Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

8:25 sáng – 09/11/2024

13

Khi về đến nhà, mẹ Lý đã chuẩn bị xong bữa cơm. Thấy tôi vào cửa, mẹ vội vàng bảo tôi rửa tay rồi ăn cơm.

Nhìn mẹ Lý không ngừng gắp thức ăn vào bát tôi, tự dưng mũi tôi cay cay. Từ khi tôi gặp chuyện, chưa từng thấy mẹ ruột của tôi nữa, tôi thật sự rất nhớ bà.

“Sao vậy, Hi Hi? Ở trường có chuyện gì không vui à?” Mẹ Lý lo lắng nhìn tôi.

Tôi cúi đầu ăn cơm.

“Hi Hi, mẹ chỉ mong con vui vẻ, khỏe mạnh lớn lên, những thứ khác không quan trọng, đừng tạo áp lực cho bản thân quá.”

Mẹ Lý gắp cho tôi một miếng thịt. Có lẽ bà biết tôi sắp thi tháng, tưởng rằng tôi đang lo lắng về kết quả.

“Mẹ, yên tâm đi, lần này con nhất định sẽ lấy hạng nhất về cho mẹ.”

Tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy tự hào. Điều đó khiến mẹ Lý bật cười.

Sau bữa cơm, tôi mở sách ra, triệu hồi lại ký ức về những bài tập trước đây, ôn lại một số bài văn mà tôi thấy hơi mơ hồ.

Kỳ thi tháng kết thúc khi tiếng chuông nộp bài cuối cùng vang lên, tôi xoay xoay cổ, hạng nhất lần này chắc chắn không thoát khỏi tay tôi rồi.

Trở về lớp, nghe tiếng đối chiếu đáp án khắp nơi, tâm trạng tôi bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.

Ngày công bố điểm, tôi đứng giữa đám đông, nhìn cái tên hạng nhất trên bảng xếp hạng, khẽ mỉm cười.

Hạng nhất: Lý Tịnh Hi.

Hạng hai: Cố Vi.

Hạng ba: Hạ Nhu.

Hạng 120: Lục Sơ Vi.

“Lý Tịnh Hi, cậu thực sự là hạng nhất sao? Tôi không nhìn nhầm chứ.”

“Chắc chắn là cậu gian lận!”

Một giọng nữ sắc bén từ đám đông vang lên, chọc thẳng vào màng nhĩ của tôi.

Lại là cô bạn tóc đuôi ngựa bên cạnh Hạ Nhu.

Mọi người bị giọng cô ấy thu hút, ánh mắt đổ dồn về phía tôi, đầy nghi ngờ và bàn tán.

“Cậu nói mà không nghĩ gì à? Trường chúng ta xếp phòng thi theo thứ hạng, từ cao xuống thấp. Lần này tôi ở phòng thi dành cho những người hạng ngoài 800, cậu nói xem tôi có thể gian lận với ai để đạt hạng nhất, thậm chí bỏ xa hạng nhì tới 30 điểm?”

Tôi cười rồi dành cho cậu ta một cái liếc mắt khinh thường, không đợi cậu ta lên tiếng, tôi tiếp tục: “Hơn nữa, cậu có quên rằng học kỳ đầu tiên lớp 10, tôi luôn đứng nhất trong mọi kỳ thi không? Tôi chỉ đơn giản là trở về vị trí của mình mà thôi, có vấn đề gì không?”

Tôi nhớ lại những bảng điểm thi tháng trong ngăn bàn của Lý Tịnh Hi. Rõ ràng học kỳ đầu tiên lớp 10, cô ấy vẫn đứng nhất, nhưng sau đó lại thu mình.

Lời của tôi dường như đã đánh thức một số người, khiến họ nhớ lại rằng Lý Tịnh Hi từng là người đứng đầu khối.

Ngay lập tức, dư luận xoay chiều. Tin tức về việc đổi người đứng đầu bắt đầu lan rộng khắp cả khối.

Tôi liếc nhìn ra ngoài đám đông, thấy Hạ Nhu và Cố Vi, khóe môi khẽ nhếch lên.

14

“Được rồi, Lục Sơ Vi.”

“Nhìn cậu vui thế này, ai không biết còn tưởng cậu thi đỗ hạng nhất cơ.”

Lục Sơ Vi cười gượng.

Trên đường về nhà, tôi luôn trong tâm trạng vui vẻ.

“Cậu thi đỗ hạng nhất, tôi còn vui hơn cả khi mình thi đỗ nữa. Lý Tịnh Hi, tôi đã nói rồi, cậu là tuyệt nhất, và sẽ luôn như vậy!”

Lục Sơ Vi nói một cách thẳng thắn, ánh mắt ngập tràn nhiệt huyết. Sự chân thành mãnh liệt của tuổi trẻ, như một đống lửa trại trong đêm đông, lan tỏa sự ấm áp.

Lý Tịnh Hi à, cậu có biết cậu bạn này quý giá đến nhường nào không.

“Được rồi được rồi, cậu đừng chỉ vui về tôi, nghĩ đến kết quả của cậu đi, hạng 120, cậu còn muốn vào trường đại học tốt nữa không?”

