Vương gia.
Trong từ đường, Vương Việt quỳ gối trên bồ đoàn, một phụ nhân đứng cạnh nói: “Việt nhi, không cần lo lắng, phụ thân con quen biết rất nhiều người, rất nhiều đại nhân trong triều đều nể mặt lão gia, nhất định sẽ có cách cứu con!”
Sắc mặt Vương Việt hơi tốt hơn chút, đúng lúc này, tiếng bước chân truyền vào trong từ đường.
Phụ nhân quay đầu nhìn lại, mừng rỡ chạy lên trước, nắm tay của Vương Đạc, hỏi: “Lão gia, thế nào rồi. . .”
Vừa dứt lời, trên mặt phụ nhân tràn đầy khiếp sợ, run giọng nói: “Lão gia, tóc của ngài. . .”
Lão gia năm nay 40 tuổi, đang tuổi tráng niên, trước kia không nhìn thấy một sợi tóc trắng, nay tóc đã bạc hơn nửa, nhìn qua cũng già nua hơn nhiều.
Vương Đạc chỉ mới ra ngoài một canh giờ, lại giống như đã đi 20 năm.
Vương Việt cũng đứng lên, đi đến trước mặt Vương Đạc, nhìn ông đầy đầu tóc trắng, bờ môi run rẩy, gian nan mở miệng: “Phụ thân. . .”
Vương Đạc nở nụ cười khổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của y, nói: “Không dạy con là lỗi của cha, là cha có lỗi với con.”
Vương Việt đã hiểu gì đó, sắc mặt mặc dù vẫn tái nhợt, nhưng lại không còn vẻ bối rối và e ngại vừa rồi.
Nhìn thân thể còng xuống và đầy đầu tóc trắng của phụ thân, đây là lần đầu y nhận thức được, phụ thân cũng già rồi.
Mẫu thân thường kzMJoử kể cho y nghe chuyện thời niên thiếu của phụ thân, người phụ thân không gì không làm được, lấy sức một mình biến Vương gia từ một gia đình ở sơn thôn xa xôi biến thành hào môn ở Trường An, rốt cuộc đã già rồi.
Giờ phút này, y không còn sợ hãi với tương lai, mà chỉ thấy thương phụ thân.
Y vươn tay, giúp phụ thân sửa sang lại tóc mai, lắc đầu nói: “Không, là hài nhi bất tài, để phụ thân thất vọng, hài nhi phạm sai lầm, sẽ tự mình gánh chịu, phụ thân không cần tự trách. . .”
. . .
Đầu đường Trường An, Lý Nặc đang thẩm vấn.
Chung quanh đã tràn đầy bách tính.
Đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy xử án trên đường cái, công khai thẩm án, công khai tuyên án, cảm thấy rất mới lạ và thú vị, không phải lúc nào cũng có cơ hội tiếp xúc gần với quan phủ như này.
Một lúc sau, đám người chợt rối loạn tưng bừng, mấy bóng người đi ra từ trong đám đông.
Đi đầu là người bán hàng rong lúc nãy.
Đương nhiên, Lý Nặc cũng hiểu rõ, mặt ngoài vì hắn là người bán hàng rong, thực tế thì là hộ vệ mặc thường phục.
Sau lưng người bán hàng rong là hai bóng người.
Bên trái là một nam tử trung niên mặc quần áo lộng lẫy, trên người có khí chất của một người ngồi ở vị trí cao lâu năm, tóc trắng phơ, nhìn qua có chút hồn bay phách lạc.
Bên phải là một người trẻ tuổi bị trói gô, nhìn qua khoảng 20 tuổi, hai đầu lông mày có phần tương tự với nam tử trung niên kia, sắc mặt tái nhợt, thần sắc đờ đẫn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nghịch tử, quỳ xuống!”
Vương Đạc trầm giọng nói một câu, người trẻ tuổi chậm rãi quỳ xuống đất.
Sau đó, Vương Đạc đi đến bên người huyện lệnh đang mặc quan phục, khom người ôm quyền nói: “Đại nhân, nghịch tử đã vi phạm pháp luật, Vương mỗ đã trói nó đến huyện nha, mời đại nhân xử lý theo luật. . . “
Một màn này khiến Lý Nặc rất kinh ngạc.
Vụ án này. . . có vẻ như rất thuận lợi!
Hắn vốn cho rằng vụ án này qua lâu như vậy rồi, lại không có chứng cứ trực tiếp coi như Đại Lý Tự nhúng tay thì cũng không định tội dễ như vậy, không ngờ mới qua không lâu, đối phương đã đến huyện nha tự thú.
Lần này cũng bớt được khâu tra án.
Chẳng lẽ vị Khảo Công Lang Trung này không biết gì về tội ác của con trai mình?
Sau khi được hộ vệ nhà mình báo cho, vì quan viên chính nghĩa này lập tức quyết định đại nghĩa diệt thân, trói con trai đưa đến huyện nha, xử lý theo luật. . . thật sự là một vị quan tốt nha!
Đưa con trai đến huyện nha Trường An xong, Vương Đạc nhìn Vương Việt một cái thật sâu, rồi quay người rời đi, cũng không quay đầu lại, giống như người trẻ tuổi này không phải con của ông vậy.
Điều này cũng biểu lộ thái độ của Vương Đạc.
Mặc kệ huyện nha xử lý ra sao, ông đều nhận.
Mà lúc này, bách tính vây xem cũng sôi trào.
“Vị vừa rồi . . . chẳng lẽ là Khảo Công Lang Trung?”
“Ông ta nói mình họ Vương, Khảo Công Lang Trung cũng họ VƯơng!”
“Thế mà lại đưa con trai đến thật!”
“Vì sao chứ?”
. . .
Dân chúng trăm mối vẫn không có lời giải, nếu nói Khảo Công Lang Trung là người đại nghĩa diệt thân, vậy con trai đã bị trị tội từ nửa năm trước rồi, sẽ không chờ đến hôm nay, nhưng vì sao vị huyện lệnh mới đến này mới điều tra, thì đã ngoan ngoãn trói con trai đến nhận tội rồi?
Chẳng lẽ vị huyện lệnh đại nhân mới đến này có chỗ dựa rất cứng?
Lý Nặc thì lại cảm giác được, vị Khảo Công Lang Trung kia duets khoát như vậy, chắc hẳn có nguyên nhân từ cha mình.
Dù sao, Khảo Công Lang Trung chỉ là quan ngũ phẩm, mà Đại Lý Tự Khanh là quan to chính tam phẩm.
Quan hơn một cấp đè chết người, chính tam phẩm và chính ngũ phẩm, hơn nhau tận bốn cấp, huống chi Đại Lý Tự còn quản lý hình luật.
Tại Đại Hạ, chính tam phẩm có địa vị cực cao, đừng thấy trên tam phẩm còn có nhị phẩm và nhất phẩm mà nhầm, hai phẩm cấp này có ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn ý nghĩa thực tế, đại đa số đều là chức vụ ảo, mà quan chính tam phẩm, ví dụ như thượng thư của lục bộ, Cửu tự tự khanh, thì đều là trụ cột nắm quyền trong tay, trừ hoàng đế ra, không ai có thể bổ nhiệm hay miễn nhiễm và xử lý bọn họ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.