Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1284: Cực Hạn

12:04 chiều – 08/11/2024

Phần lớn thời gian trong đời, mọi người đều phải đối mặt với việc lựa chọn.

Nhưng chung quy trong lúc đó, có khi cuộc đời ngươi trừ lựa chọn đó ra thì không còn sự lựa chọn nào khác.

Tựa như giờ này khắc này của Khánh thị, Khánh Chẩn biết rõ tập đoàn khổng lồ hiện như mặt trời về tây, chìm trong bóng tối, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

Bất quá, khi trước mắt ngươi chỉ còn một con đường, ngươi ngược lại không còn do dự, không còn bàng hoàng nữa.

Vì trừ đi về phía trước ra, ngươi không còn lựa chọn nào khác.

Trong trang viên Bạch Quả, Chu Kỳ hỏi:

“Ngươi đã có quyết định thì khi nào chúng ta đi? Tóm lại đã muốn đi thì tốt nhất mau làm, ngươi còn chần chờ gì nữa?”

“Không phải là ta đang đợi cái gì, ” Khánh Chẩn đột nhiên cười:

“Bấy giờ chúng ta vẫn chưa đi được, Linh sẽ không để ta đi.”

Chu Kỳ nhíu mày:

“Nó vẫn chưa đánh tới đây mà, khi nó đánh tới thì chúng ta cũng tới Tây Bắc rồi, nó làm sao ngăn được chúng ta?”

“Ta nói rồi, đối đầu với AI không thể ôm tâm lý may mắn… “

Khánh Chẩn nói:

“Lúc trước khi các ngươi tới Trung Nguyên thời điểm, có một đầu quái vật từ Cảnh Sơn chạy tới phương bắc ngăn cản Nhâm Tiểu Túc, ta cho rằng Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa giết nó, thế nhưng sau khi các ngươi trở về, con quái vật kia vẫn chưa từng xuất hiện qua, ai cũng không biết nó đang ở nơi nào.”

Hơn nữa, xung quanh trang viên Bạch Quả bị không biết bao nhiêu chim ưng giám thị, nhất cử nhất động của Khánh Chẩn hiện giờ đều không thoát nổi ánh mắt đối phương.

Khánh Chẩn cũng không quan tâm, vì không có ý nghĩa.

Chu Kỳ bĩu môi:

“Hiện tại không đi, về sau chẳng phải càng thể đi sao? Dù sao đến lúc đó ta cũng không quản các ngươi, tai vạ đến nơi ta sẽ nhảy xuống sông.”

Khánh Chẩn nói:

“Không cần lo, từ một năm trước, ta và Tây Bắc đã đạt thành ước định.”

La Lam sửng sốt:

“Một năm trước? Đây không phải lúc là ta và Chu Kỳ tới Tây Bắc sao. Lúc ấy ngươi đâu có đi cùng, hai ta đại biểu Khánh thị chỉ bàn về chuyện thông thương, không đề cập tới cái khác …. là vị cô nương kia đại diện đàm phán với Trương Cảnh Lâm?”

Khánh Chẩn không nói thêm gì nữa.

Một năm trước kia, vì Khánh thị và Tây Bắc thông thương nên La Lam cùng Chu Kỳ từng đưa một vị cô nương tới Tây Bắc làm con tin.

Lúc ấy La Lam từng nói với Hứa Hiển Sở, đây là vị cô nương mà Khánh Chẩn thích, Chu Kỳ cũng hiếu kỳ, từ trước đến nay hắn không biết chuyện này.

Trên thực tế, La Lam cũng không quá rõ, những gì hắn biết đều là Khánh Chẩn nói cho hắn biết.

Trước khi đưa vị cô nương kia tới Tây Bắc lúc trước, La Lam chỉ gặp mặt cô nương kia hai lần, hắn trước chưa không để những việc này trong lòng, thế nên một năm nay, hắn gần như quên mất có một người như thế tồn tại.

Mà hiện tại xem ra, mục đích vị cô nương kia đi Tây Bắc lúc ấy cũng không đơn giản.

Trong một năm nay cũng là lúc đường hầm ở hàng rào 61 được đào xong, khi đó Khánh Chẩn đang chuẩn bị toàn diện ứng đối với AI.

Phía sau phòng tuyến Tam Sơn, Khánh Nghị đứng bên cạnh bàn cát khổng lồ cau mày.

