Skip to main content

Chương 96: Nàng thơm quá

5:12 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Trưa hôm nay, Lý Nặc không ăn cơm ở nhà Bùi Triết.

Mặc dù hắn rất thích đồ ăn do Bùi phu nhân làm, nhưng UWzmNỲ chực ở nhà người khác mãi cũng không tiện.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì Bùi đại nhân hôm nay mặc thường phục đi tuần tra, trải nghiệm và quan sát dân tình, trong nhà chỉ có một mình Bùi phu nhân, Lý Nặc cần tránh hiềm nghi.

Cho dù hắn và Bùi phu nhân hơn kém nhau mười mấy tuổi, nhưng Đại Hạ kết hôn khá sớm, đa số người đều kết hôn sinh con trước 18 tuổi.

Bùi phu nhân kết hôn nhiều năm, năm nay cũng chỉ 35 36 tuổi, vẫn còn phong vận, Lý Nặc không muốn người khác nói ra nói vào.

Trước kia, hắn cũng tránh ở riêng ở Bùi phu nhân.

Cũng may Tống phủ khá gần huyện nha, Lý Nặc có thể về Tống phủ ăn cơm trưa, ăn xong còn có thể vào phòng nương tử để chợp mắt.

Mấy ngày nay huyện nha đã không có vụ án, Lý Nặc không cần ngày ngày chạy qua.

Trừ trọng án ra, các vụ tranh chấp nhỏ có thể tích lũy vài ngày rồi xử lý một lần, vừa tiết kiệm thời gian, vừa có hiệu suất cao hơn.

Thời gian tiết kiệm được, Lý Nặc có thể đọc sách.

Mới đến đây, nên Lý Nặc không hiểu quá nhiều về thế giới này.

Thư phòng của phụ thân không chỉ có rất nhiều sách, mà còn rất đa dạng.

Liên quan đến các vấn đề như lịch sử, địa lý, nhân văn, toán học, âm nhạc, lễ pháp, còn có con đường tu hành của các nhà. . . đây chính là một bảo tàng khổng lồ với Lý Nặc.

Lý Nặc và Ngô quản gia trở về Tống phủ, vừa vào cửa bỗng nhiên có một bóng người đi ra từ phòng gác cổng, giọng nói có hơi khẩn trương, hỏi: “Xin hỏi, công tử là Lý Nặc Lý công tử?”

Lý Nặc quay đầu nhìn ông lão có hơi quen mặt này, khẽ gật đầu nói: “Ta là Lý Nặc, ngài là. . .?”

Trần tiên sinh cười nói: “Lão phu họ Trần, là tiên sinh dạy toán của Mộ Nhi tiểu thư.”

Mặc dù chưa từng gặp vị Trần tiên sinh này, nhưng Lý Nặc đã biết ông từ lâu.

Ấn tượng của hắn với vị Trần tiên sinh này là, người này có nghiên cứu rất sâu với Cửu Số, nhưng lại không biết dạy học, nào có ai giao bài tập về nhà khó như vậy cho một đứa trẻ 6 tuổi?

Lý Nặc tò mò hỏi: “Trần tiên sinh có chuyện gì sao?”

Trần tiên sinh ho nhẹ một tiếng, nói: “Có vấn đề về toán học, không biết có thể thỉnh giáo công tử hay không?”

Trần tiên sinh lấy ra một tờ giấy từ trong ống tay áo, Lý Nặc nhìn lướt qua, liền hơi sững sờ, đây không phải bài tập về nhà của Mộ Nhi sao?

Chữ trên tờ giấy này cũng là chữ của hắn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Bởi vì dính đến hàm số lượng giác, Mộ Nhi tạm thời không hiểu được, nên Lý Nặc cũng không giảng quá nhiều cho Mộ Nhi.

Hắn tò mò là, tại thời đại không có lượng giác học này, bọn họ sẽ giải quyết vấn đề này bằng cách nào.

Hóa ra, ngay cả tiên sinh toán học của Mộ Nhi cũng không biết.

Khoan đã. . .

Lý Nặc bỗng nhiên nghĩ đến một việc, bản thân Trần tiên sinh cũng không biết giải, không có lý do gì lại dùng câu hỏi này để làm bài tập về nhà cho Mộ Nhi, thì ra đây là bài tập dành cho mình?

Bị Lý Nặc liếc qua, Trần tiên sinh mặt mo đỏ ửng, nói: “Lão phu vô tình biết được sau lưng Mộ Nhi tiểu thư có một vị đại sư toán học, cho nên không nhịn được tâm tư. . . xin công tử chớ trách. . .”

Lý Nặc không so đo với một ông lão, hỏi: “Ta đã viết cách giải rồi, Trần tiên sinh có chỗ nào không hiểu sao?”

Trần tiên sinh lập tức chỉ vào hai dòng trong đó, hỏi: “Từ đây đến đây. . . vì sao lại tính như vậy?”

Không ngoài dự đoán của Lý Nặc, Trần tiên sinh không hiểu chính là bước dính đến lượng giác, nhưng dăm ba câu là không thể giải thích được vấn đề này, Lý Nặc nói: “Nơi này không có bút, chúng ta vào trong rồi nói.”

Hai người đi vào Tống phủ, tiến vào một tiểu viện.

Tống Giai Nhân và Tống Mộ Nhi đang luyện công trong sân, Lý Nặc đi đến cạnh bàn đá trong sân, để Mộ Nhi mang giấy bút đến, sau đó bắt đầu phổ cập khái niệm hàm số lượng giác cho Trần tiên sinh.

Trần tiên sinh không hổ là dạy toán, Mộ Nhi không hiểu được, nhưng ông lại có thể tiếp nhận một cách dễ dàng.

Nghĩ lại cũng không lạ, toán học Đại Hạ vốn đã có khái niệm ‘Câu cổ’, lượng giác học thì là thứ được phát triển và kéo dài từ những khái niệm cơ sở này.

Đề bài này cũng chỉ là cơ sở lượng giác học, lại chuyển hóa thêm một chút là xong.

Khi Trần tiên sinh có khái niệm về lượng giác học, chuyện tiếp theo rất đơn giản, chỉ cần cấu tạo ra một góc, khiến giá trị của sin tương đương với một hệ số nào đó, vấn đề đại số chuyển hóa thành hình học, liếc mắt đã thấy đáp án.

Nghe Lý Nặc giảng xong, Trần tiên sinh run lên, tay cầm tờ giấy kia, rất lâu vẫn không nói gì.

Hai tay ông run nhẹ, trong đôi mắt già nua vẩn đục thậm chí đã ngấn lệ.

Giờ phút này, một số thứ thâm căn cố đế trong nội tâm của ông đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Toán học còn có thể như vậy?

Nghiên cứu toán học cả đời, đây là lần đầu tiên ông cảm nhận được loại ảo diệu đến cực hạn này của toán học.

Lý Nặc thấy Trần tiên sinh im lặng lâu như vậy, hỏi: “Tiên sinh còn chỗ nào không hiểu không?”

Đề bài này, mặc dù học sinh cấp hai ở hiện đại cũng có thể giải được, nhưng đối với toán học của thời đại này, nó vẫn là câu hỏi không có lời giải.

Trần tiên sinh nghe không hiểu cũng bình thường, Lý Nặc có thể giảng lại một lần.

Bình luận

Để lại một bình luận