Ngày cuối cùng.
Trong cứ điểm 178, bình dân túc trực bên cạnh radio, trông ngóng tình hình chiến đấu hiện tại.
Nhà ai không có radio thì cả nhà qua nhà hàng xóm nghe cùng.
Mọi người nín thở chờ đợi tin tức thỉnh thoảng được truyền về.
Giọng của nam MC rất êm tai nhưng tin truyền về lại toàn tin dữ.
Binh sĩ quân Tây Bắc không ngừng bỏ mình.
Đôi khi mọi người nghe xong thì im lặng một hồi lâu.
Khi nghe được tin có đội nào đó tập thể bỏ mình, bên cạnh radio sẽ vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Vì trong đội ngũ đó hẳn có người nhà của họ.
Đường phố cứ điểm 178 vô cùng yên tĩnh.
Sau trận mưa thu, thời tiết dần có phần rét lạnh, mọi người đi trên đời không nhịn được sẽ lạnh tới mức co cổ.
Khánh Chẩn nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ cách đếm ngược còn 12 tiếng.
Hắn mặc xong âu phục màu trắng rồi nói với La Lam, Chu Kỳ, Hứa Man:
“Đi thôi, chúng ta phải làm việc rồi, không cần phụ sự hi vọng của quân Tây Bắc.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, trước cửa có xe của quân Tây Bắc đang chờ.
Sau khi bốn người lên xe, xe trực tiếp chạy nhanh tới một mỏ đá phía tây cứ điểm.
Không biết từ khi nào mỏ đá đã bắt đầu này bị giới nghiêm, xung quanh mỏ đá đều là quân nhân mặc chế phục lặng yên canh giác.
Hứa Hiển Sở đứng chờ trước mỏ đá, sau khi Khánh Chẩn tới, hắn không nói một lời quay người dẫn tất cả đi vào trong.
Trong nhà xưởng, một nữ tử mặc đồ đỏ đã sớm chờ ở đó, nàng là đại biểu đàm phán của Khánh Chẩn cùng Trương Cảnh Lâm, cũng là người chấp hành tất cả kế hoạch.
Lúc này, mỏ đá không có thiết bị chuyên dụng gì.
Tuy bên ngoài nhìn đơn sơ nhưng vào trong lại thấy tràn ngập mỹ cảm khoa học kỹ thuật.
Muốn vào nhà xưởng phải thay đồ trắng, bên trong đa số là dụng cụ tinh vi cùng với 1374 nhà khoa học đang vội vã làm việc.
Khánh Chẩn mặc đồ xong thì hỏi nữ tử mặc đồ đỏ:
“Hết thảy đã sẵn sàng?”
Nữ tử gật đầu:
“Hết thảy đã sẵn sàng.”
Hứa Hiển Sở hỏi Khánh Chẩn:
“Ngươi nói nơi này có thể bị tập kích bằng tên lửa nên kêu ta tới thủ hộ nơi này, nhưng tới giờ vẫn đâu thây chi.”
Khánh Chẩn lắc đầu, có chút khó giải thích:
“Tính toán thì nơi này tầm bắn tên lửa của Vương thị.
Hơn nữa, nếu LINH phát hiện ra sự dị thường tại đây, không có lý do gì không bắn phá nơi này.
Ta không thể xác định kỹ nhưng nơi này nhất định phải được an toàn.”
La Lam nghĩ nghĩ rồi nói:
“Kế hoạch của chúng ta sẽ thành công chứ?”
“Được hay không đều phải xem phía bên Nhâm Tiểu Túc có trụ qua được 12 tiếng tiếp theo không…”
Khánh Chẩn nói:
“Nếu không được, hết thảy mọi thứ chỉ là uổng phí.”
“Ngươi cảm thấy hắn có thể chống đỡ đến lúc đó chứ?”
Chu Kỳ hỏi.
La Lam lắc đầu:
“Ta không chắc, nhưng trước giờ hắn chưa bao giờ để ta thất vọng.”
Vì hôm nay, Tây Nam đã trả giá lớn.
Phòng tuyến Tam Sơn thất thủ, Khánh Nghị bỏ mình.
Đường Chu vì truyền tin mà chết.
Cùng vô số những binh sĩ khác, họ hi sinh cũng chỉ vì hi vọng cuối cùng này.
Những người đó, có người từng cùng Khánh Chẩn leo lên núi Bạch Quả ngắm nhìn cả một khu rừng, nay gần như đều đã chết vì vinh quang Khánh thị.
Ngoài chiến tranh, Khánh thị còn 1374 nhà khoa học đang cực lực làm việc, không ai biết họ làm gì, ngay cả người nhà họ cũng thế.
Khánh Chẩn cảm thấy, nếu kế hoạch thất bại, thật sự sẽ không ai biết sự cố gắng và hi sinh của những người này.
Vì thế, họ không thể thất bại.
…
Trên đường rút lui.
“Chi đội từ Tây Nam của LINH không hề ngăn trở chúng ta…. “
P5092 có chút nghi hoặc, dựa theo thời gian hắn suy tính, kỳ thật lúc này họ đã phải đụng độ quân địch.
Thế nhưng, giờ khắc này, trước mặt họ ngay cả bóng người cũng chẳng có.
Nhất định đã có ngăn cản quân địch.
Cơ mà P5092 không nghĩ tới là ai có đủ thực lực ngăn cả ngàn vạn binh sĩ LINH như thế?
Bây giờ, Nhâm Tiểu Túc mới kịp phản ứng:
“Nếu thật có người đã giúp chúng ta.
Trừ bỏ hết những người có năng lực, sót lại chỉ còn Lý Thần Đàn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhâm Tiểu Túc trừ bỏ những người đang ở đây, chỉ còn Lý Thần Đàn là chưa xuất hiện.
Hồ Thuyết từng nói, Lý Thần Đàn đã đồng ý làm một chuyện cho Nhâm Tiểu Túc.
Lý Thần Đàn đã đồng ý cái gì? Lý Thần Đàn đồng ý sẽ cứu rỗi Ác Ma, để Trần Vô Địch trở về.
Cho nên, Nhâm Tiểu Túc bỗng hiểu ra, Trần Vô Địch, đồ đệ của hắn đã trở về!
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút kích động, thế nhưng sau giây lát, tâm tình Nhâm Tiểu Túc lại ảm đạm, vì hắn biết rõ, Ác Ma cứu rỗi đại biểu cho cái gì.
Lúc trước Hồ Thuyết từng nói, khi nói tới chuyện này, Lý Thần Đàn có chút cô đơn, hẳn Hồ Thuyết khi đó cũng nhận ra rồi.
“Lại một bằng hữu nữa rời đi…”
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên nói.
Thời điểm này, binh sĩ phía trước bỗng nhiên hô lớn:
“Đã đến cứ điểm 178!”
Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về phía trước, thấy được cứ điểm nguy nga ở phía xa vẫn thân thiết như cũ.
Tường thành kiên cố như người thân có thể dựa dẫm, vừa nhìn đã có cảm giác an toàn.
Dù mọi người đều biết, hiện giờ chỉ mới thấy được cứ điểm mà thôi.
Tiếp tục đi tới, ít nhất 6 tiếng nữa mới tới nơi.
Nhưng vì cứ điểm 178 quá mức nguy nga cao lớn, nên khi nó xuất hiện trong tầm mắt, hai bên đều cảm thấy đường sá không còn xa nữa.
Cứ như thấy được cứ điểm 178 là thấy được hi vọng vậy.
Không đợi các bình kịp cao hứng, binh sĩ phía sau đột nhiên truyền tin.
Đội cơ giới của kẻ địch xuất hiện ở đường chân trời.
Hơn nữa, chỉ sợ bộ binh cũng rất nhanh sẽ tới.
Tin này vừa truyền tới, Nhâm Tiểu Túc đang ngắm nhìn bốn phía chợt phát hiện rất trong mắt nhiều người đều có một chút tuyệt vọng.
Rõ ràng đã chặn được 9 ngày nhưng hết lần này tới lần khác đều thất bại ở phút cuối cùng.
Mọi người biết, họ không thể ngăn cản kẻ địch tại bình nguyên vì số lượng của đối phương thật sự rất nhiều.
Chỉ còn một ngày nữa hoặc nói đúng hơn chỉ còn nửa ngày là họ có thể thành công rồi.
Dù mọi người không biết Khánh Chẩn và Trương tư lệnh đến cùng có kế hoạch gì.
Nhưng Trương tư lệnh đã nói tin Khánh Chẩn, vậy chứng tỏ kế hoạch này rất khả thi.
Nhưng mà, dường như tất cả đều không thể đợi tới một khắc này.
Nhâm Tiểu Túc đứng lặng trong đám người, nhìn hi vọng của họ dần vụt tắt, hắn rất muốn làm gì đó.
Trận chiến tranh này đánh quá thảm.
Phòng tuyến Tam Sơn, toàn bộ binh sĩ Khánh thị đều bỏ mình.
Trước khi chết họ còn muốn kéo kẻ địch làm đệm lưng, họ vì phòng tuyến Lê Minh của Tây Bắc mà gửi số liệu mấu chốt nhất.
Tất cả chiến lữ thứ 6 hi sinh để tranh thủ hai ngày cho họ.
Gần như hai phần ba binh sĩ ở phòng tuyến Lê Minh đã hi sinh, thậm chí dù bị thương cũng chẳng chịu lùi bước.
Tất cả hi sinh đó chỉ vì chút hi vọng cuối cùng, nhưng mắt thấy hi vọng đó không còn nữa.
Hắn phải làm gì đó.
Hắn nhất định phải làm gì đó.
Hắn muốn bảo vệ chút hi vọng cuối cùng này.
P5092 nói:
“Vương Uẩn, truyền lệnh để chi đội thứ nhất tìm công sự phòng ngự phù hợp, chuẩn bị chiến đấu! Trương tư lệnh, Nhâm Tiểu Túc, các ngươi dẫn theo thương binh tiếp tục đi tới, ta ở lại cản họ!”
“Ở lại sẽ chết…”
Vương Uẩn nghiêm túc nói.
P5092 cười cười:
“Vậy thì sao?”
“Không cần…”
Nhan Lục Nguyên ngồi trên lưng Lang Vương nhảy xuống cười nói:
“Các ngươi tiếp tục rút lui, còn lại giao cho ta.”
Tất cả mọi người nhất thời sững sờ, họ không ngờ Nhan Lục Nguyên đột nhiên nói vậy.
Nhan Lục Nguyên cười tủm tỉm:
“Làm, không tin ta, ta cũng là siêu phàm giả cấp bậc bán thần đó.”
Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cạnh nắm tay Nhan Lục Nguyên:
“Lục Nguyên, ngươi không thể dùng năng lực nữa, thật sự không thể dùng nữa, bằng không ngươi sẽ chết.”
Nhan Lục Nguyên yên lặng nhìn Tiểu Ngọc Tỷ rồi thở dài một tiếng.
Hắn thật sự không bỏ được Tiểu Ngọc Tỷ, hắn đã xem nàng như tỷ tỷ ruột thịt rồi.
Kết quả đúng lúc này, Lang Vương bỗng ngửa mặt thét dài.
Sau một khắc, Lang Vương quay người nghênh đón quân địch, mà đàn sói cũng chậm rãi đi sau lưng nó.
Nhan Lục Nguyên la lên hai tiếng nhưng Lang Vương thủy chung không quay đầu lại.
Chỉ thấy đàn sói bắt đầu chạy, càng chạy càng nhanh, lông của chúng phấp phới trong gió, óng ánh tới lạ kỳ.
P5092 lãnh tĩnh nói:
“Tiếp tục rút lui, đừng ngừng lại!”
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc triệu hồi đoàn tàu hơi nước, dùng tốc độ cao nhất một mình chạy tới cứ điểm 178.
Tất cả ngây ngẩn cả người, đây là sao.
Sao Thiếu soái nghe xong tình hình quân địch bỗng một mình rời đi? Là chạy trốn hay có gì khác?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.