Lần này bàn cát khác hoàn toàn với bàn cát trước giờ hắn từng thấy. Cờ đỏ đại biểu cho binh lực Khánh thị bố trí, cờ xanh đại biểu cho kẻ địch.

Trước giờ trên bàn cát của Khánh thị luôn có cờ đỏ nhiều hơn, nhìn quá rất có cảm giác áp bách.

Nhưng lần này, cờ xanh lại cắm đầy bên ngoài phòng tuyến Tam Sơn.

Trận này khiến Khánh Nghị có phần mỏi mệt, vì họ hoàn toàn không biết gì về kẻ địch.

Khi đánh Lý thị, Dương thị, Khánh Nghị đều biết rõ nên đánh thế nào, nhược điểm của đối phương là gì, ưu thế là gì, rất rõ ràng.

Nhưng đánh nhau với biển người do AI khống chế này lại khiến Khánh Nghị có cảm giác vô lực, dù hắn làm gì dường như kết quả chỉ là thua không nỡ nhìn.

Nhưng mà, mỗi khi Khánh Nghị xem báo cáo tác chiến của từng tổ đội, hắn không khỏi cảm thấy kinh diễm.

Những bước tác chiến mang tầm vi mô trên chiến trường thật sự khiến nhân loại mở rộng tầm mắt. Đối phương không sử dụng kỳ mưu gì cả, thậm chí chưa từng xài thủ đoạn hạ lưu, hoàn toàn dùng thủ đoạn quang minh và thao tác vô cùng tinh tế thủ đoạn xâm chiếm chiến trường từng chút một.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vốn Khánh Nghị cho rằng, đối phương khống chế nhiều người già và trẻ con sẽ để họ khóc lóc làm ảnh hưởng tâm lý phòng tuyến Khánh thị.

Thử hỏi, binh lính bình thường dù ý chí sắt đá thế nào thì khi chứng kiến cảnh tượng đó cũng sẽ mềm lòng a.

Thế nhưng đối phương không dùng thủ đoạn này, nó dùng khả năng tính toán mạnh mẽ, chỉ trong một ngày đã chiếm được hơn 40 trận địa của Tam Sơn.

Loại năng lực chỉ huy này khiến Khánh Nghị nhìn sa bàn mà cảm nhận được mỹ cảm khó tả được bằng lời.

Uy lực của pháo cối 152 mi li mét trên chiến trường kinh khủng thật đấy, nhưng đối phương thật sự không sợ bị hỏa lực bao trùm.

Khánh Nghị chợt nhớ tới Khánh Chẩn từng nói: Nhân loại đánh cờ cùng AI, đối phương bày ra năng lực là mà trước giờ ngươi chưa từng nghĩ tới. Dù thua ngươi vẫn phải thán phục, thì ra đánh cờ còn có thể đánh như vậy.

Đến bây giờ, chính Khánh Nghị cũng phải thán phục, thì chiến tranh còn có thể đánh như vậy.

Khánh Nghị từ nhỏ đã theo cậu ở trong quân doanh, hắn thích quân đội, cũng thích quân sự.

Trước kia Khánh Chẩn từng hỏi mộng tưởng của hắn là gì. Khánh Nghị đã nói, hắn muốn làm một danh tướng thiên hạ.

Khánh Chẩn khi đó cười nói sẽ giúp hắn thực hiện nguyện vọng này.

Về sau, Khánh Chẩn trở thành chủ nhân của Khánh thị, quả nhiên thực hiện hứa hẹn.

Thiên phú chỉ huy của Khánh Nghị rất xuất chúng, dù để quân đội của ba tập đoàn trong tay hắn, hắn cũng có thể quản lý ngay ngắn rõ ràng.

Lúc trước khi thu được Lý thị cùng Dương thị, Khánh Chẩn không hề xuất thủ tiếp nhận, toàn bộ đều Khánh Nghị một mình sắp xếp, cuối cùng đã sắp xếp hoàn mỹ vô cùng.

Thế nhưng Khánh Nghị biết chỗ thiếu hụt của mình, năng lực của hắn khá cao trong việc quản lý chi tiết quân vụ chứ không phải lên chiến trường đánh cờ cùng kẻ địch.

Hắn không có sở trường thu phục nhân tâm như Trương Cảnh Lâm, không có khả năng phòng ngừa chu đáo và quyết đoán ngàn dặm như Khánh Chẩn, cũng không có tài thao vĩ lược như Vương Thánh Tri.

