Trên đường trở về huyện nha, Lý Nặc biết được từ miệng Ngô quản gia, trong đám người này chỉ có hai Võ đạo nhị cảnh, những người còn lại đều là người bình thường không có thiên phú Võ đạo.
Nhìn đám người phía trước, Lý Nặc có hơi tiếc nuối nói: “Chỉ có hai Nội Tức cảnh thôi sao, không có Chân Khí cảnh nào?”
Cao thủ Võ đạo và người bình thường, tuổi thọ tăng lên là rất khác biệt.
Không cầu bọn họ có thực lực như nương tử, nhưng Chân Khí cảnh cũng được mà, hắn còn không biết thẩm phán Chân Khí cảnh thì tuổi thọ sẽ tăng lên gấp mấy lần nữa.
“Chân Khí cảnh, không thể nào?”
Ngô quản gia chậm rãi nói: “Thiên phú Võ đạo không phải cải trắng, trong số người bình thường, trăm dặm mới có một người có thiên phú Võ đạo, trong đó, có một nửa cả đời đều không luyện đến Nội Tức cảnh, một nửa còn lại không luyện được chân khí, phàm là có thể bước vào Ngự Vật cảnh, đều có thể xem là thiên tài Võ đọa, đây còn là phải cố gắng tu hành, nếu không thì coi như là thiên tài, cũng sẽ không có thành tựu gì đáng nói. . .”
Lý Nặc sững sờ: “Tu hành Võ đạo khó như vậy sao?”
Ngô quản gia thở sâu, mở miệng nói: “Tu hành Võ đạo không phải phán án hay trồng trọt là được, thiên phú và cố gắng là không thể thiếu, những con cháu quan lại này được nuông chiều từ bé, nào chịu được khổ. Coi như có thiên phú, quá nửa cũng sẽ bị hoang phế, có thiên phú và cố gắng như tiểu tử Vương gia kia là rất hiếm, đáng tiếc lại đi sai đường. . .”
Nghe Ngô quản gia nói ậy, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong 100 người mới có 1 người có thiên phú Võ đạo, hắn mới là 99% còn lại, là đa số.
Hơn nữa, mặc dù hắn không có thiên phú Võ đạo, nhưng hộ vệ bên cạnh hắn đều là cao thủ tam cảnh trở lên, nghĩ như vậy thì có vẻ như không cần phải tiếc nuối. . .
Sau đó, Lý Nặc hỏi vấn đề đã làm khó mình nhiều ngày: “Nói như vậy, thiên phú Võ đạo là cái gì?”
Ngô quản gia nghĩ nghĩ, nói: “Liên quan đến thiên phú Võ đạo, nó không có một cách nói chính xác, tóm lại, người có thiên phú Võ đạo, một khi bắt đầu tu luyện, sức lực sẽ tăng mạnh trong thời gian ngắn, cường độ thân thể cũng tăng một bước dài, trái lại, người không có thiên phú thù tu hành rất chậm, sức lực và cường độ thân thể đều tăng rất chậm, người như vậy, dù cố gắng và trả giá gấp trăm lần, cũng không bằng người khác vừa tu luyện vừa chơi. . .”
Nói cách khác, Lý Nặc không có thiên phú Võ đạo, coi như hắn liều mạng tu luyện, ăn không không ngủ, mỗi ngày tu luyện 12 canh giờ, cũng không bằng nương tử tu luyện một khắc đồng hồ.
Sự thật đúng là đả kích người. . .
Con đường Võ đạo này, cần chính là thiên phú, không có thiên phú, dù cố gắng hơn nữa cũng vô dụng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMà thiên phú và thiên phú cũng có khác biệt.
Ngô quản gia nói, Vương Việt cũng coi như có chút thiên phú.
Nhưng thiên phú của Vương Việt lại không đáng nhắc tới khi đứng trước mặt Tống Giai Nhân.
Lý Nặc chợt nhớ đến Tống Mộ Nhi, Mộ Nhi mới 6 tuổi, hình như đã tu luyện được nội tức, liền hỏi Ngô quản gia: “Thiên phú của Mộ Nhi cũng rất tốt nhỉ?”
Ngô quản gia khẽ gật đầu, nói: “Đương nhiên, thiên phú Võ đạo của nữ tử Tống gia đều rất khá, hai tiểu nha đầu kia và Tống Chân tiểu thư đều rất có thiên phú, tuy kém thiếu phu nhân một chút, nhưng cũng vượt xa người thường, nếu chăm chỉ tu hành, thành tựu nhất định không tầm thường, ít nhất cũng có thể trở thành Tông Sư. . .”
Lý Nặc phát hiện, Tống gia có một hiện tượng rất kỳ lạ.
Nữ tử Tống gia, thiên phú Võ đạo đều rất nghịch thiên.
Trái lại thì nam tử lại không có cả thiên phú Võ đạo, phàm là Tống Du có chút thiên phú Võ đạo, vậy sẽ không bị người ta cầm chày cán bột đuổi chạy như chó.
Chẳng lẽ gen Võ đạo chỉ truyền nữ không truyền nam?
Nhắc đến chuyện này, Ngô quản gia dứt khoát giải thích kỹ lưỡng hơn, nói: “Không giống với bách gia, thiên phú Võ đạo có truyền thừa qua huyết thống, tổ tông có thiên phú càng cao, khả năng xuất hiện thiên tài trong đám hậu bối lại càng cao, con cháu của hai vị Tông Sư, tất nhiên sẽ có thiên phú không tệ. Lý gia chúng ta chưa từng có cường giả Võ đạo, bởi vậy lão gia và thiếu gia đều không có thiên phú Võ đạo.”
Nói đến đây, Ngô quản gia lại nhìn Lý Nặc với vẻ sốt ruột, nói: “Nếu thiếu gia và phu nhân có con, thiên phú Võ đạo của tiểu thiếu gia nhất định sẽ không kém,
“Để nói sau!” Lý Nặc khóa tay, hắn và nương tử vẫn chưa quá quen, mà tương lai thì rất dài.
Đám người Tống Du và Chu Ngọc đi theo bộ khoái một lúc lâu, mãi mới đến huyện nha Trường An.
Vừa mới đi vào sân, rất nhiều người đã đặt mông ngồi xuống đất, nói gì cũng không đứng lên nổi.
“Mệt quá!”
“Chân ta sắp gãy rồi!”
“Đáng chết, sao cái huyện nha này lại xa như vậy. . .”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.