Thật ra mặc dù Lý Nặc thích Mộ Nhi hơn, nhưng cũng sẽ không vì Tống Ngưng Nhi không cho hắn chơi cầu mây mà tức giận với Tống Ngưng Nhi, chỉ là giảng một đề bài mà thôi, Lý Nặc không cảm thấy gì.
Nhưng thấy Tống Mộ Nhi tức giận, Lý Nặc chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Hai muội giống hệt nhau, ta tưởng đó là muội.”
Chủ yếu là vừa rồi Tống Ngưng Nhi vẫn luôn giả dạng là Tống Mộ Nhi, Lý Nặc cũng không hoài nghi.
Ai biết một tiểu nha đầu 6 tuổi lại lắm chiêu như vậy?
Tống Mộ Nhi rốt cuộc cũng quay người, nhìn Lý Nặc một chút, hỏi nhỏ: “Thật sao?”
Lý Nặc xòe tay ra, nói: “Lừa muội ta là con chó nhỏ.”
Đối với Tống Mộ Nhi mà nói, đây đã là lời thề rất nghiêm trọng, trên mặt nàng đã lộ ra nụ cười, chạy đến bên người Lý Nặc, nói: “Được rồi, muội không trách huynh, đều tại Tống Ngưng Nhi. . .”
Lý Nặc nghĩ bụng, tiểu nha đầu này thật dễ dụ, Tống Mộ Nhi thì lại đang suy nghĩ, làm thế nào mới có thể tránh việc Tống Ngưng Nhi giả dạng làm nàng lần nữa.
Nghĩ một lát, mắt nàng sáng lên, nhìn Lý Nặc nói: “Chúng ta làm một ám hiệu đi, ám hiệu chỉ hai chúng ta biết, không biết ám hiệu thì chính là Tống Ngưng Nhi. . .”
Đối mặt với đề nghị của nàng, Lý Nặc chỉ có thể đáp ứng.
Trải qua thảo luận, hai người nhất trí ám hiệu là ‘một hai ba bốn năm, lên núi đánh lão hổ’, chỉ cần đối đúng, mới là Tống Mộ Nhi, bằng không chính là Tống Ngưng Nhi.
Đừng nói, đây đúng là cách phân biệt cặp sinh đôi rất tốt.
Mặc dù chỉ là vấn đề giảng bài mà thôi, không phân biệt được cũng không sao, nhưng Lý Nặc cũng không muốn luôn mơ mơ màng màng.
Tống Mộ Nhi đến cũng là nhờ Lý Nặc giảng bài, Lý Nặc đề bài giống hệt Tống Ngưng Nhi, vừa rồi hắn đã giảng một lần, nói lại một lần cũng là xe nhẹ đường quen.
Tống Giai Nhân nhìn đề bài trên giấy, cảm thấy đầu bắt đầu đau.
Từng cái biểu thức số học kia, đã đánh thức nỗi đau khổ của nàng mười năm trước.
Nàng nhớ kỹ khi nàng học toán, đề bài khó nhất chính là gà thỏ cùng lồng kia, bây giờ thì là cái gì nha, mạch, gai, đáp thử. . . viết đầy cả trang giấy, trẻ con bây giờ học khó như vậy sao?
Bởi vì có cơ sở từ lần đầu, nên khi giảng lần thứ hai sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hai tỷ muội không hổ là sinh đôi, không chỉ có vẻ ngoài giống nhau, mà năng lực phân tích cũng không kém nhau, Tống Ngưng Nhi có thể hiểu, Tống Mộ Nhi cũng có thể hiểu, nàng cũng từ từ tính ra đáp án.
Tống Mộ Nhi nhìn đáp án do chính mình tìm thấy, lại thấy hơi khó tin, lẩm bẩm nói: “Thì ra đề này lại đơn giản như vậy. . .”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgay cả Tống Giai Nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi khi Lý Nặc giảng bài cho Tống Mộ Nhi, nàng cũng ở bên cạnh, nghe nghe lại phát hiện đề bài khó khăn này có vẻ như không khó như thế, không chỉ Mộ Nhi nghe hiểu, mà nàng cũng hiểu. . .
Sau khi ý thức được điểm này, trong lòng nàng lại thấy hơi giận.
Nếu như là Lý Nặc dạy toán cho nàng lúc nhỏ, mà không phải lão già kia, thì toán học của nàng cũng không kém như vậy.
Giờ phút này, trong lòng Tống Giai Nhân chợt sinh ra một ý nghĩ.
Nếu gặp được Lý Nặc sớm hơn thì tốt. . .
Giảng bài xong, Lý Nặc đứng lên duỗi người một acsi.
Hệ phương trình 5 ẩn số, nghe thì dọa người, nhưng thật ra lại khá đơn giản, nó chỉ dính đến một ít quy tắc tính toán đơn giản nhất, với trình độ toán học của các nàng bây giờ, đủ để nắm giữ nó.
Đương nhiên, chủ yếu là có Lý Nặc ở bên dẫn dắt.
Suy một ra ba, Lý Nặc lại bảo Tống Mộ Nhi dùng phương pháp hắn vừa dạy để tính toán đề gà thỏ cùng lồng hôm qua, nàng rất nhanh đã tính ra, hiển nhiên là đã hiểu thật.
Tống Mộ Nhi đang ôn lại nội dung vừa học được, Lý Nặc đi về phòng, lúc đi ra thì cầm một cuốn sách rất dày.
Cuốn sách này có tên Toán Kinh, bao gồm toàn bộ toán học của Đại Hạ.
Tất cả vấn đề toán học của Đại Hạ, thậm chí là toàn bộ thế giới, đều nằm trong cuốn sách này.
Bởi vậy có thể thấy được trình độ toán học của thời đại này.
Toán học hiện đại, sau khi đến gần hiện đại, nó đã phát triển rất nhanh, trên cơ sở cổ toán học, nó không ngừng sinh ra các chi nhánh mới, số luận, đại số, hình học, topol, giải tích, vân vân. . . đừng nói là một cuốn sách, coi như 100 cuốn, 1000 cuốn thì cũng không bao quát được tất cả tri thức toán học.
Trong Toán Kinh có chín mục lớn, tên là Cửu Số, theo thứ tự là phương điền, túc mễ, suy phân, thiếu quảng, thương công, quân thâu, doanh bất túc, phương trình, câu cổ, mỗi một hạng đều nghiên cứu vấn đề tương tự.
Ví dụ như ‘phương điền’, chuyên nghiên cứu cách tính toán diện tích đồng ruộng, viết các công thức tính diện tích hình đa giác, hình tròn, hình vòm, ngoài ra còn có phân số, cộng trừ nhân chia, vân vân.
‘Thương công’ thì là tính toán thể tích, các công thức tính thể tích lập thể, có thể dùng lúc xây tường thành, đào kênh mương, tính toán khối đất và nhân công lao lực.
‘Quân thâu’ thì giải quyết vấn đề phân thuế má, giải quyết vấn đề thuế khóa lao dịch, ngoài ra còn có mấy mục nhỏ, tất cả đều có tác dụng riêng của nó, nói tóm lại, toán học của thời đại này có tính mục đích cực mình, hầu như đều được ứng dụng vào thực tế.
Đề bài gà thỏ cùng lồng và ngũ cốc kia, đều là vấn đề thuộc ‘Phương trình’ trong Toán Kinh.
Nhưng ‘Phương trình’ này không phải phương trình kia, phương trình của toán học hiện đại là đẳng thức chứa ẩn số, ‘Phương trình’ trong Toán Kinh thì chỉ là một nội dung trong phương trình toán học hiện đại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.