“Hưu “
Vạn Cổ Hào vọt qua hư không, nhanh chóng bay vào tinh không vô tận.
Hắn muốn đi đâu?
Thượng giới.
Từ khi đón mấy người Thông Cổ Chân Nhân đi vào Vạn Cổ Giới thì lâu rồi Quân Thường Tiếu không có về.
Thực ra thì nơi này chỉ là một điểm dừng chân trong cuộc sống dài đằng đẵng, nếu không có người thần bí xuất hiện thì hắn sẽ không về.
“Có phải là Thiên Ma Hoàng hay không?”
Trên đường đi, Quân Thường Tiếu tự hỏi.
Hắn dám suy đoán như thế là vì cái tên đó bị thương, chắc chắn không dám trắng trợn đi ra mà sẽ trốn đến một khu vực tương đối xa xôi.
“Thượng tầng vũ trụ lớn như vậy, mấy chỗ hẻo lánh lại nhiều không kể xiết, tại sao lại chọn thượng giới?” Hệ thống hỏi.
Quân Thường Tiếu giải thích: “Hẳn là hắn cũng biết ta từng sống ở đó, có lẽ hắn không chỉ dưỡng thương mà còn sẽ trả thù!”
“. . .”
Hệ thống trầm mặc.
Suýt chút bị Đại Thánh mạt sát, thẹn quá hoá giận, làm ra những chuyện cực đoan cũng có thể hiểu được.
“Con ta.”
Vào lúc này, Công Tôn Nhược Ly nói: “Bao lâu mới đến thượng giới?”
Không chỉ nàng đến mà Trương Tam cũng đến.
Mới đầu Quân Thường Tiếu không đồng ý cho hai người đến, lỡ như gặp phải Thiên Ma Hoàng thật thì chỉ khiến cho bọn họ gặp nguy hiểm thôi.
Công Tôn Nhược Ly nói: “Ta và phụ thân ngươi gặp gỡ ở thượng giới, chỗ đó có quá nhiều ký ức.”
“Được rồi.”
Quân Thường Tiếu đành phải dẫn hai người đi theo.
Thực ra thì Công Tôn Nhược Ly quyết định tạm thời ở lại thượng giới, không định về Vạn Cổ Giới, nguyên nhân là nàng sợ Trương Tam tiếp xúc nhiều lần với con trai thì sẽ bị lộ tẩy.
Chuyện đó, nhất định phải giữ bí mật.
“Mẫu thân.”
Quân Thường Tiếu đáp: “Đại khái mấy canh giờ thì tới rồi.”
. ..
Thượng giới.
Có biến hóa không nhỏ.
Rất nhiều tông môn xuất hiện như măng mọc sau mưa.
Nhờ Quân Thường Tiếu diệt thập đại tiên tông, các loại trói buộc bị phá vỡ mới khiến cho hậu nhân có cơ hội phát triển.
Thế lực lâu năm xuống dốc, đương nhiên sẽ cung cấp không gian cho thế lực mới trưởng thành, cho nên sau đó không lâu, chắc chắn vị diện này sẽ trăm hoa đua tiếng.
Đương nhiên.
Mọi người sẽ không quên người thay đổi bố cục ở thượng giới, tuy đã dẫn toàn bộ tông môn rời đi nhưng mọi người vẫn xem Phượng Tê Tiên Sơn nơi hắn từng sống là thánh địa võ đạo, hàng năm đều sẽ đến đây hồi ức lại.
Thật khéo.
Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm.
Các phương võ giả từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Bọn họ đứng bên ngoài hố to như là bị lực lượng nào đó móc ra, trên mặt có nghiêm túc cũng có kính nể.
“Bằng hữu, cái này có ý gì?” Trong đám người, có người thấp giọng hỏi.
“Người ngoại lai?”
“Rời nhà mấy trăm năm, vừa trở về.”
“Khó trách.” Người bị hỏi thấp giọng giải thích: “Chỗ này là Vạn Cổ Tiên Sơn.”
“Không phải Phượng Tê Tiên Sơn hả?”
“Đó là trước kia, mấy năm trước bị Quân tông chủ đổ thành Vạn Cổ Tiên Sơn.”
“Quân tông chủ?”
“Đây là một nhân vật khó lường, đem theo một ngọn núi lớn từ hạ giới phi thăng lên, sau đó sắp xếp cho tông môn ở đây.”
“Khoa trương như vậy sao?”
“Khoa trương? Đó chỉ mới bắt đầu thôi.”
