Vấn đề khiến Thái Huyền lão nhân phiền não là Hộ Giới trận pháp lớn như vậy, thì cần bao nhiêu trận nhãn mới có thể lập được.
Trận nhãn.
Là linh hồn của trận pháp.
Có thể vận chuyển năng lượng liên tục không ngừng, có thể khiến cho trận tuyến hoạt động bình thường và tuần hoàn vĩnh viễn hay không thì có thể nói cực kỳ quan trọng.
Ý tưởng ban đầu của Thái Huyền lão nhân và tổ nghiên cứu là bố trí nhiều trận pháp ở nhiều nơi trong vị diện, sau đó liên kết chúng lại với nhau, từ đó xây dựng nên một hệ thống trận pháp to lớn.
Trên lý thuyết thì có thể thực hiện được.
Nhưng Vạn Cổ Giới lớn như vậy, cần phải thiết lập bao nhiêu trận pháp đây? Hơn nữa có thể đảm bảo là chúng có thể kết nối với nhau một cách hoàn hảo hay không?
Quy trình càng phức tạp thì càng cần phải chọn lọc gắt gao, nếu chỉ hơi sơ sẩy và sai sót thì đều khiến cho tất cả những nổ lực trước đây thành công cốc.
Cho nên.
Thái Huyền lão nhân sắp bị bức cho phát điên rồi.
Ngay khi hắn và tổ nghiên cứu chẳng có chút tiến triển nào, thì đệ tử ở Lăng Yên Các của Vạn Cổ Tông, Thượng Quan Hâm Dao với trí tuệ uyên bác từ trên trời giáng xuống, đưa ra ý tưởng lớn mật là dùng bản nguyên của Vạn Cổ Giới làm trận nhãn!
Người đọc bày tỏ: “Ngươi cũng coi như còn nhớ được Lăng Yên Các đã bị quên lãng mất, còn những đệ tử khác thì dự tính khi nào cho vào truyện?”
“Tùy tâm tình.”
Dùng bản nguyên của vị diện làm trận nhãn, ý tưởng này thật sự rất lớn mật.
Thái Huyền lão nhân lập tức bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu và thảo luận cùng với các thành viên, kết luận là, tuy rằng có chút kinh hãi thế tục, nhưng trên lý thuyết thì có thể thực hiện, thậm chí là phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề to lớn trước mắt.
Những điều khiến cho bọn họ phiền não là trân pháp cần để bao phủ được toàn bộ vị diện, cần có mộ số lượng cực kỳ nhiều trận nhãn, nếu như dùng Vạn Cổ Giới làm trận nhãn, làm động cơ vĩnh cửu, vậy thì sẽ không cần phải rối rắm nữa, có thể thiết lập được một cách dễ dàng.
“Được!”
Quân Thường Tiếu kiêu ngạo nói: “Cứ làm như vậy!”
“Tông chủ.”
Thượng Quan Hâm Dao nói: “Ưu điểm của việc dùng bản nguyên làm trận nhãn là có thể hình thành được trận pháp vô cùng lớn, nhưng tương tự cũng có khuyết điểm trí mạng.”
“Nói.”
“Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.”
Với thể tích và năng lượng hiện tại của bản nguyên Vạn Cổ Tông, thì việc hình thành một trận pháp to lớn không có vấn đề gì, nhưng mà như vậy thì cả hai sẽ bị ràng buộc chặc chẽ lẫn nhau, nếu như một bên bị hủy diệt thì sẽ phản phệ lên cả hai bên.
Lấy ví dụ.
Nếu như thực sự đại trận hộ giới thiết lập thành công, nếu trong giai đoạn phòng ngự mà bị ngoại lực ép buộc phải phá giải, bản nguyên vị diện chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Bản nguyên xảy ra vấn đề.
Tình huống xấu nhất chính là đất trời đổ sập, trật tự hỗn loạn, những sinh linh sống trong đó sẽ phải đối mặt với tận thế.
“Rắc rối quá. . .”
Quân Thường Tiếu lâm vào trầm tư.
