Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
“Cách so sánh này không đúng.
Vì 10 người này không làm gì sai cả, họ vốn không đứng giữa đường.
Bây giờ chỉ vì họ là quân nhân nên mới phải hi sinh vì người khác, bắt họ đứng giữa đường, dùng mạng mình đổi lấy mạng những người khác sao?”
P5092 nói:
“Đúng, vì họ là quân nhân, mỗi một người trong chúng ta đều sẵn sàng hi sinh vì dân rồi.”
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
“Ta thật sự không còn cách nào khác.”
P5092 nói:
“Không sao đâu Thiếu soái, nếu ngươi không đành lòng thì để ta nói với họ.”
“Để ta nói….”
Nhâm Tiểu Túc ung dung.
Khi 10 binh sĩ tới gặp Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc đánh giá từng người.
Mọi người đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, họ biết, Thiếu soái có chuyện cực kỳ quan trọng muốn họ đi làm.
“Các ngươi tên gì, bao tuổi?”
Nhâm Tiểu Túc nhẹ giọng hỏi.
“Triệu Vạn Côn, 40 tuổi!”
“Tưởng Phi Phi, 31 tuổi!”
“Trương Hạo, 31 tuổi!”
“Lưu Đại Húc, 25 tuổi!”
“Hạnh Canh Phồn, 23 tuổi!”
“Trình Phương Vỹ, 24 tuổi!”
“Từ Bằng Long, 21 tuổi!”
“Vương Phật Quân, 21 tuổi!”
“Đại Tấn Khải, 26 tuổi!”
“Đường Bác Anh, 28 tuổi!”
10 binh sĩ này lớn nhất 40 tuổi, nhỏ nhất 21 tuổi.
Nhâm Tiểu Túc im lặng tự hỏi nên mở miệng thế nào, Triệu Vạn Côn lại chủ động cười nói:
“Thiếu soái, không sao đâu, ngươi nói đi, chúng ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, chúng ta tự nguyện.”
Kỳ thật, họ biết chuyện gì đang xảy ra, khi P5092 hỏi họ có phải là con một không, họ đã biết.
Tưởng Phi Phi cười nói:
“Thiếu soái, trưởng quan P5 đã nói mọi chuyện với chúng ta, chúng ta nguyện ý ở lại đây, chờ mọi người đi qua mật chìa khóa chi môn rồi đóng nó lại.
Kỳ thật so với những chiến hữu phải chiến đấu ngoài kia.
Chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi, họ mới là nguy hiểm nhất.”
Nhâm Tiểu Túc im lặng một chút rồi nói:
“Ta sẽ ở tiền tuyến tới một khắc cuối cùng với các ngươi, sau đó dùng đoàn tàu hơi nước chở các ngươi rời đi.”
Đây là biện pháp Nhâm Tiểu Túc nghĩ ra.
Có lẽ P5092 với tư cách là một quan chỉ huy ưu tú đã quen với việc hi sinh, quen với việc từng người bên cạnh mình bỏ mạng, nhưng hắn thì không.
Cho nên, hắn sẽ ở cùng những binh sĩ này đợi tới một khắc cuối cùng.
“Bắt đầu đi…”
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Các ngươi nhỏ máu lên tảng đá rồi đôi mặt với vách tường xoay 10 vòng theo chiều kim đồng hồ, mật chìa khóa chi môn sẽ mở ra.
Nhân tuyển của hàng rào 144 Triệu Vạn Côn, Tưởng Phi Phi, Trương Hạo.”
Có tổng cộng 4 hàng rào có cư dân phải rút lui, cho nên 10 binh sĩ được phân phối dần cho các hàng rào, mỗi hàng rào 2 đến 3 người.
Về phần họ có thể mở mật chìa khóa chi môn thông đến cứ điểm 178 không thì không ai biết.
“Thiếu soái…”
Một người chần chờ:
“Vạn nhất chúng ta mở cửa nhưng không thông tới cứ điểm 178 thì sao?”
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Không cần tự tạo áp lực quá lớn, đây là chuyện không thể xác định.
Nó có thể thông tới nơi ngay bên cạnh các ngươi, hoặc nơi các ngươi chưa từng đến.
Ngay cả ta cũng đang đánh cuộc, dù các ngươi thất bại cũng không ai trách các ngươi đâu.
Yên tâm, về sau ta sẽ tìm thêm những người khác tới thử, các ngươi chỉ là nhóm đầu tiên.”
Triệu Vạn Côn là người đầu tiên, khi hắn trích máu rồi xoay tròn mười vòng, trên vách tường bỗng gợn sóng.
Hắn bước một bước vào mật chìa khóa chi môn, một giây sau hắn thất vọng quay lại hàng rào 144, khó khăn nói:
“Thiếu soái, sau lưng ta là một ngọn núi tuyết, nhiệt độ có khi dưới âm 10 độ… “
Nhâm Tiểu Túc giúp hắn phủi tuyết khỏi vai:
“Không sao, ngươi về nghỉ đi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTriệu Vạn Côn cúi đầu đi ra ngoài phòng, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy thần sắc người này không đúng lắm nên . Âm Thầm lặng lẽ đi theo sau hắn.
Triệu Vạn Côn vừa ra ngoài, vị lão binh này đột nhiên rút súng muốn tự sát.
May mà Nhâm Tiểu Túc phát hiện kịp, một cước đá văng súng.
“Ngươi làm gì vậy?”
Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng hỏi.
“Thiếu soái, trưởng quan P5092 đã nói với chúng ta, mật chìa khóa chi môn mỗi người chỉ mở ra một lần, chỉ cần ký chủ còn sống thì không ai có thể mở thêm được… “
Triệu Vạn Côn thấp giọng nói:
“Cho nên Thiếu soái không cần lừa chúng ta, chúng ta biết nên làm thế nào.”
Ngực Nhâm Tiểu Túc nhất thời như bị vật gì chặn lại, có chút bực mình.
Vài phút trước hắn nói sẽ tìm người khác tới thử chỉ muốn an ủi những người này, sợ họ làm ra việc gì ngu ngốc.
Kết quả, P5092 lại nghĩ trước hắn, tự ám chỉ binh sĩ nếu không thể mở nơi tới cứ điểm 178 thì hãy tự sát.
P5092 làm vậy là muốn không ngừng đổi người, mãi tới khi tìm được người mở được cửa thông tới cứ điểm 178 mới thôi!
Vì thế, nếu mỗi hàng rào có 2 đến 3 cánh cổng thì hiệu suất di tản sẽ cao hơn.
Có lẽ chỉ cần 10 ngày, tất cả cư dân đều sẽ lui được về cứ điểm 178 rồi.
Nhâm Tiểu Túc kéo Triệu Vạn Côn đi tìm P5092, hắn lạnh giọng nói:
“Là ngươi ám chỉ họ tự sát?”
P5092 nhìn thoáng qua Triệu Vạn Côn, sau đó bình tĩnh nói:
“Không sai.”
“Chỉ vì làm vậy là lựa chọn tốt nhất?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
“Đúng vậy…”
P5092 gật đầu:
“Mật chìa khóa chi môn không phải cách ổn định.
Hơn nữa Thiếu soái, bình dân căn bản không thể chỉ vài giây là một người qua được.
Họ không phải binh sĩ được huấn luyện, họ sẽ chen chúc, cửa bên kia cũng thế, nhóm đầu tiên là hài tử, người già và phụ nữ, ngươi đánh giá cao tốc độ đi của họ rồi, nhất là người già.”
P5092 nói tiếp:
“Một mật chìa khóa chi môn có thể để 2 người thông qua thì chừng ba ngày sẽ có 10 đến 15 vạn người di tản được.
Nếu chỉ có một người qua được thì số người di tản sẽ ít hơn.
Nhân số hàng rào 144 có chừng 110 vạn người, một mật chìa khóa chi môn căn bản không kịp.
Những bình dân này mà rơi trong tay AI sẽ tạo thành uy hiếp thế nào với trận tuyến phía sau? Đến lúc đó sẽ chết bao nhiêu binh sĩ?”
Nhâm Tiểu Túc yên lặng lắng nghe, kỳ thật hắn biết rõ, chuyện P5092 làm là lập tức tối ưu.
Không cân nhắc nhân tính, không cân nhắc cảm tình, không suy tính tình nghĩa, không ngừng để người khác dùng mạng lần lượt mở 10 mật chìa khóa chi môn, đây là kế hoạch mang tới hiệu quả tối cao nhất.
P5092 lãnh tĩnh nói:
“Thiếu soái, ta không nói vì không muốn ngươi tự trách mình.
Ngươi không biết chuyện, mọi thứ cứ để ta gánh vác là được… Dù sao ta cũng tương đối lãnh huyết.”
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nhìn P5092 một cái:
“Ngươi cũng không máu lạnh như ngươi nói.
Ngươi cảm thấy ta nghĩa khí cũng tốt, cảm thấy ta không đủ trưởng thành cũng tốt, nhưng từ trước đến nay quân Tây Bắc không cần loại hi sinh này, nếu thật sự phải chết, vậy cùng chết một chỗ đi.”
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc kêu Vương Uẩn phái người trông coi Triệu Vạn Côn rồi về phòng.
Vương Uẩn nói với P5092:
“Thiếu soái cũng biết ngươi vì Tây Bắc, hắn hiểu.
Bất quá đây không phải phong cách làm việc của hắn mà thôi.”
P5092 bình tĩnh:
“Ta hiểu, đây là nguyên nhân hắn có thể trở thành người đứng đầu mà ta chỉ là một quan chỉ huy.”
Cuối cùng, người đến từ hàng rào 144 thử ba lần, cũng chỉ mở ra được một mật chìa khóa chi môn một người thông qua.
Những binh lính khác ngồi trên xe, cần theo Chân Thị Chi Nhãn của từng người đi tới các hàng rào khác.
Chạng vạng tối, Nhâm Tiểu Túc lần nữa tìm đến P5092, nghiêm túc nói:
“Ta hiểu rõ ngươi là hạng người gì, nếu ngươi đủ lãnh huyết, lúc bảo vệ tường thành Hỏa Chủng, khi có người hi sinh, ngươi sẽ không ngồi một mình trong lều tới khi trời sáng.
Cho nên lần sau nếu ngươi phải đưa ra quyết định giống thế này, nhớ nói sớm với ta, Tây Bắc là mọi người ở Tây Bắc không cần một mình ngươi gánh vác.”
P5092 yên lặng nhìn Nhâm Tiểu Túc, thật lâu sau mới lên tiếng:
“Nhưng chiến tranh luôn cần hi sinh, hơn nữa bọn họ phải chuẩn bị kỹ càng.”
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Ngươi đúng, nhưng trên thế giới này không chỉ có đúng với sai, chỉ là sự lựa chọn của chính chúng ta thôi.”
Hàng rào 143, 144, 145, 146 đồng thời vang lên tiếng cảnh báo, quyết định rút lui khỏi hàng rào.
Họ không chút giấu giếm tình hình chiến đấu, thản nhiên thừa nhận việc mọi người phải di tản mới có thể giành được thắng lợi.
Trong lúc nhất thời, bốn hàng rào không ngừng xôn xao.
Quân Tây Bắc vốn đã làm tốt việc duy trì trật tự, nhưng hỗn loạn trong tưởng tượng cũng không xảy ra.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.