn Lý Nặc thân mật với Tống Mộ Nhi như vậy thì hung hăng dậm chân, hừ một tiếng rồi chạy đi.

Lúc ăn cơm trưa, Lý Nặc liếc trộm nương tử một chút.

Đêm qua nhân lúc nàng ngủ, hắn nhìn trộm nàng và bị phát hiện, khiến hắn lúng túng một lúc lâu, cũng may nàng không nói gì, sáng nay gặp mặt cũng như không có chuyện gì xảy ra.

Nói đến, ấn tượng đầu tiên của Lý Nặc với nàng rất tệ.

Nhưng tiếp xúc một thời gian, ấn tượng của hắn với nàng đã bắt đầu thay đổi.

Nàng quả thật đọc hơi ít sách, tính cách cũng lạnh nhạt, nhưng không hề bạo lực như Lý Nặc nghĩ, sau này Lý Nặc cũng biết, lần đó chỉ là hiểu lầm, không thể hoàn toàn trách nàng.

Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi, đang tuổi như hoa như ngọc, bởi vì một lời hứa hẹn không đáng tin cậy của bậc cha chú hơn mười năm trước, vậy mà phải gả cho một kẻ ngốc.

Nếu là thời hiện đại, 18 tuổi cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, nếu gặp chuyện tương tự, khả năng cao là quốc gia sẽ nhúng tay vào.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Nhưng tại Đại Hạ, chuyện này là rất bình thường.

Khi Lý Nặc đang âm thầm bênh vực nàng.

Tống Giai Nhân đang yên lặng ăn cơm, đương nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Lý Nặc.

Điều này khiến nàng có chút không quen, không khỏi nhớ đến ánh mắt nhìn mình đêm qua.

Từ nhỏ đến lớn, trừ Lý Nặc ra thì không có ai nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.

Những người khác nhìn nàng, trong mắt chỉ có e ngại và không phục, sau này thì chỉ còn e ngại.

Mà trong đôi mắt kia lại ẩn chứa. . . nàng không biết hình dung thế nào, tóm lại là một loại trải nghiệm mới lạ chưa từng có.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Nặc về phòng, chuẩn bị ngủ trưa.

Tống Giai Nhân cũng về phòng, ngồi đọc sách bên bàn, vẫn là cuốn Thuyết Văn kia.

Lý Nặc nằm trên giường, lăn qua lộn lại, không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Tuy đã vào tháng tám, thời tiết đã mát mẻ hơn, nhưng giữa trưa vẫn khá nóng.

Tống Giai Nhân nghe thấy âm thanh ở sau lưng, liền khép sách lại, hỏi: “Tiếng lật sách làm huynh không ngủ được?”

Tiếng lật sách thật ra cũng có tính thôi miên, có thể làm người ta dễ ngủ hơn, Lý Nặc lắc đầu nói: “Không, là do quá nóng, không ngủ được. . .”

Tống Giai Nhân nghĩ nghĩ, đi đến bên giường, nói: “Đưa tay cho ta.”

Lúc Lý Nặc đang nghi hoặc, nàng đã chủ động cầm tay hắn, ngay sau đó, Lý Nặc phát hiện một đạo khí lạnh thông qua bàn tay tiến vào người hắn, nó dạo một vòng trong người hắn, làm hắn rùng mình một cái, sau đó tất cả nóng bức đều bị quét sạch, chỉ còn lại một cảm giác mát mẻ. . .

Mấy ngày nay Lý Nặc đọc không ít sách, trong đó cũng có sách liên quan đến Võ đạo, hắn lập tức hiểu ra, nương tử nhà mình tu hành công pháp có thuộc tính Hàn, vừa rồi chính là một đạo chân khí có thuộc tính Hàn của nàng.

Cảm nhận được loại mát mẻ từ trong ra ngoài này, Lý Nặc mở miệng nói: “cảm ơn.”

Tống Giai Nhân không nói gì thêm, trở lại bên bàn, tiếp tục đọc sách.

Lý Nặc YZORKslWivớ gối lên tay ngủ như thói quen, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

Hắn chưa từng thấy nương tử dùng mấy thứ như túi thơm, nhưng trên người nàng lúc nào cũng có mùi thơm nhàn nhạt, như hoa trên núi.

Hai ngày nay Lý Nặc đều ngủ trên giường nàng, cũng đã quen với mùi này.

Cho nên chỉ cần ngửi thấy mùi thơm này, hắn sẽ có một loại cảm giác an toàn khó hiểu, ngủ cũng ngon hơn nhiều.

Lý Nặc nhìn bàn tay vừa bị nương tử nắm kia, vô thức hít hà hai cái, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện một ánh mắt từ bên bàn nhìn qua, liền mở miệng: “Nương tử, nàng dùng phấn tắm gì vậy, thơm quá nha. . .”

Bình luận

Để lại một bình luận