Thái Huyền lão nhân và thành viên của nghiên cứu vốn đang bừng bừng nhiệt huyết bỗng lần lượt tỉnh táo lại.
Cái này.
Không thể đánh cược được!
Nếu như một cái trận pháp bị hủy diệt, thì có thể xây dựng lại cái khác.
Nhưng nếu như thứ đại diện cho trung tâm của thế giới mà gặp trục trặc,thì sức người căn bản khó có thể sửa chữa được.
“Không được!”
Sau khi Thái Huyền lão nhân nghĩ thông suốt, phản đối nói: “Phương pháp này quá mức cực đoan, không thể làm như vậy được!”
Quân Thường Tiếu chắp hai tay lại với nhau, cái cằm tựa lên trên, nói: “Sư tôn, có biết nguyên nhân vì sao ta muốn thiết lập đại trận hộ giới không?”
“. . .”
Thái Huyền lão nhân trầm mặc.
Quân Thường Tiếu nói: “Trận pháp này xuất hiện là để bảo vệ sự an toàn của sinh linh, nếu như bị người khác phá hủy, thì cũng chẳng xa ngày tận thế là bao, cho nên. . .” Hắn đứng lên, ánh mắt nghiêm túc nói: “Trận còn giới còn, trận vong giới vong!”
Không sai.
Tác dụng của đại trận hộ giới là để bảo vệ.
Cho dù là nó dùng bất kỳ thứ gì để tác động vào đó, chỉ cần mất đi tác dụng, thì đều mang đến những nguy hiểm trí mạng.
Đã như vậy, thì hãy để cho bản nguyên vị diện chống đỡ, cùng sinh cùng diệt với Vạn Cổ Giới, cùng Vạn Cổ Tông, cùng ngàn vạn sinh linh.
“Trận pháp đường nghe lệnh.”
“Xoạt!”
“Xoạt!”
Những thành viên của tổ nghiên cứu trong bí cảnh lần lượt đứng nghiêm.
Quân Thường Tiếu mắt sáng như đuốc nói: “Dùng bản nguyên vị diện làm phương hướng nghiên cứu, nhanh chóng bố trí đại trận hộ giới bao phủ cả vị diện!”
Nghiêm nghị, uy nghiêm.
Thực ra thì Quân Thường Tiếu đã có khí thế của tông chủ tử lâu rồi, bởi vì hắn coi đệ tử của mình như là con cái, coi Vạn Cổ Tông giống như nhà mình, từ trước đến nay đều làm việc theo cảm tính, lại thích không nghiêm túc.
Xin nhớ kỹ giúp cho, đặt biệt là những antifan.
Trái phải rõ ràng, về mặt lập trường, cho tới bây giờ Quân Thường Tiếu đều là người đàn ông ba có, có nguyên tắc, có giới hạn, có trách nhiệm! Nếu như nhất định phải thêm một thứ nữa vậy chính là có! Gía! Trị!
“Rõ!”
Chúng đệ tử trăm miệng một lời.
Cùng ngày.
Thái Huyền lão nhân chỉ huy bọn họ bắt tay vào làm việc.
Đã có phương hướng nên dễ dàng hơn nhiều, chi ít thì cũng đã biết phải bắt đầu từ đâu.
“Thái Thượng trưởng lão, làm như vậy được không?”
“Được!”
“Thái Thượng trưởng lão, có thể làm như vậy không?”
“Có thể!”
Thành viên của tổ nghiên cứu không ngừng đóng góp những ý tưởng của bản thân, rất nhiều loại khả năng, rất nhiều phương án khác nhau bày ra trên bàn.
Thái Huyền lão nhân dự định để cho Quân Thường Tiếu quyết định, nhưng nhận được câu trả lời là: “Ngài có chuyên môn trong chuyện này, dều do ngài quyết định.”
Dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không dùng người, đã giao mọi chuyện cho trận pháp đường, bất kể là họ có đưa ra phương án gì thì hắn đều sẽ không chút do dự mà đồng ý.
Đây là.
Sức hút và sự bá đạo của Tông chủ .