Người bị hỏi kể lại hết từng chuyện từ khi Quân Thường Tiếu dẫn tông môn phi thăng lên, phát triển và diệt thập đại tiên tông như thế nào, nhìn biểu cảm thì có thể thấy, dù đã qua rất lâu, dù đã kể vô số lần nhưng mỗi lần nhắc đến thì trong lòng vẫn khó bình tĩnh.
“. . .”
Sau khi người hỏi thăm biết được thì rời khỏi Vạn Cổ Tiên Sơn, ngồi một mình ở trên một đỉnh núi nào đó, cảm khái: “Không ngờ cái thằng đó đúng là phi thăng từ hạ giới lên.”
Tại sao phải quay người qua đường?
Bởi vì. . . hắn cũng là người thần bí trong tình báo, thân phận chân chính thì là bị nam tử tóc đỏ bị Na Tra xử lý một lần!
“Duyên phận sao?”
Nam tử tóc đỏ cười khổ một tiếng.
Vì lấy được tự do, chạy đến mạt sát Quân Thường Tiếu, kết quả đối phương lại phát triển từ thượng giới nơi mà mình từng sinh sống.
Mà khiến hắn càng bất ngờ hơn là cái tên này chỉ phi thăng mấy chục năm mà đã quấy cho thượng giới nghiêng trời lệch đất, thậm chí còn lật đổ sự thống trị của thập đại tiên tông.
“Khó trách.”
Nam tử tóc đỏ nói: “Dám đối nghịch với Thiên Ma Hoàng.”
Hiểu được lịch sử phát triển của Quân Thường Tiếu khiến hắn nhận ra đối phương tuyệt đối không phải là phàm phu tục tử.
“Xem ra Vị Bặc Tử thôi diễn người thay đổi bố cục trong vũ trụ hẳn là hắn.” Nam tử tóc đỏ lắc đầu nói: “Đáng tiếc, xuất hiện quá muộn, Thiên Ma Hoàng đã ngộ Thôn Thiên Hóa Ma Đại Pháp.”
Không phủ nhận Quân Thường Tiếu cường hãn.
Nhưng cũng phải thừa nhận, Thiên Ma Hoàng càng khó giải quyết hơn.
Chỉ cần thượng tầng vũ trụ còn vị diện tồn tại thì đều sẽ trở thành món ăn giúp hắn mạnh hơn.
“Ai.”
Nam tử tóc đỏ đứng dậy, khóa chặt vị trí của Đông Hải.
Trong trí nhớ, chắn chắn vòng xoáy kết nối với tộc Thạch Tượng ở vùng biển này.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThế mà khi hắn chạy tới đó, tìm hơn nửa ngày cũng không tìm được, nhưng lại gặp được không ít võ giả chạy tới đây lịch luyện.
“Kỳ quái.”
Nam tử tóc đỏ nhíu mày.
Căn cứ quy củ đã định ra rất lâu trước đây giữa nhân tộc và tộc Thạch Tượng thì võ giả không thể tùy tiện đi vùng biển của Thạch Tượng Vực, sao bọn họ lại không kiêng nể gì cả như vậy?
Chẳng lẽ Quân Thường Tiếu không chỉ giải quyết thập đại tiên tông mà còn giải quyết các tộc quần lớn?
Từ thủ đoạn diệt thập đại tiên tông của cái thằng đó, nếu muốn động tộc Thạch Tượng thật thì chắc chắn sẽ không nể tình chút nào, mà tính tình Nhược Ly lại rất cương liệt, chắc chắn sẽ không khuất phục, chỉ sợ đã. ..
Nghĩ đến đây, trong mắt nam tử tóc đỏ nổi lên sát ý và tức giận.
Còn con trai.
Có phải hắn. ..
Nam tử tóc đỏ không dám suy nghĩ, tim đâu nhói.
Tỉnh táo!
Có lẽ Nhược Ly và con trai vẫn còn sống, mình không thể bi quan quá mức!
Nam tử tóc đỏ điều chỉnh tâm tính, sau đó đáp xuống một đảo nhỏ, hỏi thăm võ giả đang nghỉ ngơi, nói: “Bằng hữu, nếu như ta nhớ không lầm thì hẳn là chỗ này là vùng biển của tộc Thạch Tượng.”
“Không sai.”
Người kia gật đầu nói.
“Không phải có quy định không được cho phép thì bất kỳ người nào cũng không thể đặt chân tới đây sao?” Nam tử tóc đỏ hỏi.
Người kia nói: “Trước kia thì có quy củ như thế, nhưng từ khi Quân tông chủ đến thì không còn tồn tại nữa.”
Ý hắn là quy củ không còn tồn tại nữa, nhưng nam tử tóc đỏ lại vì quá lo lắng mà vô thức hiểu thành tộc Thạch Tượng đã không còn tồn tại!
Sao có thể nhịn được?
“Vù vù!”
Trong nháy mắt, quanh người nam tử tóc đỏ hiện ra sát khí đáng sợ, khí tức hỏa diễm nóng rực điên cuồng hiện lên.
Võ giả bên cạnh bị dọa sợ, kinh hãi đến liên tục lui về phía sau.
“Nói cho ta biết !”
Đột nhiên nam tử tóc đỏ giơ tay lên, hút người đó đến, nắm lấy cổ hắn, tràn đầy sát ý nói: “Có phải tộc Thạch Tượng bị Vạn Cổ Tông diệt không!”
Hắn giận thật.
Nếu không vì có thương tích trong người, thực lực cũng suy yếu thì chỉ sợ bây giờ thượng giới đã hóa thành một cái biển lửa.
“Không có. . . Không có. . .”
Võ giả bị bóp cổ hoảng sợ nói: “Tộc Thạch Tượng không có bị diệt. . .”
Nam tử tóc đỏ khẽ giật mình, sát ý và lực tay thu lại không ít, nói: “Nếu không có bị diệt thì sao lại không thấy vòng xoáy đi vào nữa?”
“Bởi vì. . . tộc Thạch Tượng đã theo Quân tông chủ rời khỏi thượng giới.” Võ giả thống khổ nói.
Đi theo cái thằng đó?
Chẳng lẽ tộc quần đã trở thành nô lệ?
Sức tưởng tượng này, nếu như không tính tới huyết mạch thì đúng là có tướng phụ tử với Cẩu Thặng thật.
“Nói cho ta biết!”
Nam tử tóc đỏ lại mạnh tay thêm một chút, ánh mắt lãnh lệ nói: “Tộc trưởng tộc Thạch Tượng còn sống không!”
“Đương nhiên là Quân tông chủ còn sống!”
“Ta hỏi là tộc trưởng tộc Thạch Tượng, không phải Quân Thường Tiếu!”
“Quân. . . tông chủ cũng là tộc trưởng tộc Thạch Tượng!”
“. . .”
Sát ý trong mắt nam tử tóc đỏ càng đậm hơn.
Cái thằng đó lại nhậm chức tộc trưởng tộc Thạch Tượng, như vậy cũng có nghĩa là Nhược Ly, nàng đã gặp bất trắc!
“A a!”
Nam tử tóc đỏ ngửa đầu, phẫn nộ hét lớn: “Quân Thường Tiếu, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!”
Chờ chút!
Con trai sống hay chết?
Hắn lại hút võ giả đó qua, muốn rách cả mí mắt nói: “Thiếu tộc trưởng tộc Thạch Tượng! Hắn còn sống không!”
Nói thật.
Võ giả bị bóp cổ sắp sợ đến tè ra quần rồi, hơi nức nở nói: “Đại ca, Thiếu tộc trưởng tộc Thạch Tượng không phải là Quân Thường Tiếu sao, mới nãy ta đã nói rồi, hắn đã trở thành tộc trưởng, đương nhiên là còn sống!”
Con trai ta còn sống!
Rất tốt, rất tốt!
Nam tử tóc đỏ đang tuyệt vọng thì cũng được an ủi một chút.
Nhưng mà. ..
Dát!
Biểu cảm trên mặt hắn đột nhiên cứng lại, sau đó lắp bắp nói: “Ngươi mới vừa nói. . . Quân Thường Tiếu là Thiếu tộc trưởng. . . tộc Thạch Tượng?”
“Đúng thế!”
Võ giả khóc nói.
“Xoát!” Nam tử tóc đỏ kề sát mặt tới, phẫn nộ nói: “Hắn là một nhân loại, sao có thể làm Thiếu tộc trưởng!”
Vấn đề này, quả thực khiến cho võ giả sụp đổ, nhưng vì sống sót nên chỉ có thể trả lời: “Con của tộc trưởng tộc Thạch Tượng, không phải là Thiếu tộc trưởng sao!”
“Ầm ầm!”
Đầu nam tử tóc đỏ như bị ngàn vạn lôi điện oanh kích, toàn thân cứng đờ tại chỗ, trong tai ngoại trừ tiếng sấm thì còn có một câu nói không ngừng lặp đi lặp lại ‘Con của tộc trưởng’.
Một lát sau.
Lấy lại tinh thần, hai tay ôm đầu.
“Quân Thường Tiếu là con ta? !”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.