Trên thực tế, sau khi thể hiện trung tâm xong, lợi ích Vương Phú Quý phân phối cho họ tương nhiên đầy đủ.
Lần này, Vương Phú Quý lại tự tay giết dê, nhưng mọi người không còn cảm giác thấp thỏm như lần trước, ngược lại còn có người chủ động hỏi:
“Vương hội trưởng, ngài muốn gì cứ việc nói thẳng a, phàm là chúng ta làm được là tuyệt không tiếc rẻ.”
Vương Phú Quý lau sạch tay mình rồi ngồi vào chỗ chủ vị, sau đó mặt mày ủ rũ thở dài:
“Các vị cũng biết, quan hệ của ta và Thiếu soái không tệ, ta là chưởng quỹ của hắn, hắn là ông chủ của ta.
Ông chủ đau trong lòng, ta làm chưởng quỹ đương nhiên muốn phân ưu thay hắn.”
Bên trong tiệm ăn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nói chuyện của Vương Phú Quý:
“Lần này cần di tản nhưng các ngươi cũng biết chiến lữ số sáu phải ở lại chiến đấu đúng không? Mọi người có thể thuận lợi lui lại tuyệt đối không thể thiếu sự bảo hộ của quân Tây Bắc, ta tự hỏi lương tâm mình, quân Tây Bắc có từng bạc đãi ai chưa? Quân Tây Bắc có từng bóc lột qua ai chưa? Quân Tây Bắc có từng không hết trách nhiệm của mình chưa?”
Các thương nhân hai mặt nhìn nhau, một vị tương đối lớn tuổi trong đó nói:
“Vương huynh, những điều ngươi nói chúng ta cũng rõ, hai năm qua có thể sống an ổn cũng may nhờ có quân Tây Bắc.”
“Ừ…”
Vương Phú Quý nói:
“Mọi người hiểu là tốt rồi.”
“Vương huynh, đến cùng ngươi cần chúng ta làm gì?”
“Xe….”
Vương Phú Quý nheo mắt lại:
“Hiện giờ đã là chiến tranh, số xe đã đi Trung Nguyên tất nhiên không còn dùng được nữa.
Nhưng xe nhàn rỗi cũng không để làm gì, không bằng các vị tạm quyên góp xe các người đang có cho quân Tây Bắc dùng đi?”
Đám thương gia chấn kinh, đối với họ mà nói, xe tải chính là mệnh căn trong kinh doanh của họ.
Có xe mới có hàng, thậm chí có thể nói, chỉ cần trong tay họ có xe, tự nhiên sẽ có người tới làm việc cho họ.
Hiện giờ Vương Phú Quý quá độc ác, vừa mở lời lại muốn lấy hết xe vận tải của họ.
Vương Phú Quý thấy mọi người có chút do dự liền nâng chung trà lên, uống một ngụm:
“Lần này ta cũng không có lợi ích gì có thể cho mọi người, chỉ là chiến tranh lần này bạo phát, chư vị còn lo gì tới sinh ý? Cũng không thể hưởng không chính sách hỗ trợ của Tây Bắc, đâu có chuyện tốt như vậy.
Hôm nay ta tới là để thương lượng với các vị, sau chiến tranh Vương Phú Quý ta tất nhiên sẽ báo lại với Thiếu soái, Thiếu soái không phải người bạc tình, sẽ không bạc đãi các vị.”
Có người chần chờ:
“Nhưng mà…”
Vương Phú Quý để chén trà lên bàn, sắc mặt dần bình tĩnh lại:
“Không nhưng nhị gì hết, vấn đề bóc lột nhân công của các ngươi lúc trước cũng là ta ra mặt giúp các ngươi giải quyết, các ngươi muốn phê duyệt giấy tờ gì quân Tây Bắc cũng thống khoái ủng hộ.
Hiện giờ nếu các vị chịu hỗ trợ chút việc nhỏ, quân Tây Bắc tất nhiên sẽ trả phí cho các vị.”
“Chúng ta muốn được trả bằng vàng… “
Một thương nhân nói.
Vương Phú Quý lắc đầu:
“Các ngươi phải có lòng tin vào quân Tây Bắc, không có vàng, chỉ có tiền tệ do ngân hàng của cứ điểm 178 phát hành thôi.”
Trong lúc nói chuyện, bóng dáng binh sĩ bắt đầu vây quanh tiệm ăn.
Đám thương nhân ngồi trong tiệm cũng thấy rõ ràng.
Vương Phú Quý nói:
“Tái ông mất ngựa, sao biết không được phúc, các vị cảm thấy thế nào?”
Vị thương nhân lớn tuổi vội cười nói:
“Chúng ta đương nhiên nguyện ý ủng hộ quân Tây Bắc, Vương hội trưởng ngài cứ định đoạt là tốt rồi.”
Vương Phú Quý gật đầu đi ra ngoài:
“Vậy ta không khách khí nữa, thịt dê trong nồi chín rồi thì các ngươi ăn đi, ta có việc phải đi trước.”
Hiện giờ mọi người giành giật từng giây để được sống, Vương Phú Quý không có thời gian cùng đám thương nhân chơi trò chiến trị, xe tất nhiên phải lấy, vì đây là nhu cầu cấp bách của chiến lữ số 6.
Vương Phú Quý cũng biết, nếu chuyện uy hiếp hôm nay bị truyền ra ngoài, chỉ sợ thanh danh của hắn cũng không còn, nhưng có một số việc dù mất mặt vẫn cần có người đi làm.
Để thanh danh hắn xấu vẫn tốt hơn nhiều so với để thanh danh Nhâm Tiểu Túc xấu.
Số xe được đám thương nhân “ủng hộ” lên tới con số mấy trăm, đủ để ứng phó trận chiến sắp tới.
Ngoài cửa đã có xe chờ, Vương Phú Quý nói với một thủ hạ của Trương Tiểu Mãn:
“Chuyển xe mà đám người này lái tới đây đi đi, cứ đồn dầu mazut, xăng của họ mà xài, Thịt dê là đồ tốt, để cho họ ăn nhiều chút.”
“Ừ, ngài yên tâm…”
Quan quân trả lời.
Vương hội trưởng thương hội của Tây Bắc là tâm phúc dòng chính của Thiếu soái, đây là chuyện mọi người đều biết.
Tuy Vương Phú Quý chưa từng nhúng tay vào quân đội, từ trước đến nay cũng không dính líu vào nhưng không có nghĩa hắn không có tiếng nói trong quân.
Chở xe chở Vương Phú Quý rời đi, hơn 10 thương nhân còn lại trong tiệm hai mặt nhìn nhau.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong bếp lò cách đó không xa là nồi canh lớn đang sôi ùng ục.
Trong hàng rào 144, mấy đoàn xe nhanh chóng chạy tới miệng cống hàng rào, trong đó có cả Nhâm Tiểu Túc.
Hơn mười người an tĩnh chờ tại đây, mãi tới khi một đời xe khác chạy tới từ hướng Tây Bắc.
Đại lừa dối ở cạnh Nhâm Tiểu Túc nói:
“Hôm qua Tư lệnh còn khen chúng ta an bài việc di tản tốt.
Đợi lát nữa hắn thấy ngươi, nhất định sẽ khen ngươi.”
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Hôm nay Trương tiên sinh tới đây để làm gì.”
“Không rõ lắm, ngay cả Vương Phong Nguyên cũng không biết…”
Đại lừa dối lắc đầu.
Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc, hiện giờ việc di tản chỉ cần làm theo từng bước, theo đạo lý mà nói, Trương Cảnh Lâm không cần tới.
Mấy phút sau, đoàn xe nhanh chóng đến miệng cống, Trương Cảnh Lâm xuống xe xong thì trực tiếp nói với Nhâm Tiểu Túc:
“Ngươi đi theo ta, ta có chuyện cần thương lượng cùng ngươi.”
Nói xong, Trương Cảnh Lâm đi qua một bên, trừ Nhâm Tiểu Túc ra thì không còn ai đi theo cả.
Đợi hai người tới chỗ hẻo lánh, Trương Cảnh Lâm nói:
“Ta không vào hàng rào, tới nơi này là muốn nói với ngươi một việc.”
“Chuyện gì cần phải nói trước mặt?”
Nhâm Tiểu Túc buồn bực:
“Bây giờ đường truyền tin tức Tây Bắc vẫn dùng được mà.”
Trương Cảnh Lâm cười cười:
“Tự nhiên cần mới phải nói trước mặt, ngươi có biết La Lam cùng Chu Kỳ từng đưa một nữ hài tới Tây Bắc không?”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
“Ta từng nghe đại lừa dối nhắc qua, nàng là con tin Khánh thị đưa tới, các ngươi bảo vệ nàng.”
“Làm con tin là giả, muốn bí mật đạt thành hiệp nghị mới là thật…”
Trương Cảnh Lâm nói:
“Một năm trước ta cùng với Khánh Chẩn đã làm ra một ước định, nếu có một ngày AI Vương thị trở thành tai nạn, Tây Bắc phải tiếp nhận người Khánh thị, còn phải trợ giúp đám người Khánh Chẩn rút lui khỏi Tây Nam.”
Nhâm Tiểu Túc ngây người, hắn ngờ còn có chuyện này.
Đám người đại lừa dối chưa bao giờ đề cập tới, xem ra ngay cả đại lừa dối cũng không biết rõ tình hình.
Trương Cảnh Lâm phối hợp nói:
“Từ khi đó, cứ điểm 178 cùng Khánh thị đã liên thủ triển khai một kế hoạch.
Sau đó trong thời gian một năm, lần lượt có hơn ba trăm nhà khoa học của Khánh thị bí mật đến Tây Bắc, nỗ lực vì kế hoạch này.
Hiện giờ mọi chuyện đều như Khánh Chẩn dự liệu, cho nên ta hi vọng ngươi có thể đi một chuyến tới Tây Nam, tiếp ứng hắn lui lại Tây Bắc.”
“Tiếp ứng Khánh Chẩn tới Tây Bắc?”
Nhâm Tiểu Túc thầm tính một chút, sau đó lắc đầu:
“Không được, tiếp ứng Khánh Chẩn cần ít nhất 3 ngày, đó là chưa tính trên đường còn gặp phải hiểm nguy gì không nữa.
Nếu hắn đã lập ước định như vậy với Trương tiên, tất nhiên biết chuyến đi này sẽ nguy hiểm.
Lúc này ta mà đi Tây Nam, chiến lữ số 6 phải làm sao đây? Ta không thể đi, tuy ta xem Khánh Chẩn, La Lam là bằng hữu nhưng hiện tại họ không lâm vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, lúc này ta cần ở lại với binh lính của mình.”
Tuy bên kia là bằng hữu nhưng chiến lữ số 6 là trách nhiệm của Nhâm Tiểu Túc, La Lam là bằng hữu, đám Trương Tiểu Mãn cũng vậy.
Mọi người tin tưởng Nhâm Tiểu Túc, tin tưởng Thiếu soái có thể dẫn họ đi vào đường sống.
Kết quả bây giờ Nhâm Tiểu Túc lại muốn từ bỏ họ đi cứu người khác?
Tuy theo P5092 nói, lần này Nhâm Tiểu Túc không thể đánh du kích cùng chiến lữ số 6 nhưng vẫn có thể đi cứu họ nếu cần.
Nếu thật sự đánh không lại, còn có thể triệu hồi Lăng Thần tới cứu được ai hay người đó.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc đã đồng ý với Triệu Vạn Côn cùng những binh sĩ mở mật chìa khóa chi môn, hắn sẽ ở lại hàng rào 144 thủ tới khắc cuối cùng rồi dẫn mọi người cùng nhau rời đi.
Có lẽ họ có thể thua nhưng đã hứa thì phải làm.
Nhưng liền vào lúc này, Trương Tiểu Mãn đứng đợi ở chỗ cửa thành bỗng hô to:
“Thiếu soái! Thiếu soái! Mật chìa khóa chi môn mở thông với tuyết sơn có vài người đi ra, nói muốn gặp ngươi đó!”
Nhâm Tiểu Túc buồn bực:
“Ai a, biết ta sao?”
“Người quen của ngươi… “
Trương Tiểu Mãn quát:
“Là Kỵ Sĩ của Thanh Hòa.”
Chuyện này khiến Nhâm Tiểu Túc không khỏi ngơ ngác, không phải nói các Kỵ Sĩ đang leo lên ngọn núi cao nhất thế giới à…
Chẳng lẽ mật chìa khóa chi môn Triệu Vạn Côn mở ra là thông tới ngọn núi đó?!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.