Sau khi nhìn thấy điều lệ bổ sung trong ‘luật chức chế’, Lý Nặc hơi giật mình, sau đó lộ vẻ nghi hoặc.
Câu này có liên quan đến ‘Thục Hình’, mà cái gọi là Thục Hình, chính là dùng tiền tài chuộc tội, dùng bạc thay thế hình phạt.
Một lượng bạc có thể giảm miễn 10 roi, 100 roi chỉ cần 10 lượng bạc là xong.
Trượng thì đắt hơn chút, một lượng có thể giảm miễn một trượng, 100 trượng cần giao 100 lượng bạc là có thể miễn.
Tù thì đắt hơn, một năm tù là phải 100 lượng bạc.
Mà tội đày và tử hình thì không thể dùng bạc chuộc tội.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể dùng bạc chuộc tội, pháp lệnh này chỉ áp dụng với quan viên, quyền quý và người thân của họ, nó là thứ để bảo vệ cho giai cấp đặc quyền như quan lại và quý tộc.
Để Lý Nặc nghi ngờ là, Khảo Công Lang Trung la quan ngũ phẩm, chức vị không thấp, con của Khảo Công Lang Trung cũng nằm trong phạm vi Thục Hình, ba năm tù giam chỉ cần 300 lượng bạc là có thể miễn tội về nhà.
300 lượng bạc căn bản không đáng là gì với một vị quan ngũ phẩm.
Mặc dù Lý Nặc cảm thấy như vậy không công bằng, nhưng luật pháp quy định như vậy.
Điều này không hợp lý, nhưng hợp pháp.
Nhưng vì sao Vương gia không sử dụng?
Là vì không biết sao?
Lý Nặc cho rằng mình còn chưa nghiên cứu đủ sâu về luật pháp Đại Hạ, có lẽ Thục Hình còn hạn chế nào đó, Vương Việt không dùng được! Là một người nghiêm cẩn với pháp luật, hắn nhất định phải làm rõ vấn đề này, thế là Lý Nặc gọi Ngô quản gia đến.
Ngô quản gia chạy chậm tiến đến, hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?”
“Phân phó thì không có, chỉ là ta đọc ‘luật Đại Hạ’ thì nhìn thấy Thục Hình, phát hiện Vương Việt có thể dùng bạc chuộc tội, nhưng Vương gia lại không dùng, có phải Thục Hình có hạn chế nào khác mà ta không biết không?”
“A, chuyện này. . .”
Ngô quản gia ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng không để thiếu gia nhìn thấy biểu cảm khó xử của mình.
Thục Hình đương nhiên không có hạn chế gì, vấn đề là Vương gia không dám!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMấy năm trước, cũng có con cháu của một vị quan viên phạm tội tương tự Vương Việt, vị quan viên đó cũng dùng Thục Hình, dùng bạc chuộc tội cho con trai mình, không phải ngồi tù ngày nào.
Kết quả là, một tháng sau, vị quan này bị bãi quan miễn chức, gia sản bị Đại Lý Tự kê biên, sung vào quốc khố, nam đinh trực hệ đều bị xử trảm, nam đinh chi thứ thì bị đày lưu vong, nữ quyến sung làm quan tỳ. . .
Từ đó về sau, phàm là vụ án dính đến Đại Lý Tự, không ai dám dùng Thục Hình nữa.
Không dùng, nhiều nhất ngồi tù vài năm, dùng thì chờ chết cả nhà đi, đám quan viên Trường An rất hiểu thiệt hơn.
Một lát sau, Ngô quản gia cúi đầu nói: “Đương nhiên có thể dùng Thục Hình, nhưng cũng có thể là do Vương gia không nỡ 300 lượng bạc, cũng có thể là Khảo Công Lang Trung là người tốt, không muốn dùng bạc chuộc tội cho con, nếu thiếu gia muốn biết, lão nô có thể đến Vương gia hỏi một câu.”
Lý Nặc khoát tay: “Được rồi được rồi. . .”
Hắn chỉ cần biết, Thục Hình không có hạn chế là được rồi.
Con trai độc nhất bị đánh 100 trượng, ngồi tù ba năm, giờ lại chạy đến nhà người ta hỏi cái này cái kia, khó tránh khỏi hơi quá đáng.
Đương nhiên, Lý Nặc còn chưa biết, sáng sớm Vương gia đã rời khỏi Trường An, người đi nhà trống, chỉ có một mình Vương Việt ở trong đại lao huyện nha.
Sáng sớm hôm sau, Lý Nặc ăn sáng xong, lại tiến đến huyện nha để làm việc.
Hôm nay, huyện nha vẫn náo nhiệt như cũ.
Nhưng ngay ngắn rõ ràng chứ không hỗn loạn như hôm qua.
Lý Nặc xuống xe ngựa, nhìn thấy Bùi Triết đang chờ mình ở cổng, không giống hai ngày trước, hôm nay còn có một vị nam tử bụng phệ mặc quan phục đứng cạnh.
Nhìn thấy Lý Nặc, nam tử kia kéo thân thể cồng kềnh, bước như chạy về phía hắn, khom người nịnh nọt: “Hạ quan là huyện thừa Trương Nhạc, bái kiến công tử . . .”
Lý Nặc cũng ôm quyền đáp lễ, mỉm cười nói: “Thì ra là Trương huyện thừa, nghe danh đã lâu.”
Câu ‘nghe danh đã lâu’ này làm Trương huyện thừa thấy sợ hãi không thôi, nghĩ bụng lẽ nào Bùi huyện lệnh nhân lúc mình không ở đây, đã nói xấu rất nhiều với vị công tử này, bằng không vì sao vị này lại biết mình?
Trong lúc y đang thấp thỏm, một chiếc kiệu dừng lại ở cổng huyện nha, một nam tử xốc màn kiệu và đi tới.
Nhìn thấy cổng huyện nha hỗn loạn, nam tử hơi sững sờ, sau đó nhíu mày nhìn vào Bùi Triết, nói: “Bùi đại nhân, bản quan và Trương huyện thừa mới nghỉ vài ngày, ông đã làm huyện nha chướng khí mù mịt, một nha môn trang nghiêm nghiêm túc, lại bị ông làm như cái chợ. . .”
Nam tử chưa dứt lời, Trương huyện thừa đã bước nhanh đến, ngăn không cho nói tiếp, Trương huyện thừa toát mồ hôi lạnh, nói: “Vương đại nhân không hiểu chuyện, hạ quan thay Vương đại nhân xin lỗi công tử và Bùi đại nhân. . .”
Vương huyện úy sửng sốt một chút, bờ môi giật giật, còn muốn nói gì đó, lại bị bịt miệng, Trương huyện thừa hung tợn trừng mắt với Vương huyện úy, ghé vào bên tai y, cắn răng nói: “Đừng mẹ nó nói nữa. . .”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.