“Ta phong trên đỉnh đầu ngươi mười tám chỗ tử huyệt, trong vòng nửa canh giờ nếu không rút ngân châm ra, não ngươi sẽ bị xuất huyết mà chết, pháp y nếu muốn mổ não khám nghiệm thì sẽ không tìm ra được nguyên nhân cái chết”.
Cơ thể người có ba mươi sáu tử huyệt, mẹ nhà nó hắn lại phong tận mười tám cái của tôi!
Hơn nữa thủ pháp rất chuẩn, ngân châm như điện quang lấp lóe, tôi thấy thiên hạ đệ nhất châm cứu Trung Y cũng không chọn ra được người thứ hai.
Tôi có chút mê muội, trước mắt có chút tối, mí mắt có chút nặng. Chỉ cảm thấy như có một bàn tay lớn vô hình bóp lấy xương đầu tôi, dùng sức ép.
Vừa giống như là đem đầu của tôi vào máy ép, mà máy ép này đang chầm chậm khép kín. Tôi cảm thấy sọ não mình như muốn nứt ra.
“Ta hỏi ngươi một chuyện, chỉ cần ngươi nói thật, ngươi có thể sống”. Người đàn ông đeo kính gọng vàng nói với tôi.
Trong đầu tôi hỗn loạn, nói không ra lời.
Hắn không để ý tôi có trả lời hay không, nói thẳng: “Ở trong nhà tổ tiên có phải ngươi thấy một viên cầu pha lên không? Viên cầu đấy đâu? Giao ra đây, ta để cho ngươi sống”.
Tôi sững sờ, nghĩ thầm viên cầu pha lê kia tôi đã bỏ nó trong túi. Cái chú Quỷ kia sau khi đánh ngất tôi cũng không kiểm tra người tôi sao?
Bởi vì tôi cùng chú trung niên ngồi sát cạnh nhau. Tôi nhớ viên cầu pha lê được đặt trong túi trái, lúc này liền nhẹ nhàng sượt vào người hắn.
Nhưng tôi lại phát hiện ra cái viên cầu pha lê kia, biến mất!
Tôi nghĩ thầm: Là con mắt đó tự chạy đi mất sao?
“Ta không thấy”. Tôi nói một câu này liền cúi đầu xuống. Bởi vì khí lực ngẩng đầu lên cũng không còn nữa.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng kia thực sự quan tâm tới viên con mắt đó, hắn liền nói: “Chú Quỷ, mau rút ngân châm ra, chớ đem hắn gϊếŧ chết! Vật kia nhất định phải tìm lại được!”
Chú Quỷ đi tới, vung tay lên, trong nháy mắt lấy đi mười tám cái ngân châm, thủ pháp thực sự là quá nahnh.
“Ta cho ngươi hai tiếng để cân nhắc, hi vọng ngươi có thể thông minh một chút, không cần thiết phải chịu đựng nỗi khổ”. Nói xong, người đàn ông đeo kính gọng vàng xoay người rời đi, đồng thời rút điện thoại di động ra, như là có việc phải làm.
Còn chú Quỷ kia vẫn ở đây, hắn đi xung quanh chúng tôi hai vòng, đầu tiên là liếc mắt nhìn tôi, rồi sau đó nhìn chú trung niên, nói: “Tốt a, Phạm Diễn thần thụ tái tạo thân thể, quả nhiên không tầm thường”.
Hai chúng tôi không lên tiếng.
“Mà tên tiểu tử này, không có tim, không có linh hồn, lại có thể đi vào trong nhà cổ, xem ra hai ngươi cũng không phải người bình thường”. Chú Quỷ lúc nói chuyện hai tay luôn đặt ở sau lưng, cảm giác như rất có một loại đã tính trước kỹ càng.
Tôi nói: “Ngươi cùng bác Hải đến cùng là quan hệ gì?”
Hắn cười nói: “Bác Hải? Người mà ngươi nói, có phải giống ta như đúc, cũng là một cao thủ ngân châm?”