Thái Huyền lão nhân lại cảm thấy trách nhiệm nặng nề, bởi vì Quân Thường Tiếu muốn giao phó tương lai của Vạn Cổ Giới và ngàn vạn sinh linh vào tay mình.
“Được!”
Hắn tỏ ra nghiêm nghị nói: “Quyết không phụ lòng!”
Tiếp đó, Thái Huyền lão nhân tiếp tục cùng đệ tử ngày đêm nghiên cứu và thảo luận không ngừng nghỉ, từng bản vẽ đầy những quỹ đạo rới đầy trong bí cảnh Thời Không.
“Cộc cộc cộc!”
“Cộc cộc cộc!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMười mấy thành viên của tổ nghiên cứu ngồi trước bàn, hai tay không ngừng tính toán, đầu óc không ngừng chuyển động, đầu lưỡi cũng lè ra, chỉ vì cố gắng cho mỗi trận tuyến đều không xuất hiện sai lệch nào cả.
“. . .”
Thỉnh thoảng đám người Tô Tiểu Mạt đi vào đó để tu luyện, nhìn thấy dáng vẻ điên loạn của bọn họ, không không kinh hô: “Má ơi, đáng sợ quá!”
Tấm lịch treo trong ở bí cảnh bị xé từng ngày một, thời gian cũng trôi qua từng ngày.
“Phù phù!”
Một thành viên ngã xuống, trợn mắt, miệng sùi bọt mép.
“Aii.” Thái Huyền lão nhân không dám nhìn, sau đó phất phất tay, nói: “Khiêng đi.”
Thành viên của Y dược đường cấp tốc khiêng người bệnh lên cáng cứu thương, trong quá trình khiêng ra ngoài, đối phương vẫn giơ tay, vẫn đang bấm bàn tính, có thể thấy được mặc dù là hôn mê, những vẫn ở trong trạng thái làm việc.
“Hành lễ!”
Trong ngọn núi của Y dược đường, các đệ tử tự động đứng thành hai hàng, đưa mắt nhìn người anh hùng rời khỏi.
“Ba!”
Lý Thượng Thiên chụp hình, chụp lại bức hình lưu lại thời khắc vĩnh cửu này.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Bên trong Bí cảnh, việc nghiên cứu đã đến hồi quan trọng, những thành viên góp công góp sức lần lượt ngã xuống.
“Không! Ta còn có thể tính toán!”
Rất nhiều thành viên chỉ bị bệnh nhẹ vẫn không chịu lùi bước, nhưng vẫn được mang ra ngoài để điều tri.
Quân Thường Tiếu ngồi trên cây táo sau núi nhắm mắt lại, thầm nghĩ: “Sự nổ lực và công lao của các ngươi hôm nay sẽ vĩnh viễn được người đời sau ghi nhớ.”
. ..
Mấy năm sau.
Bên trong bí cảnh, bản vẻ nghiên cứu chồng chấ như núi như đồi.
Những thành viên của trận pháp đường kiên trì cho đến hôm nay đã chẳng còn lại mấy người.
“Ha ha!”
“Ha ha ha!”
Bên trong đám bản vẻ chất cao như núi, đột nhiên truyền ra tiếng cười điên cuồng, sau đó liền thấy Thái Huyền lão nhân nhảy ra từ bên trong, giống như như kẻ điên nói: “Thành công, rốt cục cũng thành công!”
Đầu hắn bóng loáng, chòm râu hóa màu hoa râm.
Có thể thấy được, hắn vì mất ăn mất ngủ nghiên cứu trận pháp mà đã bị hói đầu.
Tổng công mất mười năm.
Trải qua hơn ba ngàn sáu trăm ngày.
Mấy trăm thành viên của trận pháp đường kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiếp tcj nghiên cứu và nỗ lực.
Hôm nay trận pháp sử dụng bản nguyên của Vạn Cổ Giới làm chủ đã được hoàn thành.
Người đời sau mỗi khi đọc đến đoạn miêu tả này trong Vạn Cổ sử ký, đều xúc động trước sự cống hiến hết mình của các bậc tiền bối, đều xúc động vì sự vĩ đại của các tiền bố.