Theo thời gian đần trôi, hắn dần hiểu rõ đời này hắn có lẽ chẳng thể trở thành danh tướng thiên hạ.

Trên sân khấu của thời đại này, hắn chỉ có thể diễn vai phụ thôi.

Giống như là cuộc đời một người, qua thời gian dần trôi, thiếu niên sẽ hiểu rõ, dù dùng thanh xuân, mồ hôi, nhiệt huyết của cả đời cũng chưa hẳn đổi được mộng tưởng của mình.

Thế nhưng như thế thì sao, Khánh Nghị cười, hắn nói với thư ký:

“Gọi tham mưu trưởng tới, ta muốn lần nữa chế định kế hoạch tác chiến. Lần này, chúng ta trực tiếp buông tha cho 171 trận địa.”

Tuy thất bại nhưng trước khi thua trận trận này, Khánh Nghị muốn đem sở học cả đời mình ra, dùng đến cực hạn.

Kế hoạch rút lui của Tây Bắc tương đối thuận lợi, Vương Việt Tức chia bình dân thành sáu nhóm, giảm bớt áp lực tiếp tế, mà nhân tâm cũng càng thêm ổn định hơn.

Vương Uẩn thống kê được cứ mỗi 2.7 giây sẽ có một người thông qua mật chìa khóa chi môn, tốc độ này cũng phù hợp với kế hoạch của họ.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, hiệu hàng 144 hẳn sẽ hoàn tất việc di tản trong vòng 3 ngày.

Vốn thời gian thông qua mật chìa khóa chi môn sẽ lâu hơn một chút, nhưng rất nhiều người đều bỏ qua mật chìa khóa chi môn mà chọn cách đi bộ cùng người nhà.

Còn có người muốn đem xe của nhà mình ra cho quân đội trưng dụng. Vì họ nghe nói chiến lữ số 6 sẽ phải ở lại chiến đấu với kẻ địch và xe cộ thì không đủ.

Trương Tiểu Mãn nghe xong đã cự tuyệt, chung quy trong chiến tranh, xe cộ cũng không có trợ giúp gì lớn, hơn nữa số lượng trưng dụng cũng có chút ít.

Đầu năm nay, người mua được xe không nhiều.

Giờ này khắc này, Vương Phú Quý ngồi trong một quán rượu nhỏ chiêu đãi thương nhân của thương hội Tây Nam.

Vẫn là tiệm ăn lần trước Vương Phú Quý mời mọi người trợ giúp xây dựng thuỷ lợi, chẳng qua hiện nay ông chủ của tiệm đã theo nhóm thứ hai di tản khỏi hàng rào.

Vương Phú Quý mặc trang phục mộc mạc, tự tay cắt thịt dê, hành tây, gừng, tỏi cùng các loại gia vị nêm nếm bỏ vào trong nồi, chờ thịt dê được nấu chít.

Hắn bỏ đao lên thớt, xoa xoa hai tay còn dính máu cười nói:

“Chư vị, ăn xong bữa cơm này chúng ta sẽ theo nhóm thứ ba rút lui, gặp lại hẳn đã ở trong cứ điểm 178. Ta và Thiếu soái từng tán gẫu với nhau rồi, mong chư vị yên tâm, dù trong chiến tranh thì tài sản của chư vị vẫn được đảm bảo. Ta cũng đã chào hỏi với chợ đêm bên kia rồi.”

Lúc này sắc mặt đám thương gia mới hòa hoãn lại. Trong loạn thế, điều kẻ có tiền lo nhất tất nhiên là tài sản của mình.

Tuy trước giờ cứ điểm 178 chưa từng sung công của riêng nhưng những tập đoàn khác thì không như vậy. Vì thế tất cả mọi người rất lo lắng.

Bất quá bây giờ có Vương Phú Quý cam đoan, họ nguyện ý tin tưởng vị Thiếu soái kia một lần.

Đương nhiên, trừ tin ra cũng không còn cách nào khác.

Từ sau lần bị Vương Phú Quý gõ hôm trước, đám đại lão đã trung thực hơn, khi Thiếu soái tới thị sát công trình thủy lợi, họ chỉ hận không thể tự mình khiêng bao cát chứng tỏ trung tâm.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận