Chiến tranh cỡ lớn là thời điểm khảo nghiệm của mỗi một vị quan chỉ huy ưu tú.
Trong chiến tranh dài dằng dặc, quan chỉ huy phải không ngừng đối mặt với sai lầm, chính bản thân phạm sai, cấp dưới phạm sai, vô số sai lầm hội tụ lại một chỗ.
Cho nên quân đội mới có thể vô cùng chú trọng lực chấp hành.
Dù tinh nhuệ như binh sĩ Khánh thị cũng phải đối mặt với vấn đề giống như vậy.
Nhưng Linh thì không, trong buổi tối dài dằng dặc này, Linh điều khiển quân đội không có bất kỳ hành động liều lĩnh gì, chỉ huy chính xác và phát huy cực hạn lực chấp hành của từng cá thể.
Loại chiến tranh này Khánh Nghị chưa từng gặp.
Hắn không có cách nào dàn xếp gián điệp vào để biết tin tức đối phương, nhưng đối phương lại có năng lực khống chế cường đại.
Ban đầu Khánh thị còn có hệ thống phòng ngự Sơn Nghiêng hỗ trợ, nhưng nay hệ thống phòng ngự đó đã bị phế đi.
Hắn không có cách nào tìm ra sai lầm của đối phương, vì Linh rất ít khi phạm sai lầm.
Trận chiến chiến đêm nay khiến Khánh Nghị có cảm giác, nếu hắn phát hiện ra sai lầm của đối phương, vậy ngàn vạn đừng nắm bắt sai lầm này, vì đó là hành động Linh đang mong chờ hắn thực hiện.
Nếu không còn cách nào khác, Khánh Nghị có lẽ chỉ có thể dùng đao thương để chiến đấu mà thôi.
Nhưng pháo cối của đối phương có phạm vi và tầm bắn rất xa, ngay cả binh sĩ cũng điều hướng rất tốt.
Pháo của Khánh thị có lớn nhất là 152 li, tầm bắn 30 ki lô mét , đủ để bao trùm phạm vi pháo cối của đối phương.
Có một câu thế này, trong tầm bắn của đại pháo, khắp nơi đều là chân lý.
Nhưng Linh điều khiển binh sĩ núp trong chỗ tối, muốn dùng pháo cối 152 li bắn trúng mục tiêu là việc khá khó.
Rơi vào đường cùng, Khánh Nghị chỉ có thể hạ lệnh dùng pháo bao trùm toàn bộ phạm vi, trong phạm vi từ 5 đến 7 ki lô mét, bất kể giá lớn dùng hỏa lực phá hủy toàn bộ.
Tuy giá lớn nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác.
Pháo cối của đối phương nằm ngoài tầm bắn của súng máy hạng nặng, nếu bị bắn trúng thì không thể làm gì được nữa rồi.
Thế nhưng dùng pháo cày địa cũng chỉ trên lý luận mà thôi.
Nó chỉ là ma trận hỏa lực bao trùm, tất nhiên trong đó sẽ có khe hở.
Mà phía bên Linh, chỉ cần quan sát bên này điều chỉnh hướng bắn cũng đoán được chuẩn xác đường đạn.
Chỉ hơn mười giây, người của Linh trong phạm 5 đến 7 ki lô mét đều trốn tại những khe hở được nó tính toán.
Từng mảnh đạn pháo rơi xuống cách người bị Linh khống chế chừng 10 mét.
Bùn đất bắn lên thân thể đám người này khiến họ toàn thân không chỗ nào là sạch sẽ.
Thế nhưng, sau khi quá trình bao trùm bằng đạn pháo chấm dứt, binh sĩ Linh khống chế chỉ mới tử vong hai phần, tuy còn có binh lính khác bị thương nhưng vẫn có thể chiến đấu.
Hơn nữa, khi trong đội xuất hiện ghế trống, đám người phía sau lập tức sẽ có người tiến lên bổ sung, không cần giao tiếp, không cần mài giũa, binh sĩ rất nhanh có thể lập tức trở thành cỗ máy chiến tranh hợp thức nhất.
Dưới sự bao trùm của hỏa lực, pháo cối 152 li của Khánh thị dĩ nhiên bại lộ trong tầm mắt, may mà binh sĩ Khánh thị cũng không ngốc, pháo cối được bảo hộ rất tốt, dù đối phương có nhắm chuẩn thế nào cũng không thể phá hủy vũ khí.
Xa hơn tầm bắn của pháo, Linh cũng không thể làm gì.
Rừng Tây Nam có thể nói là một phần che chắn của thiên nhiên.
Kỳ thật địa hình này cũng đã hạn chế sức phát huy của Linh, bất quá nó cũng đã phế bỏ hệ thống quân sự của Khánh thị, hiện giờ hai bên chỉ có thể so sánh sức chiến đấu đỉnh phong của từng người mà thôi.
Tựa như đang dùng tay đánh nhau vậy.
Chiến tranh vẫn tiếp tục, Khánh Nghị phái người gửi báo cáo của tiền tuyến về cho Khánh Chẩn.