Tôi nói lớn: “Đúng! Hai ngươi có quan hệ gì!”
“Hahaha, cái tên gọi là bác Hải kia, chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi”. Nói đến đây, hắn không hề báo trước xông tới bóp cổ tôi, hung tợn nói: “Mau nói cho ta biết viên mắt quỷ kia ở đâu!”
Tôi bị hắn bóp không thở nổi, hắn cảm thấy mình có chút lỗ mãng, liền buông lỏng tay ra.
Tôi nói: “Con mắt kia thực sự là ta đã thấy, nhưng nó chạy đến nơi nào ta cũng không rõ. Nếu như ngươi thả ta ra, có thể ta sẽ nhớ lại được”.
Hắn cười cợt, nhìn tôi có chút thâm ý, nói: “Cái tên tiểu tử này, rất khôn a”.
Tôi cũng cười cợt, nói: “Như nhau”.
Lúc này chú Quỷ từ trong l*иg ngực lấy ra một cái hộp nhỏ, cái hộp kia hình tròn, giống hộp son của nữ nhân, trong rất tinh xảo.
Mà trong nháy mắt khi hắn mở hộp này ra, một luồng mùi máu tanh bay ra, tôi định thần nhìn lại, trong cái hộp kia có một con đỉa khổng lồ nằm sấp trong đó!
“Nếu tên tiểu tử ngươi có thể tìm được viên mắt quỷ kia, rất tốt, ta cho ngươi thời gian một tháng, ngươi mau tìm cho ta, cuối tháng ta sẽ tìm đến ngươi, sống hay chết, là do ngươi lựa chọn”.
Nói xong hắn vung tay phải lên, trong nháy mắt trên đùi tôi bị cắm mười mấy cây ngân châm, tôi phát hiện bắp đùi của tôi không thể cử động.
Hắn đem con đỉa trong hộp ra, đổ vào bắp chân tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi sợ hãi trừng mắt, nhìn con đỉa đen kịt kia thu nhỏ đầu lại thành một mũi nhọn, miệng hút vào làn da của tôi, dùng sức đâm vào.
Thế nhưng, tôi không thấy đau!
Tôi trơ mắt nhìn con đỉa khổng lồ kia mạnh mẽ tiến vào chân tôi, lúc con đỉa chui được nửa người, tôi thậm chí thấy rõ ràng da thịt của tôi bị phồng lên.
Tôi cả người run rẩy, hô hấp càng ngày càng gấp. Chú trung niên cũng cảm nhận được tình huống khác thường của tôi, mau mau nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn! Cậu đừng nhìn nữa! Nếu tiếp tục nhìn cậu sẽ bị hù chết mất”.
Bởi vì chân tôi bị niêm phong nguyệt đạo, muốn động nhưng không thể động, như thể bị bóng đè.
Tôi nghiêng đầu, nhắm chặt hai mắt lại.
“Các ngươi đi đi, nhớ kỹ, một tháng sau, ta chỉ cần mắt quỷ, mắt quỷ mang đến, các ngươi sống, mắt quỷ không tìm được, các ngươi chết”. Nói xong, hắn cầm dao cắt đứt dây thừng trói cổ tay chúng tôi.
Hai chúng tôi vừa đứng lên, còn không biết làm thế nào để đu ra ngoài, bỗng nhiên sau gáy lại tên rần, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.
Đến lúc tỉnh lại, tôi phát hiện ra chú trung niên và tôi đang nằm trong ô tô, mà trời đã mờ mịt sáng.
Nhớ tới con đỉa trong đùi kia, tôi lại rùng mình một cái, lập tức thu chân lại để kiểm tra, nhưng trước sau như một không tìm được bất cứ dấu vết nào, cũng không cảm thấy chút khó chịu nào.
Trở lại văn phòng, tôi nằm trên giường ký túc xá, tiếp tục suy nghĩ.
Nếu người đàn ông đeo kính gọng vàng và chú Quỷ đều cùng muốn viên con mắt pha lê kia, điều đó có nghĩa là họ cũng đang tìm kiếm trong ngôi nhà cũ.