Tôi vỗ vỗ vào cánh tay của Lục Sơ Vi.

“Thế thì phải nhờ cô giáo hạng nhất, cô Lý, giúp đỡ tôi thôi.”

Lục Sơ Vi chắp hai tay, mắt lấp lánh nhìn tôi.

Tôi khoanh tay: “Xem biểu hiện của cậu đã, nếu sư phụ có thời gian, chỉ điểm cho đồ đệ một chút cũng không phải không được.”

“Đa tạ ân sư, đúng rồi, đồ đệ còn chuẩn bị lễ gặp sư phụ nữa.”

Một sợi dây chuyền kim cương rơi ra từ lòng bàn tay của Lục Sơ Vi, lấp lánh trước mắt tôi.

“Lý Tịnh Hi, chúc mừng sinh nhật.”

Hôm nay là sinh nhật của Lý Tịnh Hi sao? Tôi bất ngờ đến mức đứng ngây ra đó, đến khi nhận ra thì sợi dây chuyền đã được đeo lên cổ tôi một cách gọn gàng.

“Thật hợp. Lý Tịnh Hi, sau này hãy sống vui vẻ nhé.”

Lục Sơ Vi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Khi tôi sờ vào sợi dây chuyền và bước ra khỏi khu dân cư, tôi phát hiện Tô Ngôn đang đứng trước chiếc xe màu đen, cả người tỏa ra khí lạnh.

“Sao cậu lại đến đây?”

Tôi bước nhanh tới, phát hiện sắc mặt của cậu ấy rất không tốt.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lên xe rồi nói.”

Tô Ngôn mở cửa xe, vẻ mặt nghiêm túc. Lên xe rồi tôi mới phát hiện, ở ghế sau rộng rãi có ba người đàn ông lạ mặt.

Người đàn ông ở giữa liên tục giãy giụa, nhưng bị hai gã to khỏe bên cạnh giữ chặt không thể thoát.

15

“Đây là gì?” Tôi quay đầu ra phía sau từ ghế phụ, khó hiểu nhìn Tô Ngôn bên cạnh.

“Cậu còn nhớ trước đây đã bảo tôi tìm người hack tài khoản và email của Lý Tịnh Hi không?”

Tô Ngôn lấy ra một chiếc máy tính bảng, ngón tay thon dài lướt liên tục trên màn hình.

“Nhớ chứ, có phát hiện gì à?” Tôi ngồi thẳng người lên.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Ừ, trong email của Lý Tịnh Hi có rất nhiều tin nhắn và hình ảnh đe dọa, tất cả đều liên quan đến bố mẹ cô ấy.”

Tô Ngôn đưa máy tính bảng cho tôi.

[Bố của mày sắp ra tù rồi nhỉ? Nếu không nghe lời, tao sẽ cho bố mày biết địa chỉ mới của mẹ mày và mày, còn nhớ lần mẹ mày bị đánh đau đớn thế nào không?]

[Lần này mày có ngoan ngoãn nghe lời không? Đừng làm những việc không nên làm, nếu không bố mày sẽ sớm tìm được bọn mày thôi.]

[Sao một đứa như mày còn sống được nhỉ? Mẹ mày bị đánh là vì ai? Mày làm sao còn có thể cười? Nếu là tao, tao đã đi chet rồi.]

Tôi nhìn những lời đe dọa độc ác trong email và những bức ảnh bạo lực đẫm m/á/u.

“Lý Tịnh Hi có một người bố nghiện cờ bạc, rượu chè, thường xuyên bạo lực gia đình. Sau đó, mẹ của Lý Tịnh Hi ly hôn với ông ta, nhưng ông ta vẫn tiếp tục đe dọa và quấy rối. Hai năm trước, ông ta bị bắt giam vì đánh nhau gây thương tích, và hiện vẫn đang bị giam giữ.”

Tô Ngôn tắt máy tính bảng, không cho tôi nhìn tiếp những bức ảnh kinh khủng đó.

“Sau khi bố của Lý Tịnh Hi bị bắt, mẹ cô ấy đã chuyển nhà, và Lý Tịnh Hi thi vào trường cấp 3 mới.”

Tôi vừa tiếp nhận thông tin, vừa xâu chuỗi lại thời gian: “Cô ấy thi đỗ cấp 3, học kỳ 1 năm lớp 10 vẫn bình thường, đến học kỳ 2 thì tụt từ hạng nhất xuống cuối lớp. Những lời đe dọa này cũng bắt đầu xuất hiện từ học kỳ 2. Vậy trong học kỳ 2 đã có chuyện gì xảy ra?”

Nghe câu hỏi của tôi, khóe miệng Tô Ngôn nhếch lên một nụ cười tán thưởng: “Học kỳ 2 lớp 10, Hạ Nhu chuyển trường đến.”

Hạ Nhu?

“Tôi đã lần theo địa chỉ IP của những tin nhắn đó, tìm ra được hắn. Hôm nay hắn ôm một gói hàng lảng vảng dưới nhà cậu, nên tôi đã mời hắn lên ngồi một chút.”