Lúc này, La Lam cầm văn bản lật xem, hắn ngồi bên cạnh Khánh Chẩn nghi ngờ nói:
“Kỳ quái a, rõ ràng nó có thể tiến công thẳng qua Tam Sơn, vì sao còn đánh như vậy? Dưới tình huống bình thường, chỉ có quan chỉ huy quý trọng tính mạng cấp dưới mới làm vậy thôi, việc này không phù hợp với tính cách của nó.”
Khánh Chẩn:
“Ta đoán, hiện giờ nó rất ỷ lại nhân loại đang làm vật trung gian của nó, cho nên không hi vọng máy chủ của mình có quá nhiều thương vong, ảnh hưởng đến năng lực vận hành.
Mặt khác, chỉ sợ nó muốn đánh bại Khánh thị trên chiến trường chủ, dùng năng lực chỉ huy của nó chứ không phải chiến thuật biển người.”
Đám người Khánh Chẩn và La Lam hiểu rõ trong rừng Tây Nam có bao nhiêu người, biển người kinh khủng như thủy triều mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ phá hủy Tam Sơn, chỉ là Linh không làm như vậy.
La Lam càng thêm nghi ngờ:
“Chiến thắng chính diện, có ý nghĩa gì sao?”
“Có thể đây là lòng hiếu thắng của AI, cũng có thể là nguyện vọng của Vương Thánh Tri? Ai biết được, việc này cũng không quan trọng….”
Khánh Chẩn lắc đầu.
“Ngươi cảm thấy phòng tuyến Tam Sơn có thể duy trì được bao lâu?”
La Lam hỏi.
“Ba ngày…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhánh Chẩn đáp:
“Đêm qua chỉ là thăm dò, chiến tranh chân chính giờ mới bắt đầu.
Ta đoán rằng Linh đã tìm được nhược điểm của phòng tuyến Tam Sơn.”
Chu Kỳ ở một bên nghe, đột nhiên ngắt lời:
“Đợi chút, ta nghe ngươi cứ như từ đầu ngươi đã không nghĩ chúng ta sẽ thắng rồi?”
“Đúng vậy…”
Khánh Chẩn gật đầu:
“Thừa nhận thế yếu của mình không đáng xấu hổ, đối phương cuốn cả Trung Nguyên đến, Khánh thị thất bại cũng là chuyện bình thường, cho nên phải học cách chấp nhận kết quả.”
“Ngươi là Khánh Chẩn a…”
Chu Kỳ khoa trương:
“Ngươi là Khánh Chẩn đó, ngay cả ngươi còn cảm thấy sẽ thất bại, vậy chúng ta chẳng phải sẽ xong đời rồi à? Nhân loại không phải là xong đời rồi à?”
Khánh Chẩn nói:
“Trận thắng không phải trận này.”
“Vậy ở đâu?”
Chu Kỳ hỏi.
Chỉ là lần này Khánh Chẩn không trả lời Chu Kỳ, hắn giữ bí mật đã lâu, bây giờ sao có thể nói ra khi chưa tới lúc.
Chỉ có thể chờ tới một khắc cuối cùng, kế hoạch mới có thể được vạch trần.
Chu Kỳ bĩu môi:
“Vậy làm sao bây giờ, ngồi ở đây chờ chết? Này, tuy các ngươi cho tiền ta nhưng loại chuyện chờ chết này ta không làm, đến lúc đó Linh thật sự vượt qua phòng tuyến Tam Sơn, ta sẽ dẫn đầu chạy trốn, ta không tin ở trong nước nó cũng lợi hại như vậy.”
“Không…”
Khánh Chẩn lắc đầu:
“Chúng ta sẽ cùng đi.”
“Đi thế nào? Đi đến đâu?”
Chu Kỳ hỏi.
“Đi Tây Bắc… “
Khánh Chẩn đột nhiên nói.
Lúc này, không riêng gì Chu Kỳ, ngay cả La Lam cũng ngẩn người:
“Trực tiếp rút lui tới Tây Bắc, vậy chẳng phải là từ bỏ Khánh thị? Chúng ta có thể không thắng nhưng dù trốn đến Tây Bắc cũng có được gì đây.
Ngươi hẳn cũng biết a, binh lực Tây Bắc còn ít hơn so với chúng ta.”
Chu Kỳ nhíu mày:
“Làm sao, muốn dựa vào đám siêu phàm giả của Nhâm Tiểu Túc sao?”
Khánh Chẩn lắc đầu:
“Trước đây văn minh nhân loại cũng đâu có siêu phàm giả nhưng hương hỏa vẫn truyền tới đời này.
Chỉ khi chúng ta đoàn kết mới có thêm cơ hội.”
“Vậy từ đầu trực tiếp lui lại là tốt rồi, vì sao ngươi còn muốn xây dựng phòng tuyến Tam Sơn, vì sao còn muốn Khánh thị cùng các tướng sĩ chôn thay trong đám biển người này…”
Chu Kỳ hỏi.
Khánh Chẩn:
“Vì chúng ta phải để Linh cảm thấy, nó có thể chiến thắng Khánh thị.”
Chỉ vì một mục đích này, e rằng Khánh thị sẽ chôn vùi hơn mười vạn binh sĩ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.