Thế nhưng bọn họ tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm được, mà tôi cùng chú trung niên lần đầu tiên vào nhà cũ, viên mắt quỷ kia lại tự lăn đến, chẳng lẽ?
Tôi cả kinh, nhớ tới cái viên con mắt kia, cảm giác đã từng thấy, hay cái viên mắt quỷ kia chính là một người mà tôi quen biết?
Lần này thực sự đã gặp gỡ quỷ bên trong quỷ. Trong nhà cổ quả thật có quỷ, đầu tiên ông lão kia tuyệt đối là quỷ, thứ hai cái viên mắt quỷ kia tồn tại rất nhiều điều bí ẩn, đây tuyệt đối là hai nhóm khác nhau!
Lần này còn chưa kịp lên tầng ba nhà cổ, còn không biết trên tầng ba được bày những món đồ gì.
Buổi chiều, tôi mới tỉnh ngủ, mở mắt ra liền phát hiện Cát Ngọc đang ngồi ở bên giường, cầm một quyển sách mà đọc.
Tôi sợ hết hồn, giật mình ngồi bật dậy, nói: “Sao em lại vào được đây? Anh rõ ràng là đã khóa cửa a”.
Cát Ngọc cười nói: “Anh khóa cửa là tôi không vào được sao?”
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Cát Ngọc mặt nghiêm lại, hỏi tôi: “A Bố, lúc 3-4h sáng, anh đã gặp phải chuyện gì?”
Tôi nói: “Đúng là gặp phải một chút chuyện vướng tay, làm sao?”
Cát Ngọc nói: “Mẹ tôi nói cho tôi, có người muốn hại anh”.
Tôi trừng mắt, nói: “Bà Phùng, à không, bà ấy làm sao biết có người hại anh?”
“Anh khi tiến vào nhà tôi, đã thấy chiếc quan tài nhỏ trên bàn chưa?” Cát Ngọc nói.
Tôi gật đầu, nói: “Từng thấy, bên trong quan tài đặt một đôi hình nộm, hình nộm nam ghi sinh nhật của anh. Hình nộm nữ thì bây giờ nghĩ lại một chút, hẳn là ghi sinh nhật của em?”
Cát Ngọc nói: “Không sai, đó là mẹ tôi dùng quan tài để bảo vệ chúng ta, kỳ thực ở lúc hai chúng ta sinh ra, bà ấy đã làm chiếc quan tài nhỏ đó từ trước, cho đến tận bây giờ, đã bảo vệ chúng ta hơn hai mươi năm”.
Tôi cả kinh, lập tức từ trên giường ngồi thẳng người, nói: “Không thể! Nửa năm trước em với anh còn chưa quen biết, bà ấy làm sao có khả năng hơn hai mươi năm trước đã bảo vệ anh?”
Cát Ngọc thở dài, nói: “Chuyện này rất dài dòng, đêm nay sau khi chuyến xuất phát trở về, liền cùng tôi lái xe về quê, để cho mẹ tôi nói cho anh tất cả chân tướng ẩn giấu sau lưng đi”.
Cẩn thận nghĩ lại, thôn của tôi chưa tùng xuất hiện nhân vật bà Phùng này, trong đầu tôi cũng chưa từng có ấn tượng, chuyện này thực sự quỷ dị mười phần.
Buổi tối, sau khi hoàn thành chuyến xuất phát trở về, tôi trực tiếp lái xe thẳng tới thôn Tang Hòe, lúc năm giờ sáng chạy qua khách sạn cạnh thôn Tang Hòe, tôi còn nhìn thấy con chó nghiện rượu.
Con có nghiện rượu vẫn đi lang thang xung quanh đó, thấy tôi từ trên xe bước xuống, lập tức hùng hục chạy tới, vẫy vẫy đuôi liếʍ tay tôi.
Tôi sờ đầu chó vàng, nói: “Haha, bạn cũ, đêm nay ta mời ngươi uống rượu!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.