Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 96: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

Chương 96: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

5:11 chiều – 27/10/2024
Chú trung niên ngẩn ra, nửa ngày sau mới bật cười: “Ha ha ha, lừa cậu đó, không hề có cái gọi là người trung gian đâu. Tùy tiện đi mua sim điện thoại khác là được rồi.”

Tôi thực sự say quá rồi, phương pháp lừa người của cái tên này đúng là muốn quỳ!

Có phải những người làm ăn đều thích lừa người? Đặc biệt hắn lại là ông chủ lớn, càng đem thuật lừa gạt luyện đến mức độ lô hỏa thuần thanh?

Tôi xin thề tôi sẽ không bao giờ tin hắn nữa. Bản lĩnh của hắn là đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn, thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.

Mạnh mẽ lườm hắn một cái, hắn cất tiếng cười to, tôi liền rời khỏi nhà hắn.

Trở lại ký túc xá ở văn phòng tổng trạm, tôi bắt đầu nghiên cứu túi đồ mà Nhị gia cho. Mở ra xem, kỳ thực cũng không có gì, chỉ là một cái bút lông hỏng, một bao tro đen, một cái la bàn hỏng, một cái thước đo hỏng, một cái gương vỡ.

Tôi đã thêm một chữ “hỏng” ở mỗi đồ vật, là bởi vì tôi thấy túi đồ này như thể được nhặt về từ trạm thu gom phế phẩm.

Cuốn sách nhỏ Nhị gia cho tôi trong đó ghi chép rằng bao tro đen là nhọ nồi, ở nông thôn mới có. Trong thành thị đều dùng bếp gas, không ai dùng bếp than củi.

Vật đó được đốt cháy bằng lửa, dương tính mạnh nhất, khắc chế ác quỷ cũng hữu hiệu nhất.

Tiếp theo là thước Âm Dương, thứ này có vẻ như rất đặc biệt. Ban ngày có thể dùng để đo khoảng cách, thậm chí là dùng để đo quần áo, mà buổi tối nếu gặp quỷ, liền có thể dùng thước Âm Dương để đối phó.

Thước đo và tấm gương, đều là biểu hiện của chính trực, đặc biệt là tấm gương. Nó có thể dùng soi để chải tóc, chỉnh quần áo. Thước đo có thể đo Âm Dương, xác định là người hay quỷ. Nhưng trên cuốn sách nhỏ này nói rất mơ hồ.

Sau khi cả buổi trưa đọc cuốn sách nhỏ, tôi gần như đã nhớ tất cả công dụng của những thứ này, trong người cũng chỉ còn một chút sức lực.

Ngay khi tôi ra cửa vào buổi tối, Nhị gia dĩ nhiên quỷ thần xui khiến chạy đến văn phòng tổng trạm.

Hắn tìm tới ta, không nói hai lời, chỉ nói một câu: “Giơ ngón tay ra đây”.

Tôi không rõ vì sao, nhưng vẫn đưa tới.

Nhị gia cầm một cái kim thêu, trực tiếp đâm vào ngón tay của tôi. Tôi bị đau, liền rụt tay lại.

Nhị gia cầm ngón tay của tôi véo chặt, và máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay nhanh chóng được Nhị gia lấy đi.

“Được rồi, ngươi bây giờ hãy tới căn nhà cổ Dân quốc, không phải sợ, cứ việc đi!” Nhị gia ngữ khí rất là kiên định.

Tôi tự mình lái xe, trong lòng thấp thỏm vạn phần. Việc đi tới nhà cổ Dân quốc, Cát Ngọc không biết, bác Hỉ cũng không biết. Ta sẽ không để nhiều người vì tôi mà lo lắng.

Mới vừa khởi động ô tô, chú trung niên từ bên ngoài văn phòng chạy tới, sau khi hai chúng tôi đến chỗ cũ đỗ xe, đồng thời lặng lẽ đi tới căn nhà cổ Dân quốc.

Đến cửa nhà cổ, định thần nhìn lại thì thấy cánh cổng sắt của ngôi nhà đã mở ra, cửa nhà cũng mở, bên trong căn nhà lớn ánh đèn lấp loé, như thể tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị cho tôi!

Chuyện đến giờ phút này rồi, tôi chợt nghĩ: Mẹ nó, đúng không vậy? Bọn họ bảo tôi tới là tôi phải tới? Bọn họ là cái quái gì chứ?

Chú trung niên dùng cùi trỏ huých tôi một cái, nói: “Vào đi thôi?”

Nói thật lòng, tôi có chút thấp thỏm. Tôi không phải siêu nhân, cũng sẽ không thể bay khắp nơi, mọi thứ đó đều là vô nghĩa. Tôi chỉ là người bình thường, tôi cũng sẽ sợ. Giờ khắc này trong lòng bồn chồn, chân có chút run rẩy.

Ực một tiếng, tôi nuốt nước miếng một cái, nói: “Nếu không thì… Đợi một chút?”

Chú trung niên ừ một tiếng, hai chúng tôi tiếp tục trốn sau cây ngô đồng , lẳng lặng nhìn về phía nhà cổ.

Đột nhiên, theo phương hướng ở chúng tôi vừa đến, nơi tối tăm của con đường có một bóng người đi qua. Bóng người này bước đi rất máy móc, như thể là bị người khác điều khiển tâm hồn, trông giống như một con rối.

“Này chú, mau nhìn người kia!” Hai chúng trốn ở sau cây, tôi chỉ vào người đi từ hướng Tây.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Chú trung niên híp mắt, nhìn một lúc lâu rồi nói: “Không thấy rõ lắm, đợi hắn tới gần chút nữa rồi nói.”

Bóng người kia cách chúng tôi càng ngày càng gần, lúc đi tới cửa nhà cổ Dân quốc, hắn dừng lại. Giờ khắc này hắn nhìn bốn phía, quay đầu rất máy móc. Lúc hắn quay đầu lại, tôi bỗng nhiên trừng hai mắt, che trái tim của chính mình, suýt chút nữa sợ đến vãi tè!

“Chuyện này là thế nào vậy!!” Tôi tận lực đè nén giọng nói, nhưng nó vẫn vang lên.

Chú trung niên lập tức bịt miệng tôi lại, nhìn về phía bóng người kia. Người kia giống tôi như đúc, chỉ có điều tư thế bước đi rất máy móc, hơn nữa, trên mặt không có biểu hiện nào, không khóc không cười, như thể là một con búp bê.

Khi hắn quay đầu nhìn bốn phía, đầu hắn dĩ nhiên xoay tròn 360 độ không có góc chết!

Nói cách khác, người kia giống tôi như đúc, có thể quay người về phía trước và mặt mũi quay về phía sau!

Đây là cái quái gì vậy hắn vẫn là người sao?

Sau khi chú trung niên khϊếp sợ, cũng lắc đầu liên tục nói: “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Hai chúng tôi không dám tiến vào nhà cổ Dân quốc, nhưng ngoại trừ bốn con rối hình người, nhiệm vụ này bắt buộc phải làm, nếu không mấy người bọn hắn sớm muộn sẽ gϊếŧ chết chúng tôi.

Cái tên mặt vô cảm giống hệt tôi, sau khi đem đầu quay một vòng, liền đi vào căn nhà cổ Dân quốc. Tôi đưa đầu nhìn vào trong trạch viện, lúc hắn vừa mới bước vào, trong nhà cổ ánh đèn chập chờn, tiếng gió rít gào, rất nhiều tờ giấy vụn bị xé nát, bay lượn qua lại trong phòng.

Mà cái tên giống tôi kia, căn bản không một chút sợ hãi, cũng không một chút do dự, nhanh chân đi vào toà nhà nhỏ.

Mới vừa đi vào tầng một, trong đại sảnh ánh đèn lạch cạch một tiếng, toàn bộ bị tắt!

“Nhanh vào xem xảy ra chuyện gì!” Chú trung niên một bước xông ra, tôi theo sát phía sau, lúc chạy đến cửa lớn, chỉ nghe thấy gian phòng bên trong toà nhà nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau.

Dựa vào ánh trăng mở ảo mà nhìn, cái tên mặt vô cảm giống hệt tôi giờ khắc này dĩ nhiên lại cùng hai con rối Tù Long, Cửu Đầu Nha đánh nhau, nhưng hắn cũng không hề rơi xuống thế hạ phong một chút nào!

Cái tên mặt vô cảm tay nắm một thanh trường đao, cùng hai người bọn họ đánh đến nỗi khó phân thắng bại. Tù Long chính là tượng đất, Cửu Đầu Nha là người gốm, dù đánh như thế nào đều sẽ không chết, chỉ có thể dùng những đồ vật như đạo pháp mới có thể tiêu diệt được.

Tôi cũng đang lo lắng cho cái tên kia, nhưng lại thấy lo lắng rõ ràng là thừa thãi. Cái người bên trong toà nhà nhỏ kia lúc đánh nhau mặt vẫn không hề có cảm xúc, dù cho hắn có bị tấn dữ dội đến đâu, biểu cảm trên mặt vẫn không hiện ra chút nào, như thể là hắn không dùng một chút khí lực nào.

Cửu Đầu Nha cùng Tù Long đều kinh ngạc vạn phần, khả năng hai người bọn họ trong lòng đang suy nghĩ tên đầu đất này ngày hôm qua còn là một đồ ngốc, ngày hôm nay sao có thể biến thành lợi hại như vậy? Làm sao có khả năng?

Có câu nói, hai quyền khó địch bốn tay, lúc đang đánh, Tù Long chớp lấy cơ hội, một đao chém tới trước mặt của cái tên mặt vô cảm mặt. Một đao này trực tiếp chém đứt tay áo của hắn, mà da thịt bên trong bị lộ ra, khiến cho tất cả mọi người chấn kinh!

Cái tên giống tôi như đúc, cánh tay của hắn không phải thịt người, mà là bùn đất! Lưỡi đao vừa chém vẫn còn dính từng mảnh bụi đất.

“Toii biết rồi, đây là Nhị gia sử dụng khôi lỗi thuật, ý của Nhị gia hẳn là để tôi đi vào trước, đợi đến lúc hai con rối này tới động thủ, lấy giả đánh tráo, chớp lấy cơ hội chém gϊếŧ Tù Long cùng Cửu Đầu Nha.”

Vấn đề là tôi đã chần chừ, không dám đi vào. Vì vậy dẫn đến việc con rối tiến vào toà nhà nhỏ, giờ khắc này hắn cùng hai con rối đánh nhau khó phân thắng bại.

“Không đợi nữa, chúng ta cũng đi!” Chú trung niên từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, trên thanh nhuyễn kiếm mùi máu tanh mười phần, như là đã cố ý bôi máu chó đen vào.

Chờ đến lúc chú trung niên cũng gia nhập nhóm chiến đấu, tôi cũng rút con dao ra, đi theo. Mới vừa chạy hai bước, bỗng nhiên sau lưng có một bàn tay nhăn nheo đập lên trên bả vai tôi.

“A!” Tôi giật mình, sợ hết hồn.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Nhị gia đã đến. Hắn đem ngón tay đặt ở bên mép, nhỏ giọng nói: “Xuỵt, ngươi đừng vào, giao cho ta là được.”

Tôi đoán rằng một chiêu này của Nhị gia là dẫn xà xuất động, kỳ thực tôi không cần phải đi vào, nhưng tôi cũng không thể ở nhà, nếu không rất có thể sẽ bại lộ.

Lúc này Nhị gia từ trong l*иg ngực lấy ra một tượng đất sét, mà trên người tượng đất sét này quần áo cũng giống tôi như đúc, Nhị gia đối với tôi cười nói: “Khà khà, ta để cho bọn họ nếm thử cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận