Tư Ly Nhân đứng gần đó thấy tình huống có chút không đúng, vội vàng hô to:
“Lý Thần Đàn, không cho phép ngươi…”
Tiểu Ly Nhân còn chưa nói hết, thanh âm của thế giới như bị cuốn theo đồng bạc.
Không có tiếng bước chân, không có tiếng hít thở, giữa thiên địa chỉ còn một thanh âm, âm thanh từ đồng bạc của Lý Thần Đàn!
Trong nháy mắt, thế giới phảng phất như bất động, vô số người như ngừng hoạt động tính cả Tư Ly Nhân cũng vậy.
Theo thanh âm vươn xa từ đồng bạc, một vòng gợn sóng nhẹ lan tới biển người, biển người dần trở nên ngây dại.
Nhưng vẫn chưa đủ, thanh âm tiếp tục khuếch tán ra ngoài rồi dần suy yếu.
Lý Thần Đàn cười:
“Cuối cùng cũng có một ngày, Ác Ma phải tự cứu rỗi chính mình. Nhâm Tiểu Túc, ta không nợ của ngươi.”
Sau một khắc, thân hình Lý Thần Đàn bắt đầu hư hóa, thân thể hắn hóa thành bụi mịn phiêu tán trong không trung.
Gợn sóng khuếch tán qua hết đám người Linh khống chế.
Đây là lần đầu tiên Lý Thần Đàn dùng sức một mình khống chế trăm vạn người.
Người máy nano trong trăm vạn thân thể kia đều bị hủy diệt.
Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ khống chế trăm vạn người này chiến đấu với quân địch. Nhưng hiện tại Lý Thần Đàn không làm thế, chỉ để họ đứng đó một cách trang nghiêm.
Giờ khắc này, hắn chỉ cách thần minh có nửa biết. Nhưng hắn biết, trên thế giới này chỉ có duy nhất một người mới có thể vượt qua cánh cửa đó.
Lý Thần Đàn quay đầu cười với Tiểu Ly Nhân:
“Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên ta thôi miên ngươi, cũng là lần cuối cùng. Lý Nhân a, về sau bớt xem ngôn tình máu chó, ăn ít đồ ăn vặt lại, đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác, đừng…đừng quên ta.”
Nói đến đây, một giọt nước mắt chảy xuống, Ác Ma Kẻ Thì Thầm vẫn cười như cũ:
“Đi tìm ông ngoại đi, cám ơn những năm nay đã làm bạn với ta.”
Nói xong, Tiểu Ly Nhân vốn ngốc trệ đột nhiên lệ rơi đầy mặt. Nàng muốn tránh thoát khống chế nhưng bất luận nàng cố gắng cỡ nào vẫn không thể.
Cuối cùng, Tư Ly Nhân với thần sắc ngốc trệ bay về phương bắc.
Thân hình Lý Thần Đàn vẫn không ngừng hóa thành bụi mịn lấp lánh, hai giọt nước mắt như điểm trang cho buổi diễn cuối cùng này của ma thuật sư tài ba.
Dường như cảm nhận được sự bi thống này, trăm vạn người đột nhiên thê lương khóc rống.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, Lý Thần Đàn hiểu rõ giờ khắc này có một đội quân khác đang xuôi bắc từ Tây Nam, mà hắn không đủ lực quản nữa.
Nếu chi binh sĩ kia tới được Tây Bắc, vậy hết thảy những gì hắn làm hiện tại đều là vô nghĩa.
Lý Thần Đàn đưa mắt nhìn bóng lưng Tư Ly Nhân. Sau đó mới nói với rương kim loại bên cạnh mình:
“Khi đó là ta quá mức tùy hứng mới khiến vật thí nghiệm công phá hàng rào không ai phòng ngự. Kỳ thật ta cũng không thấy mình làm gì sai, vì ta cảm thấy đám người trong hàng rào kia đều đáng chết, nhưng mãi tới khi nghe tin ngươi chết.”
“Ngươi vẫn luôn ngủ say không tỉnh là vì cảm thấy thế giới này không ai cần người tốt, không ai cần Tề Thiên Đại Thánh, không ai cần tia sáng là ngươi. Thế gian này tàn khốc như vậy đấy, nó sẽ không vì ngươi là người tốt mà đối xử tốt với ngươi.”
Âm thanh nỉ non truyền ra từ trong rương kim loại.
“Thế gian này, đã không cần Tề Thiên Đại Thánh.”
“Thế nhưng Vô Địch, ngươi phải hiểu, ngươi làm người tốt là vì chính ngươi muốn làm người tốt, không cần vì sự đối đãi của bất kỳ ai mà thay đổi lựa chọn của mình.”
Âm thanh thì thầm kia lần nữa vang lên.
“Không cần.”
“Hơn nữa, hết thảy mọi chuyện ta làm hôm nay là muốn cho ngươi biết, ngươi đã cứu rỗi Ác Ma. Cho nên, hết thảy ngươi làm luôn đúng. Từ nay về sau, ta trao công lý lại cho ngươi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLý Thần Đàn không ngừng hư hóa nhẹ giọng nói:
“Đi thôi, dù toàn bộ thế giới không cần ngươi, thế nhưng sư phụ của ngươi cần ngươi.”
“Sư phụ…”
“Tây Thiên…”
“Ta tới đây.”
“Sư phụ cần ta.”
Nhưng ta là ai?
Trong rương hòm tối đen, Trần Vô Địch tỉ mỉ nhớ lại.
Hắn từng là Tề Thiên Đại Thánh nhưng hiện tại đã khác.
Hắn từng là Đấu Chiến Thắng Phật, Tây Thiên hắn đã đi qua.
Nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa.
Âm thanh thì thầm vang vọng trong bóng tối.
Vô Địch, khi ngươi cảm thấy bóng tối trên thế gian này bao phủ mình, chứng tỏ ngươi chính là tia sáng.
Vô Địch, nếu một người tốt không được thừa nhận, đó là do thế giới này có vấn đề, ngươi không có sai.
Vô Địch, ngươi chính là ánh sáng.
“Sư phụ.”
Hiện giờ Trần Vô Địch đã biết, hắn là đồ đệ của Nhâm Tiểu Túc, không hơn.
Trong chớp mắt, hào quang vạn trượng phát ra từ khe hở trong rương hòm. Trong bóng tối đó, tượng đó dần chuyển sang ánh vàng.
Lớp đá màu xám rơi xuống, thánh nhân phá hủy xiềng xích lộ ra giáp vàng bên trong.
Tính cả áo choàng màu đỏ sau lưng Trần Vô Địch, tất cả hợp lại như ánh lửa ngợp trời.
Sau một khắc, rương kim loại hóa thành bụi phấn, Trần Vô Địch đeo Kim Cô Bổng bay lên không trung, chỉ thấy hắn vung tay lên, áo choàng đỏ sau lưng như tinh kỳ đón gió.
Trên người hắn là Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp hoàn hảo vô khuyết, trên đầu là mỹ Vân Tiêu.
Ác Ma đã được cứu rỗi.
Trần Vô Địch phá đá chui ra, huy diễm thành bào.
Lý Thần Đàn ngửa đầu cười cười sáng lạn với tia ý chí vừa tan biến kia.
Từ nay về sau, trong lòng không cần lựa chọn mặt trời chói rọi hay tuyết giữa trời đông.
Trần Vô Địch yên lặng nhìn lên trời, sau đó nhảy một cái đã cách vạn dặm tới Tây Nam.
Phía sau hắn là cầu vồng bảy sắc.
Khi hắn tìm đến chi đội kia. Chỉ thấy trần vô địch bứt một nhúm tóc thổi một hơi, mười vạn hầu tôn hầu tử màu vàng bay xuống.
Một người trong đội ngẩng đầu nhìn Trần Vô Địch:
“Ngươi chính là Trần Vô Địch, hân hạnh được gặp ngươi.”
“Ngươi cao hứng quá sớm.”
Cùng lúc đó, phòng tuyến Lê Minh bị phá hủy, đội cơ giới của LINH nhanh như chớp xông về phía cứ điểm 178.
Linh biết, chi đội Tây Nam này không thể đi tiếp nữa. vậy tốc độ của chi đội vừa phá hủy phòng tuyến Lê Minh phải nhanh hơn một chút mới được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.