Giọng Tô Ngôn dần trở nên lạnh lùng, mang theo sự uy nghi của kẻ ở vị trí cao.

“Gói hàng? Cho tôi xem.”

Tôi đưa tay về phía Tô Ngôn, người vốn luôn điềm tĩnh như không bao giờ sợ điều gì, nhưng sắc mặt lại thoáng cứng đờ.

“Đưa tôi.” Giọng tôi kiên quyết.

“Chuẩn bị tinh thần nhé.”

Tô Ngôn ra hiệu cho người phía sau, một người đàn ông mặc đồ đen đưa cho tôi một cái hộp.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tim tôi vẫn giật thót vì sợ hãi.

Bên trong hộp là một bàn tay đẫm m/á/u bị cắt rời, tuy là đồ giả nhưng nó giống y như thật, chẳng khác gì đạo cụ trong đoàn làm phim.

Từ học kỳ 2 lớp 10 đến tận bây giờ, khi đã là học kỳ 1 lớp 11, Lý Tịnh Hi vẫn luôn sống trong nỗi sợ hãi như thế này.

Cô ấy chỉ mới 16 tuổi.

“Mày đúng là đồ khốn nạn, sao có thể đối xử với một đứa trẻ như vậy, làm sao mày có thể ra tay chứ?”

Tôi tức giận ném mạnh chiếc hộp về phía người đàn ông ngồi giữa ở hàng ghế sau. Rõ ràng hắn cũng bị bàn tay giả kia dọa không ít.

“Chủ tịch Tô, là Hạ Nhu đưa tiền cho tôi làm chuyện này, tôi chỉ là công cụ thôi mà.”

“Lý Tịnh Hi, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên làm như vậy với cô, cô nói giúp tôi với chủ tịch Tô đi.”

Hắn rõ ràng đã căng thẳng từ lúc lên xe, hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện giữa tôi và Tô Ngôn vừa rồi.

“Hạ Nhu không thoát được, mày cũng vậy.”

Tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự run rẩy của cơ thể.

Đột nhiên, tay tôi được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp. Tô Ngôn nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: “Muốn làm gì thì cứ làm đi, mọi thứ đã có tôi lo.”

16

Sau kỳ thi tháng, Hạ Nhu xin nghỉ.

Cho đến ngày diễn ra vòng sơ tuyển buổi tiệc đêm Nguyên Đán.

Hạ Nhu mặc chiếc áo phao trắng, khuôn mặt vốn dĩ đã trắng trẻo giờ đây càng thêm tái nhợt.

Trong phòng múa chật kín những người tham gia sơ tuyển.

Khi ánh mắt tôi và Hạ Nhu giao nhau, sự oán hận trong mắt cô ta không thể che giấu được nữa.

“Lý Tịnh Hi.”

Giáo viên gọi tên tôi.

Mọi người trong phòng múa lúc này đều nhìn về phía tôi, trong ánh mắt có chút hả hê.

Tôi hít một hơi sâu, bước ra giữa sân khấu và đưa ra một cái USB chứa nhạc.

“Dưới cây cầu trước cửa, một đàn vịt bơi qua…”

Bài hát “Đếm vịt” vang lên trong phòng múa, khiến tất cả mọi người cười rộ lên.

“Lý Tịnh Hi, nhạc của em có vấn đề gì vậy?”

Giáo viên chấm sơ tuyển nhíu mày.

“Thưa cô, em không dùng nhạc nữa, em có thể tự đếm nhịp để nhảy không ạ?”

Tôi bình thản giơ tay.

“Bắt đầu đi.”

“Một đa đa, hai đa đa…”

Theo nhịp đếm, tôi bắt đầu vươn tay, mũi chân nhón lên, eo uốn cong xuống, tựa như một con bướm vừa tỉnh giấc sau mùa đông, từ từ đứng dậy.

Nhẹ nhàng và dần dần, tôi đứng thăng bằng trên một chân, hai tay chậm rãi thu về, mũi chân xoay tròn, rơi xuống, nhảy theo nhịp điệu. Cuối cùng, nhịp chân tăng tốc, tôi nhảy nhẹ lên không, như cánh bướm dang rộng, đáp xuống và cúi chào.

Điệu múa sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại nhẹ nhàng như gió, tinh khôi không vướng bụi trần.

Khi điệu múa kết thúc, tất cả mọi người đều đứng lặng tại chỗ, im lặng không nói gì.

Cho đến khi giáo viên chấm sơ tuyển dẫn đầu vỗ tay, rồi những tiếng vỗ tay tiếp đó rầm rộ vang lên.

“Tôi không nhìn nhầm chứ, vừa rồi Lý Tịnh Hi nhảy ba lê đúng không?”

“Trời ơi, đó là Lý Tịnh Hi sao? Thật sự quá đẹp.”

“Đó là không có nhạc đấy, nếu có nhạc thì còn gì bằng.”

“…”

Những người vừa mới cười nhạo tôi lúc này đều đang khen ngợi.

Chỉ có Hạ Nhu, ánh mắt cô ta như muốn xé x/á/c tôi ra.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận