Hàng rào 144 đã được giới nghiêm, Trương Tiểu Mãn dẫn theo đội bộ binh bày binh canh giữ ở những tuyến đường quan trọng, cam đoan mọi người di tản có trật tự.
Nhiệm vụ của hắn là không để bình dân bị thương tổn, ngừa có người thừa dịp làm ác.
Trước đó, mọi người còn thảo luận trong phòng họp về những tình huống có thể xảy ra trong quá trình di tản và những phương án ứng phó cho các nhu cầu cần thiết.
Nói tới đây, mọi người chuyển mắt nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Chung quy, phóng tầm mắt ra tất cả hàng rào liên minh, người có biệt danh kẻ phá hủy hàng rào hẳn chỉ có mỗi Nhâm Tiểu Túc.
Những hàng rào Nhâm Tiểu Túc đi qua, hơn 90% đều bị phá hủy.
Hàng rào 113 sau địa chấn lại bị vật thí nghiệm, bọ mặt người tập kích và hủy diệt.
Hàng rào Lý thị bị Lý Thần Đàn, vật thí nghiệm tập kích, hủy diệt.
Hàng rào Dương thị bị chiến binh nano của Lý thị tập kích, gần như hủy diệt.
Hàng rào 74 của Chu thị bị vật thí nghiệm vây thành, bị Khánh thị dùng đạn hạt nhân hủy diệt.
Hàng rào 61 bị thường xuân tấn công, hủy diệt.
Hàng rào Hỏa Chủng, hàng rào Khổng thị…
Hay cả thành trì của vương quốc Vu Sư cũng không có ngoại lệ.
Nhâm Tiểu Túc cũng không trực tiếp hủy diệt hàng rào, mà hắn đi tới đây thì hàng rào bị hủy diệt tới đó.
Dù hết thảy những nguyên nhân hủy diệt này không quan hệ gì quá lớn với hắn.
Cho nên khi thống kê lại, mọi người đều hi vọng Nhâm Tiểu Túc có thể dựa vào kinh nghiệm của bản thân mà nói cho họ biết cần chú ý những gì trên đường rút lui.
Tuy hàng rào 145, 144, 146, 143 vẫn chưa bị hủy diệt, nhưng kỳ thật tính chất đều như nhau, khi đối mặt với chuyện không thể đối kháng, trật tự chắc chắn không thể duy trì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, trong lòng không khỏi thở dài, đây cũng không phải chủ đề gì đáng để nghiền ngẫm, bản thân hắn tình nguyện chưa từng trải qua những chuyện này.
“Trên đường rút lui, trật tự có thể sẽ tan vỡ, tội ác không ngừng diễn ra… “
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Người với người không còn lòng tin, nhưng cũng không trách họ được, mọi người đều như chết chìm, thứ gì có thể cứu mạng họ thì họ nắm lấy thôi.”
“Mọi người bắt đầu xông vào các cửa hàng trong hàng rào, hoặc trong nhà những người khác, dùng cách thô lỗ và dã man để cướp đoạt tài sản, vì đây là thứ duy nhất còn lại có thể giúp họ kéo dài mạng sống.”
“Trên đường di tản, tiểu hài tử, nữ nhân và người già là quần thể yếu ớt nhất, khi đó một vài nam nhân sẽ dậy lên dục vọng quyền lực nguyên thủy, tự ý chi phối tài nguyên và sự tự do của mỗi người.”
“Đồ ăn và dược phẩm trở thành tài nguyên khan hiếm nhất, giá trị tiền tệ không ngừng bị hạ thấp, vào lúc đói bụng, họ có thể vì miếng ăn mà liều mạng.”
“Mọi người bắt đầu chửi bới người cầm quyền, vì đây là hậu quả do họ gây nên.
Bất quá, rất nhanh họ sẽ không mắng nữa, vì toàn bộ tâm tư của họ đều đặt vào việc chạy trốn, không còn có tâm tư quản những chuyện khác.”
Trên thực tế trên đường Nhâm Tiểu Túc chạy trốn, hắn chưa bao giờ thê thảm như vậy, vì hắn có thực lực.
Nhưng đại đa số mọi người thì không may mắn như hắn, có đôi khi chỉ cần nghỉ chân một chút đã bị lạc đội ngũ, trở thành thi thể.
Không ai quan tâm họ chết thế nào, có thể bị cướp, cũng có thể bị xâm phạm, hết thảy đều có khả năng.
Nhâm Tiểu Túc nói tiếp:
“Đối diện với chiến tranh, đương nhiên chúng ta không có cách nào tiêu phí nhiều tinh lực bảo vệ bình dân, nhưng tiếp tế tất yếu vẫn phải có, chỉ cần mọi người ăn no sẽ không tuyệt vọng, bí quá mà làm liều.”
Cho nên, điều quan trọng nhất trong quá trình di tản là đồ ăn.
Chu Nghênh Tuyết từng tay gieo khoai tây, bí đao, bí đỏ, tất cả đều trở thành điểm mấu chốt nhất cho cuộc di tản lần này.
Số thực vật đại nha hoàn gieo xuống có mức ra quả khiến người ta khó mà tin được.
Lúc trước Vương Việt Tức vì bảo vệ trật tự hàng rào không chịu đem nông sản bán đi, hắn thậm chì từng vì chuyện này mà tranh cãi với Chu Nghênh Tuyết.
Mà bây giờ trước mặt loạn thế, chúng đã phát huy tác dụng của mình.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTuy số đồ ăn này không quá nhiều nhưng bây giờ chỉ cần không chết đói là tốt lắm rồi, ai chú ý nhiều vậy chứ.
Rất nhiều vật tư được chuyển về hướng tây hàng rào, một ít khác thì về hướng tây bắc, dùng để xây dựng trạm cứu tế nơi hoang dã.
Trạm cứu tế cách nhau 80 ki lô mét , tốc độ di chuyển bình thường của nạn dân mỗi ngày chừng 60 ki lô mét , bố trí thế này sẽ đảm bảo nạn dân không bị chết đói trên đường.
Khi âm thanh thông báo về cuộc di tản vang lên, Trương Tiểu Mãn và binh sĩ dưới trướng lập tức đề cao cảnh giác.
Bất quá khiến họ ngoài ý muốn chính là, cư dân hàng rào 144 vừa nhận được tin, phản ứng đầu tiên không phải khủng hoảng mà là im lặng hiếu kỳ.
Trong im lặng, từng chiếc xe tải quân dụng, xe vật tư lần lượt chạy về phương tây, dấu hiệu sóng gió bắt đầu nổi lên.
Không biết thanh âm thủy tinh vỡ từ đâu vang lên.
Mấy người trẻ tuổi tụ tập trên đường, họ nghe thông báo liền nghĩ cơ hội của mình tới rồi, lập tức tìm một tiệm tạp hóa muốn thừa dịp loạn lạc và chặn cướp.
Theo họ, cục gạch này chính là khỏi đầu, chỉ cần âm thanh này vang lên, hàng rào lập tức hỗn loạn, khi đó làm gì còn ai để ý tới họ.
Hơn một năm trước, khi hàng rào Tông thị tan vỡ, chuyện này từng diễn ra, hiện giờ đám người “có kinh nghiệm” này làm nhẹ nhàng vô cùng.
Nhưng lần này lại khác, lúc họ vừa ném cục gạch vào tiệm, cư dân xung quanh chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn họ.
Không có ai chạy đi, âm thanh kính vỡ vang lên trong bầu không khí im lặng dần trở nên quỷ dị vô cùng.
Khí thế của họ có chút suy yếu, sau đó từng người như con nít làm sai chuyện chạy đi.
Một bác gái đứng ven đường kêu lên:
“Ai đó, ngươi không phải là con trai lão Lý đầu phố à.
Mau cút đi, bằng không thì đợi cha ngươi tới xử lý ngươi đi.”
Lời còn chưa dứt, đám người trẻ tuổi kia đã chạy mất dạng.
Trò khôi hài còn chưa bắt đầu đã vội kết thúc.
Có người bắt đầu tìm binh sĩ hỏi:
“Thông báo này có thật không? Kẻ địch là ai, quân Tây Bắc ta lợi hại như vậy còn đánh không lại à? Cần chúng ta làm gì không?”
Lời khiến rất nhiều binh sĩ ngây ngẩn cả người, họ biết kẻ địch đã sắp đuổi tới, hơn nữa hiểu rõ quân Tây Bắc khó lòng chống lại.
Nhưng bình dân không nghĩ vậy, vì thông tin gián đoạn nên các tòa soạn báo không biết Trung Nguyên bị gì.
Cư dân chỉ cảm thấy đây là sân nhà Tây Bắc, ngay cả Vu Sư cũng bị Thiếu soái và mọi người tiêu diệt.
Chiến thắng vương quốc Vu Sư mấy ngày nay được kể trong quán nước mỗi ngày.
Cho nên mọi người đều cảm thấy, quân Tây Bắc lợi hại nhất, sao có thể bị buộc phải rút lui.
Binh sĩ nói: Địch nhân rất lợi hại.
Một lão bá cười tủm tỉm nói: Tự tin lên, tất cả mọi người đều tin các ngươi có thể thắng.
Binh sĩ giải thích: Chúng ta đánh không lại trên địa hình bình nguyên.
Lão bá nói: Thật hả, ta không tin.
Binh sĩ nói: Đây là chiến lực rút lui của chúng ta, sau đó nơi này sẽ trở thành chiến trường chính, các ngươi ở lại sẽ chịu ảnh hưởng của chiến hỏa.
Lúc này lão bá mới nói: À à, chiến lược rút lui a, ta hiểu mà, vậy chúng ta rút lui!
Binh sĩ phí thiệt nhiều công mới khiến cư dân vây quanh họ về nhà thu dọn đồ đạc.
Với sự chỉ đạo của Vương Việt Tức, nhân viên hành chính của hàng rào gấp gáp chuẩn bị, không ngừng kêu gọi mọi người rút lui, đồng thời cũng giải thích những chuyện cần phải giải thích với cư dân.
cầm đầu hàng rào hành chính nhân viên nhóm tương
Ví dụ cư dân nên đem theo quần áo nhẹ nhàng hoặc sắp xếp bao nhiêu binh sĩ đi theo, tiếp tế ra sao, xuất phát lúc nào, tỷ như hài tử, nữ nhân và người già sẽ được phân chia kiểu gì, được an bài rút lui ra sao.
Lưu dân ở miệng cống phía tây hàng rào được dời đi, để lại một mảnh đất lớn, những người dời đi này đều được phát một phần khoai tây.
Khi Trương Tiểu Mãn tới dò xét nơi này, hắn vốn nghĩ nơi này sẽ cực kỳ lộn xộn, thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng nạn dân tranh mua đồ ăn.
Nhưng thực tế chuyện này không xảy ra, bình dân xếp hàng trật tự nhận lương thực.
Sau đó cùng binh sĩ rút lui về hướng tây bắc.
Ban đầu Trương Tiểu Mãn cảm thấy bản thân an bài không sai, nhanh như vậy đã khống chế được tình huống, tối nay cũng có thể tìm Thiếu soái tranh công.
Đối mặt với binh sĩ có vũ khí, làm gì còn ai dám gây thêm phiền toái cho Tây Bắc nữa?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.