Skip to main content

Chương 84: Tống Du cảm ơn

4:48 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Người trung niên vội vàng đi vào huyện nha hung hăng trừng mắt với y, cũng không để ý đến y, mà hất tay y ra, đi đến trước mặt Vương huyện úy, áy náy nói: “Vương đại nhân, thật sự xin lỗi, Chu mỗ không biết dạy con, làm phiền các vị đại nhân rồi. Vương đại nhân không cần để ý đến bản quan, cứ xử lý theo luật pháp, lát nữa bản quan đưa chúng về nhà, sẽ trừng trị thêm một phen!”

Giá Bộ Lang Trung mặc dù là quan chính ngũ phẩm, chức quan tương đương với huyện lệnh Trường An, nhưng khi đối mặt với Vương huyện úy, ông lại rất khách khí.

Phàm là quan viên thu hoạch được ít tin tức ở Trường An đều biết, huyện lệnh Trường An là người của Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh, quan viên của huyện nha tự nhiên cũng là nước lên thuyền lên, không phải một Giá Bộ Lang Trung như ông có thể đắc tội.

Nếu là trước kia, Vương huyện úy khẳng định sẽ cúi đầu khom lưng khi đối mặt với chính ngũ phẩm Giá Bộ Lang Trung.

Nhưng bây giờ, sau lưng y chính là Lý đại nhân, tất cả hành vi của y không chỉ đại biểu cho bản thân, mà còn đại biểu cho Lý đại nhân, mình có thể mất mặt, nhưng tuyệt đối không thể tổn hại mặt mũi của Lý đại nhân.

Y liền ra vẻ, khẽ gật đầu với Giá Bộ Lang Trung, lại phất tay nói: “Hành hình.”

Vừa rồi công tử đã cố ý thông báo, nên khi hai bộ khoái cầm trượng đi tới, Vương huyện úy lại dặn dò họ: “Chú ý một chút.”

Đánh trượng là một công việc cần kỹ thuật, đều là 90 trượng, có thể đánh chết người tại chỗ, cũng có thể để phạm nhân ăn trượng xong vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, các bộ khoái lâu năm đều rất thành thạo việc này.

Ý của công tử là, trừng trị đám người này một chút thôi, Vương huyện úy đương nhiên cũng không dám làm loạn.

Những người này không chỉ có bối cảnh, mà còn là học sinh của thư viện, nếu đánh chết hoặc đánh họ tàn phế, y cũng không chịu nổi trách nhiệm.

Giá Bộ Lang Trung làm quan nhiều năm, đương nhiên cũng biết chút quy tắc ngầm, nghe thấy mấy chữ ‘chú ý một chút’ xong, đã biết không phải khả năng xấu nhất kia, cho nên cũng yên tâm, ông chắp tay với Vương huyện úy, nói: “Đa tạ Vương đại nhân.”

Vương huyện úy cũng ôm quyền nói: “Khách sáo rồi, người đâu, mang ghế cho Chu đại nhân. . .”

Giá Bộ Lang Trung cười nói: “Đa tạ. . .”

Thấy thái độ của phụ thân, không chỉ không cứu mình mà còn ngồi đó cười cười nói nói với Vương huyện úy, Chu Ngọc lập tức hiểu nặng nhẹ, không còn dám thốt một tiếng, thành thật nằm nhoài lên ghế dài.

Ầm!

Một trượng rơi vào mông, Chu Ngọc mặc dù đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng.

Đùng!

Cùng lúc đó, cũng có một nhánh trúc đánh vào mông Tống Du.

Tống Du rất ngạc nhiên, một roi này giống như gãi ngứa cho mình vậy, không đau chút nào, mặc dù ăn roi nhẹ hơn ăn trượng, nhưng đây cũng quá nhẹ rồi, nhẹ hơn chút nữa thì còn không có cảm giác luôn.

Đây tuyệt đối không phải phạt roi bình thường.

Tống Du rất thông minh, rất nhanh đã hiểu ra, đây là muội phu cố tình chiếu cố mình, trong lòng vừa cảm động vừa tự trách.

Sau khi lấy lại tinh thần, Tống DU bắt đầu giả bộ kêu rên.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“A!”

“Đau quá!”

“Nhẹ thôi!’

Mặc dù không hề đau, Tống Du vẫn kêu rất thảm, không thể để người khác biệt muội phu làm việc thiên tư, chiếu cố người nhà được.

Nhưng khả năng diễn xuất này làm cho hai bộ khoái đang hành hình cũng phải lắc đầu, bên kia ăn trượng mà không rên một tiếng, bên này chỉ như gãi ngứa mà kêu như giết heo, khiến bọn họ thật sự muốn quất cho tên này vài cái.

Đương nhiên, họ chỉ dám nghĩ chứ không có gan làm vậy.

Vương đại nhân đã nói, vị này chính là họ hàng của công tử, bọn họ không thể không hiểu mấy vấn đề này.

Hai bên đồng thời hành hình, tốc độ rất nhanh, một lát sau, tất cả người tham gia ẩu đả đều đã nhận xử phạt.

Thật ra hành hình đám người này chỉ có ý nghĩa tượng trưng mà thôi, kẻ ăn roi mà còn có thể nhe răng trợn mắt xoa mông, người ăn trượng lại có thể đứng trong sân kêu rên, quả thực là xưa nay hiếm thấy.

Giá Bộ Lang Trung chắp tay với Vương huyện úy, xin lỗi: “Làm phiền Vương đại nhân rồi. . .”

Vương huyện úy khách khí, nói: “Chu đại nhân quá lời rồi.”

“Ngày khác nhất định sẽ đến nhà nói lời cảm tạ.’

“Khách khí khách khí. . .”

Hai người khách sáo một phen, Giá Bộ Lang Trung liền dẫn hai đứa con trai rời đi, những người còn lại cũng vừa kêu thảm vừa đi về.

Chuyến đi đến huyện nha này, khiến họ hiểu ra một đạo lý.

Sau này có đánh nhau, nhất định phải khống chế nhân số ở ba người trở xuống, hơn nữa. . . tuyệt đối không được cầm vũ khí!

Nói đến, kẻ bọn họ hận nhất bây giờ, không phải là bản thân mình vì không chú ý nghe giảng.

Mà là . . . tên bán chày cán bột kia!

Tên kia lại đi bán chày cán bột ở cửa thư viện, có ai làm ăn như vậy không?

Lúc này, hậu đường huyện nha, Lý Nặc vừa nâng chén trà lên, đột nhiên dừng lại một chút.

Pháp Điểm lơ lửng trước mắt chợt biến đổi.

Tên: Lý Nặc.

Tuổi thọ: 109 ngày.

Bình luận

Để lại một bình luận