. ..
“Xẹt!”
“Xẹt!”
Trong mỗi một thành trì, mỗi một ngóc ngách của Vạn Cổ Giới đều lần lượt có đệ tử Vạn Cổ Tông xuất hiện, bọn họ lặng yên không một tiếng động lưu lại trận tuyến phức tạp tại chỗ đó, sau đó tiếp tục đi đến mục tiêu tiếp theo.
Mấy tháng sau.
Trong ngọn núi chính của Tông môn.
Quân Thường Tiếu ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi đại điện, dừng ở khu vực trung tâm của trận pháp phức tạp rối rắm.
Thái Huyền lão nhân dẫn đầu tổ nghiên cứu, tràn đầy hi mong đứng gần đó.
“Lôi Lăng tộc trận pháp đã bố trí thành công.”
“Băng Phượng tộc trận pháp đã bố trí thành công.”
“Thạch Tượng tộc trận pháp đã bố trí thành công.”
“Long tộc trận pháp đã bố trí thành công.”
“Hồn tộc trận pháp. . .”
Sau một hồi.
“Bẩm tông chủ!” Giọng nói của Thượng Quan Hâm Dao có chút run rẩy nói: “Đã kích hoạt xong trận pháp ở các khu vực, các tộc nhóm, các thành trì.”
“Xẹt!”
Quân Thường Tiếu nhắm mắt lại, linh hồn liên lạc với bản nguyên của Vạn Cổ Giới, tự hào nói: “Nếu như kỳ tích có màu sắc, đó chắc chắn sẽ là. . .”
“Vù Vù Vù!”
“Vù Vù Vù!”
Trong khoản khắc, toàn bộ Vạn Cổ Giới dường như được thắp sáng, từ các đại thành trì và các đại tộc đều bắn lên thứ ánh sáng ngút trời, sau đó liên kết lại với nhau.
“Ông!”
Mắt trần có thể nhìn thấy những gợn sóng dâng lên khắp nơi, nhanh chóng tràn ngập khắp bầu trời.
Chư quân.
Đã nghe thấy tiếng rồng gầm chưa!
Thượng Quan Hâm Dao ngồi trong trận pháp đường, quan sát số liệu và tình hình hoạt động của trận pháp trên màn hình, mãi cho đến khi trở về trạng thái ổn định, lúc này mới lên tiếng nói: “Bẩm tông chủ, đại trận hộ giới khởi động. . . Thành công!”
Giọng nói của nàng vang vọng khắp tông môn!
“Thành công!”
“Thành công!”
Các thành viên trong trận pháp đường nhất thời bùng nổ, bọn họ vung tay hô to, bọn họ ôm nhau, sự phấn khởi và vui sướng trong lòng còn mãnh liệt hơn gấp ngàn lần so với khi đột phá cảnh giới Thiên Cơ.
Trong đám người vỡ òa, Thái Huyền lão nhân xoay người, còng lưng chầm chậm rời khỏi, sau đó ngồi trên thềm đá ở phía xa.
Hắn muốn bình tĩnh lại.
Thế nhưng mà nước mắt không nghe lệnh cứ chảy ra theo khóe mắt.
“Chúng sinh, nghe lệnh!”
Đột nhiên, sinh linh cả vị diện cùng nhau quay người, nhìn về hướng Vạn Cổ Tông, lãnh đạo cấp cao và các đệ tử thì nhìn về phía những thành viên của trận pháp đường và ông lão có dáng vẻ tang thương ngồi trên bậc thang.
“Thực hiện nghi thức hành lễ tối cao!”
“Xoạt!”
“Xoạt!”
Toàn bộ sinh linh Vạn Cổ Giới và các đệ tử Vạn Cổ Tông đều để tay phải lên trước ngực.
Bọn họ đang hành lễ với thành viên trận pháp đường đã không ngừng nỗ lực trong mười năm, bọn họ đang hành lễ luôn với Thái Thượng trưởng lão vẫn luôn cố gắng phấn đấu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.