Hơn tám giờ sáng, tôi cùng Cát Ngọc tiến vào thôn Tang Hoè, mới vừa vào trong nhà, liền thấy bà Phùng đang ở trong sân cho gà ăn.
Tôi chợt nhớ tới chú trung niên từng nói, bà Phùng nuôi những con gà này là đều dùng vu thuật chế tác Bốn mắt môn đồng.
Tôi nghĩ tôi sẽ tìm cơ hội nhìn mí mắt của mấy con gà này.
Hai chúng tôi đi về phía bà Phùng, đầu tiên tôi liếc nhìn chậu trong tay bà Phùng, bên trong toàn là cám ngô. Ở nông thôn đều cho gà ăn loại thức ăn tự chế này, sang hơn một tí có thể cho ăn hạt gạo.
Thầm nói mấy con gà này không phải dùng thịt người nuôi nấng sao?
Bà Phùng nghe được tiếng bước chân của hai chúng tôi, quay đầu nhìn lại, lập tức đặt chậu trong tay xuống, hướng về hai chúng tôi run rẩy đi tới.
Đến trước mặt tôi, không ngừng gật đầu mỉm cười, còn vỗ vỗ đầu tôi, sau đó khua tay a a một trận.
Tôi hỏi Cát Ngọc: “Ạch, bà ấy có ý gì vậy?”
“Bà ấy nói anh lại cao thêm một chút”.
Con ngươi tôi suýt chút nữa rơi xuống đất, tôi đã 26 rồi, làm sao có khả năng phát triển thân thể? Vậy là phản khoa học.
Đi vào trong phòng, bà Phùng nhiệt tình bưng cho tôi một chén nước, khiến tôi thụ sủng nhược kinh, một bà lão hơn bảy mươi tuổi vì tôi mà bận bịu trước bận bịu sau, khiến tôi rất không thoải mái, tôi nói: “Bà à, bà nghỉ ngơi đi, để cháu tự lấy”.
Chờ tôi bận việc xong, Cát Ngọc ngồi cạnh tôi, bà Phùng cũng xách một cái ghế nhỏ đến ngồi trước mặt hai chúng tôi.
Bà Phùng chỉ vào tôi, sau đó chỉ vào chân bà ấy, rồi lại cắn môi một cái. Tôi nhìn Cát Ngọc một chút. Cát Ngọc nói: “Bà ấy hỏi anh vết chân của người đà quỷ còn đau hay không”.
Tôi sửng sốt một chút, nghĩ thầm tại sao bà Phùng lại biết tôi trúng người đà quỷ?
Tôi lắc đầu, cười nói: “Bà à, dấu chân kia vẫn còn, nhưng mà không đau nữa”.
Bà Phùng gật đầu, rồi chỉ cho Cát Ngọc cái phích nước trên bàn gỗ cũ nát, Cát Ngọc hiểu ý liền đứng lên rót cho tôi một chén nước.
Nước này thật lạnh, tôi nhớ tới lần đầu tiên bà Phùng phát hiện ra tôi lẻn vào nhà, bà ấy cũng rót cho tôi một chén nước như vậy, nhưng lúc đó tôi không dám uống.
Cát Ngọc bưng nước, nói: “A Bố, uống nó có thể áp chế được người đà quỷ”.
Cát Ngọc muốn tôi uống thì tôi nhất định sẽ uống. Bưng bát nước lạnh này, tôi một hơi nuốt vào trong bụng. Cảm thấy có chút vị bạc hà, uống rất ngon.
Uống xong nước, bà Phùng thở dài, chỉ vào xương sườn của tôi, sau đó bắt đầu khua tay, Cát Ngọc liền phiên dịch, cô ấy nói:
“Lúc anh sinh ra đời, cây xương sườn thứ mười hai bị cong, hơn nữa bên trên lại khắc chữ”.
“Cái gì? Cháu đã nghe chú trung niên nói rồi, xương sườn của cháu trước khi sinh ra đã bị quỷ uốn cong, nhưng hắn không có nói là nó bị khắc chữ nữa a?”
Bà phùng mặc dù là người câm, nhưng lỗ tai không điếc, bà ấy có thể nghe được tôi.
Giờ khắc này bà Phùng liên tục khua tay, Cát Ngọc nói: “Tên trung niên kia không nói thật với anh, hắn luôn thật thật giả giả mà lừa anh, anh cũng không nên tin hoàn toàn”.
Tôi nghĩ tới lúc đi phá giải huyền tính thuật, hắn chỉ nói tôi phải sang nhà vệ sinh nữ tiểu, nhưng cũng không nói rằng nếu tôi đi tiểu trong đó thì nữ sơ sinh sẽ quấn lấy tôi.
Nói cách khác, cái tên trung niên này lúc nói chuyện hắn đều nói thật. Chỉ có điều, hắn nói thật từ trước đến giờ đều chỉ nói thật một nửa!
Lần này cũng vậy, hắn chỉ nói hai chúng tôi khi sinh ra xương sườn đều bị quỷ bẻ cong, nhưng hắn cũng không nói cho tôi biết là còn bị khắc chữ trên đó.
Tôi vội vàng hỏi: “Vậy xương sườn của cháu khắc chữ gì? Xương sườn của chú trung niên khắc chữ gì?”
Bà Phùng khoa tay một trận, Cát Ngọc nói với tôi: “Trên xương sườn anh, khắc một chữ: Sinh!”
“Sinh?”. Tôi hỏi lại, đồng thời nói: “Đối ngược với chữ này là chữ Tử phải không? Chẳng kẽ xương sườn thứ mười hai của chú trung niên khắc chữ Tử?”
Lần này bà Phùng khoa tay rất nhanh, Cát Ngọc nói: “Không nhất định, xương sườn khắc chữ, là quỷ tuyển người để đầu thai, trước khi rời đi tìm một ứng viên phù hợp với mình, sau đó khắc chữ để làm kí hiệu”.
Nói đến chỗ này, Cát Ngọc không đợi tôi nói, liền nghiêng đầu nhìn bà Phùng. Bà Phùng gật đầu, vẻ mặt rất là kiên định.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCát Ngọc liền nói: “Kỳ thực tôi cũng giấu anh từ rất lâu, cây xương sườn thứ mười hai của tôi cũng bị cong”.
Tôi trừng mắt, cả người đều choáng váng, tưởng tượng tới những lúc tôi ôm Cát Ngọc ngủ, cũng không chú ý tới điều này.
“Trên xương sườn tôi khắc một chữ: Môn”.
Tôi thật sự không biết nên nói gì, hoá ra một khắc được sinh ra đó, cũng chỉ là âm mưu!
“Vậy bà biết xương sườn thứ mười hai của chú trung niên bị quỷ khắc chữ gì không?” Tôi vội vàng truy hỏi.
Bà Phùng lắc đầu, nhưng lại khoa tay một trận với tôi. Cát Ngọc nói: “Bà ấy nói rằng bà không biết, nhưng bà ấy có biện pháp để tra ra được”.
Giờ khắc này, bà Phùng ra động tác tay rất nhanh, Cát Ngọc cũng nói rất nhanh, cô ấy nói: “Người bị quỷ khắc chữ bình thường không sống nổi qua 12 tuổi, khi cung hoàng đạo đầu tiên tái sinh, sẽ bị quỷ đòi lấy mạng, tôi là một ví dụ”.
Bà Phùng lại khua tay một trận, Cát Ngọc nói tiếp: “Tên trung niên kia đã hơn 40 tuổi, hắn ta đã sống được ba cái chu kỳ hoàng đạo, hắn nhìn như người sống, nhưng thực sự chỉ là xác chết di động, hắn không có máu tươi, không có da thịt, giống hệt cương thi. Hắn như vậy khẳng định là đã phản kháng con quỷ, vì thế nên bị ác quỷ dằn vặt, trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
Tôi nghĩ tới lúc chú trung niên tìm được Phạm Diễn thần thụ, hắn mừng như điên, hoá ra mấy chục năm qua hắn bị ác quỷ khắc chữ dằn vặt ròng rã ba lần?
