Trong thư phòng.
Sau khi Quân Thường Tiếu từ thành Thạch Tượng trở về thì rơi vào trong trầm tư.
Tiêu Tội Kỷ phục sinh khiến cho hắn có một ý tưởng rất lớn, nếu khiến cho đệ tử ở trong Lăng Yên Các tử vong, sau đó tiến hành phục sinh, có thể đột phá Thiên Cơ cảnh hay không?
“Ngươi suy cái quái gì vậy.” Hệ thống vô tình đậu đen rau muống.
Loại BUG vô cùng hạ cấp này, sao hắn lại dùng nó để tăng cấp cho đệ tử?
Hơn nữa.
Phục sinh cũng có điều kiện, như cần tổng hợp điểm cống hiến của những người khác.
Không phải sao, bình thường đệ tử vào ở trong Lăng Yên Các thì thì cho dù lúc trước có bao nhiêu thì cũng sẽ về không hết khi Tiêu Tội Kỷ phục sinh.
“Vấn đề không lớn.”
Quân Thường Tiếu nói: “Có thể cho bọn họ tiếp tục tích lũy.”
“Chức năng phục sinh này có lẽ cả đời chỉ có một lần, dùng nó để đột phá Thiên Cơ cảnh, kí chủ không cảm thấy thua thiệt sao?” Hệ thống im lặng nói.
“. . .”
Quân Thường Tiếu rơi vào trầm mặc.
Đúng vậy.
Vì bước vào Thiên Cơ cảnh mà lãng phí số lần phục sinh, thực sự có chút được chả bằng mất.
“Còn nữa.” Hệ thống lại nói: “Tiêu Tội Kỷ là xả thân thủ nghĩa, sau khi phục sinh mới đột phá Thiên Cơ cảnh, để những đệ tử khác tử vong bất thường chưa hẳn là sẽ phù hợp với thời cơ của bọn họ, kết quả e là vẫn kẹt lại tại chỗ.”
“Có lý.” Quân Thường Tiếu bỏ ý nghĩ đó.
Phục sinh quá trân quý, không thể tùy ý lãng phí.
“Như vậy. . .”
Quân Thường Tiếu dựa vào ghế ngồi, nỉ non nói: “Phải huy hoạch danh ngạch còn sót lại cho tốt.”
Lăng Yên Các còn có chức năng phục sinh, đương nhiên là hắn phải nhanh chóng để cho đệ tử của vào ở.
Hai mươi bốn danh ngạch.
Bây giờ mới chỉ có chín đệ tử vào ở.
Theo thứ tự là Lục Thiên Thiên, Dạ Tinh Thần, Tiêu Tội Kỷ, Tô Tiểu Mạt, Liễu Uyển Thi, Hà Vô Địch, Lý Phi và Thượng Quan Hâm Dao.
“Cho ai?”
Quân Thường Tiếu rơi vào suy tư.
Trong tông môn có quá nhiều đệ tử ưu tú, đương nhiên là mười lăm cái dánh ngạch còn sót lại không đủ.
Ngay từ đầu, có thể căn cứ điểm cống hiến để cân nhắc, nhưng đến bây giờ, mỗi một tên đệ tử đều đạt tới điều kiện vào ở, cho nên chỉ có thể suy tính thêm nhiều mặt khác.
“Điền Thất.”
“Long Tử Dương.”
“Long Ngạo Thiên.”
“Ba người bọn hắn có thể vào ở.”
Trong lòng Quân Thường Tiếu đã có lựa chọn, ghép tên bọn họ lên quyển trục tương ứng.
“Ông!”
“Ông!”
Trong khoảnh khắc, trên ba bức họa trống không không ngừng hiện lên hình ảnh, sau cùng mỗi cái đều phác hoạ ra một tên đệ tử sinh động như thật, cũng bày ra tư thế uy vũ hùng tráng.
Điền Thất không thể thiếu.
Là nhóm nhập môn sớm nhất.
Tuy gần đây tần suất xuất hiện kém hơn Tĩnh Tri Hiểu nhưng vốn là đệ tử cấp nguyên lão, đã chứng kiến tông môn trưởng thành, thực lực của bản thân cũng vượt xa bọn Tô Tiểu Mạt và Lý Phi, cho nên phải có một chỗ cắm dùi.
Long Tử Dương.
Là người nổi bật trong nhóm đệ tử nhập môn thứ hai, hắn vào ở trong đó cũng coi như thực chí danh quy.
Còn Long Ngạo Thiên, đã từng là khế ước thú của Quân Thường Tiếu, bây giờ đã trở thành đệ tử, vào ở trong đó cũng hợp tình hợp lý.
Sau khi bức họa hoàn toàn phác hoạ xong, lần lượt in lên ba chữ ‘Trung’ ‘Thương’ ‘Long’.
“Chung Nghĩa.”
Quân Thường Tiếu nói: “Cũng phải có một chỗ cắm dùi.”
Đệ tử này nhập môn không tính là quá sớm nhưng mỗi khi có chiến tranh chém giết xuất hiện thì hắn đều suất lĩnh thành viên của Chiến Kỵ Đường đi tiên phong phía trước, lập nên công lao hãn mã cho tông môn.
“Ông!”
Bức họa của Chung Nghĩa phác hoạ xong, đó là cảnh tượng kinh điển, thúc ngựa giương đao, giống như xông vào trận địa, chắc chắn phải chết! Cho nên văn tự đặc hiệu cũng là —— Tướng.
“Chu Hồng.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuân Thường Tiếu hơi suy nghĩ một chút, nói: “Sao có thể thiếu hắn được.”
“Ong ong —— ——” Không lâu sau, hình ảnh một tên đệ tử cầm kiến đứng trong diễn võ trường ở nội viện dần dần được phác hoạ ra, văn tự đặc hiệu là Kiếm.
Đến tận đây.
Vũ khí đại biểu cho các đệ tử vào ở trong đó có tổng cộng bốn cái, theo thứ tự là thuẫn của Tiêu Tội Kỷ, cửa của Hà Vô Địch, thương của Long Tử Dương, và kiếm của Chu Hồng.
“Móa!”
Hệ thống gầm thét: “Mẹ nó, cái cửa cũng được tính là vũ khí hả!”
“Còn nha đầu Mộng Oánh nữa.”
“Hưu!”
Trên bức họa thứ mười lăm, Diêu Mộng Oánh dần dần được phác hoạ ra.
Nàng ngồi trên vương tọa do khô lâu cấu tạo thành, giống như Nữ Ma Vương cao cao tại thượng, bầu không khí cũng cực kỳ âm u, cho nên cho văn tự đặc hiệu là Ma.
“Ma cũng có, sao có thể thiếu Phật.”
Quân Thường Tiếu vung tay lên, ở bức thứ mười sáu, hắn chọn Độ Nan.
Bức họa của tên nhóc này có chút thú vị, cầm chổi quét lá rụng và bụi đất trong sân, cực giống đắc đạo cao tăng trong tàng kinh các, còn đặc hiệu cũng tương ứng là Phật, dù sao hắn là Phật tu duy nhất trong tông môn.
Ngay cả quét rát Cẩu Phú Quý cũng có thể đi vào Lăng Yên Các, vậy chẳng phải là quét nhà xí Tĩnh Tri Hiểu cũng có cơ hội? Dù sao thì hắn cũng là thủ tịch cơ giáp sư của Vạn Cổ Tông, cũng tính là thành thạo một nghề.
Rất đáng tiếc.
Quân Thường Tiếu không có nghĩ tới hắn.
“Đao tu Mã Vĩnh Ninh có tư cách vào ở.” Hệ thống nói.
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu đồng ý, vị đại thúc thường chỉ ở sau bếp thái thịt mà vẫn có thể lĩnh ngộ đao ý càng cao hơn mà hắn chọn cũng nhận được được văn tự đặc hiệu là Đao.
Lại có thêm một loại vũ khí nữa.
Có thể thấy, người được vào ở trong Lăng Yên Các không phải là do tính theo nhập môn sớm hay muộn mà là theo những điểm đặc sắc của bọn họ.
Nếu như vậy thì.
Thủ tịch cơ giáp sư Tĩnh Tri Hiểu cũng phải được vào ở.
Đáng tiếc, Quân Thường Tiếu vẫn không có nghĩ tới đệ tử này.
Vậy thì rất đau lòng.
“Còn thiếu bảy người.” Cẩu Thặng hơi nhức đầu, nói: “Cho người nào vào ở mới tốt đây.”
Thực ra thì có rất nhiều đệ tử ưu tú, ví dụ như xe tăng số hai Dương Ngọc Hoa, như Tống Huyền Chu, thậm chí Lý Thượng Thiên, nhưng cũng vì có quá nhiều ưu tú nên mới khiến cho hắn nhất thời khó mà lựa chọn được.
May mà Lăng Yên Các có giới hạn, chỉ cho đệ tử vào ở trong đây, nếu như cao tầng cũng có tư cách thì chỉ là hai mươi bốn danh ngạch là có thể làm cho Cẩu Thặng xoắn xuýt tới chết.
“Ta cảm thấy lấy có thể cho nữ đệ tử.” Hệ thống đề nghị: “Trước mắt, mười bảy đệ tử vào ở trong đó chỉ có ba người Thượng Quan Hâm Dao, Liễu Uyển Thi và Diêu Mộng Oánh, có chút dương thịnh âm suy.”
Quân Thường Tiếu nói: “Có mấy nữ đệ tử có danh tiếng?”
“Lăng Uyên Tuyết và Mộc Hồng Liên.”
“Còn nữa không?”
“. . .”
Hệ thống trầm mặc.
Không, thật sự không nghĩ ra!
“Đúng, còn có Tôn Bất Không!”
Rốt cục Quân Thường Tiếu cũng nhớ tới đệ tử tinh thông y thuật, sau đó quả quyết thu vào bên trong Lăng Yên Các, dĩ nhiên văn tự đặc hiệu nhận được chính là Y.
“Tạm thời để lại sáu chỗ trống, để cho các đệ tử có biểu hiện trác việt sau này.”
Lần này, Quân Thường Tiếu thêm hết thảy chín người vào, có đệ tử lâu năm thực lực cường hãn, cũng có đệ tử thành thạo một nghề, hoàn toàn không có ai giống ai, khiến người ta cảm giác như Khương Thái Công đang phong thần ở Phong Thần Thai.
Sau khi bức họa phác họa ra từng đệ tử vào ở thì các đệ tử đều cảm ngộ được gì đó, trên mu bàn tay lần lượt hiện ra văn tự đối ứng.
Nếu như Dạ Đế biết thì chắc chắn sẽ rất phiền muộn.
Trong số mười chín đệ tử vào ở trong đó thì chỉ có hắn là văn tự được khắc trên cái trán, so với bọn họ thì hoàn toàn không hợp chút nào!
“Tình huống gì?”
Điền Thất đang đá bóng với đồng môn thì đột nhiên dừng lại, nhìn chữ Trung chợt lóe trên mu bàn tay thì rất kinh ngạc.
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi nhìn thấy như vậy, bọn họ là người từng trải, đồng loạt đi lên nói: “Chúc mừng sư đệ!”
Mới đầu mấy người Long Tử Dương cũng ngờ vực không hiểu, nhưng nghe sư huynh nói thì mới biết, đây là biểu tượng khi tông chủ coi trọng và tán đồng mình mới có thì đồng loạt thề thầm: “Vì tông chủ, vì tông môn, xông pha khói lửa, không chối từ!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.