Nếu như không phải chính hắn có chút bản lĩnh, thì con quỷ đó đã sớm gϊếŧ chết hắn. Vì vậy tôi cũng nghĩ thông suốt tại sao cái gì hắn cũng lừa tôi, mấy tháng âm mưu, cuối cùng gạt tôi tới núi Long Hổ.
Cuối cùng tôi hỏi: “Vậy trong ba người đã biết, tại sao từ bé đến lớn cháu không xảy ra chuyện gì?”
Bà Phùng khoa tay một trận, Cát Ngọc nói: “Thứ nhất, là bà ấy dùng quan tài để bảo vệ linh hồn của anh. Thứ hai, mệnh cách của anh quá cứng”.
Bà Phùng nói rằng mạng tôi cứng, tôi tin, dù sao từ ngày đầu tiên lái xe bus số 14 đến tận bây giờ, tôi bị trúng Trăm năm nguyền rủa, những tôi vẫn cứ cứng chắc nửa năm, hiện tại sống rất tốt. Còn mấy tên tài xế kia đều chết hết.
Tôi kể cho bà Phùng nghe chuyện tối qua gặp chú Quỷ, bà Phùng híp mắt, sau khi cẩn thận nghe xong, bà ấy liền cầm quan tài nhỏ tới, sau đó mở nắp quan tài ra, quay về phía tôi khoa tay.
Cát Ngọc nói: “Bà ấy bảo anh hãy chọc thủng ngón tay, đem máu tươi nhỏ vào hình nộm này”.
Tôi nghe theo, bà Phùng lại khua tay một trận, sau đó ôm quan tài đứng dậy, đi tới bàn vuông.
“Bà ấy bảo chúng ta đi ra ngoài trước”. Cát Ngọc nói xong liền mang theo tôi ra khỏi phòng, mà bà Phùng cũng đi theo sau cùng chúng tôi ra sân. Ngay sau đó bà Phùng dẫn đường, đi tới ao nước nhỏ phía Tây thôn. Trước kia tôi tới đều là từ phía
Đông đi vào, chỉ nghe nói phía Tây thôn có ao nước nhỏ, nhưng chưa từng thấy.
Đi trên con đường trong thôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy bà Phùng, đều là rõ ràng sợ hết hồn, mấy đứa trẻ con đang chơi đùa cũng bị doạ cho khóc, cùng một con đường nhưng người trong thôn không ai dám nói chuyện với bà Phùng.
Khi đi tới phía Tây của thôn, mới có một ông lão lớn mật đến hỏi: “Bà Phùng a, hai người đi đâu vậy?”
Bà Phùng cũng không cười, dùng một ngón tay chỉ về phía Tây.
Tôi khẽ mỉm cười với ông lão, định tới đưa một điếu thuốc, nhưng lúc xoay người lại, bỗng nhiên cả kinh.
Ông lão này vừa mới nói cái gì? Hai người đi đâu?
Chúng tôi rõ ràng là ba người!
Đến ao nước nhỏ phía Tây thôn, bà Phùng chỉ vào chân tôi, khua tay với tôi. Lần này tôi hiểu, bà ấy bảo tôi kéo ống quần lên.
Tôi kéo ống quần, nghe theo chỉ thị của bà Phùng, ngồi ở bãi cỏ ven ao, đem đùi phải của tôi ngâm vào trong nước.
Khoan hãy nói, mới sáng sớm nên nước có chút lạnh.
Bà Phùng từ trong túi lấy là một bao thuốc bột, rắc đều xuống bắp chân tôi, khua tay nói với tôi: “Ngồi ở đây và không được cử động”.
Tôi nghi hoặc liếc mắt nhìn Cát Ngọc, cô ấy kiên định gật đầu.
Bột màu trắng kia rất nhanh bị hoà tan trong nước ao, nhưng dần dần tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Nước ao không có một tia gợn sóng, những dưới đáy ao xuất hiện một đôi tay kéo cổ chân tôi!
—————
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.