Nhâm Tiểu Túc nằm mơ một giấc thật dài.
Trong mộng, Khoai Tây Xạ Thủ hắn và Dương Tiểu Cận gieo trong tiểu viện của đường An Ninh Đông đã nở hoa.
Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới phảng phất như có thêm chim hót và hoa nở, trên mái nhà của họ đều là từng đóa hoa nhỏ màu trắng.
Nhưng chỉ trong giây lát, thế giới dấy lên hừng hực hỏa diễm, tất cả bị đốt cháy không còn gì.
Toàn bộ thế giới tràn ngập mùi tanh tưởi, phảng phất như mùi da bị đốt khét cùng mùi chua của giấm hỗn hợp lại.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi mở mắt ra, thấy được đại lừa dối đang ngồi cạnh giường gãy chân.
Bên ngoài ký túc xá, nắng sớm lan tràn, ánh nắng chiếu từng tia qua cửa sổ.
Nhâm Tiểu Túc mặt không biểu tình nói:
“Mang theo chân thúi của ngươi cút ra ngoài cho ta!”
“Thiếu soái, ngươi đã tỉnh…”
Mặt mũi đại lừa dối tràn đầy kinh hỉ mang giày vào:
“Ngươi ngủ một giấc này rất lâu, ta còn tưởng thân thể ngươi có vấn đề chứ!”
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi, hắn giương mắt nhìn thì thấy P5092, Vương Uẩn, Quý Tử Ngang, Tuân Dạ Vũ đều đang đứng trong phòng.
“16 tiếng…”
Đại lừa dối:
“Chúng ta vừa nhận được thông báo của Trương tư lệnh liền chạy tới, Tiểu Cận cô nương cùng Nghênh Tuyết cô nương đang ở ngoài, mấy người chúng ta thì vào đây.”
“Trương tiên sinh kêu các ngươi tới làm gì?”
Nhâm Tiểu Túc nghi hoặc.
“Hắn nói có thể thời gian dài ngươi chưa được nghỉ ngơi.
Lúc ngủ hẳn sẽ rất yếu nên muốn chúng ta tới thủ hộ, phòng ngừa ngươi có chuyện ngoài ý muốn…. “
Đại lừa dối nói.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh, đã hơn bốn mươi tiếng hắn chưa ngủ, lại trải qua khoảng thời gian bị Hoàng Hôn rượt đuổi, vì thế có phần không chịu nổi.
Với tính cảnh giác của hắn mà ngay cả đám người đại lừa dối cũng không phát giác.
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm thấy, có thể hắn đã vô thức cảm thấy đám người đại lừa dối đáng tin nên không tỉnh lại.
Trước kia khi còn sống trên thị trấn, Nhan Lục Nguyên tới gần hắn cũng không bừng tỉnh.
“Trương tiên sinh có chỉ thị gì à…”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
“Tất cả bộ chỉ huy tác chiến đều cho rằng, chúng ta có lẽ phải rút lui…”
Đại lừa dối nói.
Hiện giờ, tất cả Tây Bắc đã bị chặt đứt liên lạc với Trung Nguyên liên lạc.
Ngay cả Nhâm Tiểu Túc tự mình tới Trung Nguyên cũng chưa xác nhận được Linh đã khống chế tất cả nơi đó chưa.
Nhưng những chuyện như chiến tranh này, người ôm tâm lý may mắn đều trước nay đều thua rất thảm, cho nên trong khi chưa xác định được tình huống cụ thể, họ phải đưa ra sách lược với tình huống xấu nhất.
Phía đông cứ điểm 178, hàng rào 146, 144, 145, 143 đều là bình nguyên.
Những khu vực hàng rào này chưởng khống căn bản không thích hợp cho quy mô chiến tranh lớn, nếu phải thủ cho được những địa phương này, e rằng tổn thất của quân Tây Bắc sẽ gia tăng 30%.
Mà 30% này không chỉ là con số đơn thuần, thật chất là mấy mạng nhân mạng!
Trương Cảnh Lâm không thể dùng tính mạng mấy vạn người đi đánh bạc để xem đến cùng địch nhân có bao nhiêu.
Cho nên lựa chọn tốt nhất cho bọn họ là rút lui đến phía tây hàng rào 143.
Địa hình nơi đó thích hợp để phòng thủ hơn.
Đại lừa dối nói:
“Nếu tất cả Trung Nguyên đã bị AI khống chế, vậy hàng rào 143 phải có phương án rút lui.”
“Rút lui tới đâu?”
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi.
“Rút lui cứ điểm 178…”
Đại lừa dối trả lời.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, nếu tình huống thật sự bết bát như vậy, Tây Bắc hẳn sẽ phải di tản với quy mô lớn.
Không riêng gì quân đội rút lui, ngay cả dân chúng cũng phải rút lui.
Đây là di tản trên mấy trăm vạn cư dân và lưu dân, sao có thể nói rút lui là rút lui được.
Nhưng nếu không như vậy, không chỉ trái với ước nguyện ban đầu của Tây Bắc mà để lại ngần ấy người cho Linh sẽ khiến văn minh nhân loại càng thêm nguy hiểm.”
“Trương tiên sinh đâu rồi?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
“Xế chiều hôm nay hắn sẽ tới hàng rào 144…”
Đại lừa dối nói:
“Kế hoạch di tản toàn dân phải bắt đầu ngay hôm nay.”
Từ giờ khắc này, văn minh nhân loại đều phải chạy đua với thời gian.
Nhâm Tiểu Túc đứng dậy:
“Theo ta về hàng rào 144, thông báo cho Chu Ứng Long, cùng lúc rút lui khỏi trạm gác tiền tuyến, quay về đội của mình đưa tin, đừng ở lại gia tăng thương vong.”
Bấy giờ mọi người mới nhận ra, Nhâm Tiểu Túc đã thật sự chấp nhận thân phận Thiếu soái của mình.
Chu Ứng Long là sư trưởng chiến lữ số 3, nếu Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể dùng thân phận Thiếu soái để ra lệnh.
Bất quá đại lừa dối có chút sửng sốt:
“Không được, Thiếu soái, những trạm gác này vốn được xây dựng vì chiến tranh, vất vả lắp đặt đường dây điện thoại cho từng trạm gác là để điều tra tình hình kẻ địch, tranh thủ thời gian cho binh sĩ hậu phương.
Việc hi sinh đương nhiên không ai muốn nhìn thấy, nhưng nếu họ rút lui, chúng ta chẳng khác nào bị mù.
Đến lúc đó, không ai biết đến cùng địch nhân đã đến đâu, khi nào sẽ lâm vào tình cảnh nguy cấp.”
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu, sau đó hô to ra ngoài cửa sổ:
“Chu Nghênh Tuyết!”
“Đây!”
Tiếng đại nha hoàn vang lên ngoài cửa sổ:
“Lão gia gọi ta có chuyện gì?”
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Chúng ta đi, ngươi ở lại trạm gác, phát hiện tình hình quân địch thì lập tức báo cho phía sau, sau đó đơn độc rút lui.”
“À…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChu Nghênh Tuyết không tình nguyện đáp.
Có Chu Nghênh Tuyết ở chỗ, dù địch nhân đến cũng không ai có thể giữ nàng lại.
Đại lừa dối và P5092 hai mặt nhìn nhau, mọi người thầm nghĩ, để một siêu phàm giả đỉnh cấp như Chu Nghênh Tuyết tới làm tiểu binh, thích hợp chứ?
Trên thực tế, đây là cách có cái giá phải trả nhỏ nhất, Chu Nghênh Tuyết liệu có thấy thoải mái không?
Nhâm Tiểu Túc sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài, hắn nhìn Chu Nghênh Tuyết:
“Đừng bày bộ dáng không vui đó ra, đợi chiến tranh kết thúc, chợ đêm của tất cả liên minh hàng rào đều cho ngươi.”
“Thật vậy chăng?”
Hai mắt Chu Nghênh Tuyết sáng lên:
“Tất cả trong liên minh hàng rào?”
“Ừ… “
Nhâm Tiểu Túc gật gật đầu.
“Cảm ơn lão gia…”
Chu Nghênh Tuyết mặt mày hớn hở.
Lúc này, Chu Nghênh Tuyết vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nói thật, đánh xong trận này liên minh hàng rào còn tồn tại không, Nhâm Tiểu Túc thật sự không biết.
Bất quá, đám đại lừa dối phát hiện, đừng nhìn cô nương này bình thường quát tháo thế nào ở Chợ đêm hàng rào 144, nhưng tới trước mặt Thiếu soái cùng Tiểu Cận cô nương thì nhu thuận chẳng khác nào con mèo nhỏ.
Trên đường trở về, Nhâm Tiểu Túc ở trong xe nhìn máy móc đang đào sông bên ngoài.
Đại lừa dối ngồi ở ghế lái phụ giải thích:
“Công trình thuỷ lợi nơi này đã tiến hành được một nửa, diện tích đồng ruộng cũng được một nữa, cứ vậy rút về cứ điểm 178 thật sự có chút đáng tiếc.”
Nhâm Tiểu Túc xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm hắn thật sự như sao chổi vậy.
Đi tới đây thì hi vọng hắn ký thác ở đó đều sụp đổ.
Dương Tiểu Cận ở bên cạnh phảng phất đoán được Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ gì, nàng đột nhiên nắm chặt tay hắn:
“Chúng ta rời khỏi đây không vì ngươi không may, mà vì thế đạo vốn không thái bình.
Loạn thế không phải ngươi mang đến, cũng không phải do ngươi tạo thành, ngược lại, có ngươi thủ hộ mảnh đất này, ta tin chúng ta nhất định thắng lợi.”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Trên thực tế, bất luận là La Lam, Chu Kỳ, Khánh Nghị hay đám Nhâm Tiểu Túc ở cứ điểm 178, khi họ đoán được Linh đã có được lực lượng gì thì thật sự không khỏi cảm thấy vô lực.
Cứ như đứng trước sóng thần cao mấy trăm mét, ngươi không có đường lui và vô cùng tuyệt vọng.
Thế nhưng, Nhâm Tiểu Túc biết một cách có thể hóa giải tình thế nguy hiểm này.
Hơn nữa, dường như hắn chỉ có một cách đó.
Dương Tiểu Cận đột nhiên thấp giọng:
“Nói vậy nghe có chút ích kỷ, nhưng mặc kệ tình huống thế nào, ta cũng không hi vọng ngươi hi sinh để cứu vớt, vì cứu ta cũng không được, hiểu chưa? Chúng ta nhất định có thể tìm những biện pháp khác.”
Khi còn ở hàng rào 88, giữa Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận đã không còn bí mật gì, cho nên Dương Tiểu Cận hiểu rõ thủ đoạn cuối cùng của Nhâm Tiểu Túc là gì.
Nhưng với nàng mà nói, nếu cái giá của việc cứu vớt thế giới quá lớn, phải hi sinh Nhâm Tiểu Túc thì nàng vạn lần không nguyện ý.
Nhâm Tiểu Túc cười cười:
“Sẽ không đến một bước kia.”
…
Đoàn người đã tới nơi trú quân của chiến lữ số 6, tất cả thành viên trung tâm tiến vào phòng họp, Nhâm Tiểu Túc đưa ra đề tài để thảo luận:
“Hôm nay nội dung thương nghị là an bài làm thế nào để tất cả cư dân Tây Bắc rút lui.
Các vị nhớ kỹ, tổ chức cho họ rút lui không phải lòng dạ đàn bà, chúng ta không thể để họ lại cho AI khống chế.”
Trương Tiểu Mãn nghi ngờ:
“AI thật sự có nhiều người máy nano như vậy à? Nó có thể điều khiển tới mấy triệu người luôn sao?”
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất…”
P5092 giải thích:
“Chúng ta không biết nó có năng lực thế nào, chỉ có thể giả định nó có thể.
Bây giờ việc chúng ta phải làm là vừa rút lui vừa nghênh địch.”
Rút lui cần làm rất nhiều chuyện, tiêu hủy văn kiện cơ mật, vận chuyển lương thực dự trữ, vật tư, lên danh sách nhân viên di tản, làm thế nào để di tản, bố trí tiếp tế trên đường thế nào.
Tất cả là một công trình khổng lồ.
Nó không đơn giản chỉ là báo cho cư dân mau chạy rồi mọi người cùng chạy đơn giản như vậy.
Về vấn đề nghênh địch thì càng thêm khó khăn.
Trên trăm vạn người cùng lùi lại là một quá trình khá dài.
Dựa theo Vương Việt Tức tính toán, cả kế hoạch cần chuẩn bị một tháng, nhưng dựa theo Nhâm Tiểu Túc tính, chỉ chừng nửa tháng là đám người ở Trung Nguyên kia sẽ tới hàng rào 144.
Trong vòng nửa tháng này, họ phải tranh thủ làm cho xong.
Hàng rào 144 với tư cách là hàng rào gần Thảo Nguyên nhất, chiến lữ số 6 đóng quân tại đây phải chấp nhận việc này.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía P5092:
“Ngươi bắt đầu điều binh sĩ Hỏa Chủng lùi về sau a, tham dự cấu trúc phòng tuyến phía sau, ta nói chuyện với Trương tiên sinh.
Để Chu Ứng Long và chiến lữ số 3 xuôi nam thay thế đi.”
Hắn và P5092 đã sớm đạt thành hiệp nghị, sau trận chiến với Vu Sư, binh sĩ Hỏa Chủng sẽ rời khỏi hàng ngũ chiến đấu, không tham gia chiến tranh nội bộ giữa các hàng rào.
Cho nên, thời gian gần đây Hắc Hồ chỉ nhận nhiệm vụ huấn luyện tân binh thôi.
Binh sĩ Hỏa Chủng đi khởi công thủy lợi, phần khác thì tới trợ giúp cư dân hàng rào khai hoang.
Giờ khắc này, Hắc Hồ hẳn đang dẫn tân binh đi làm phân hóa học.
Nhưng nghe Nhâm Tiểu Túc nói xong, P5092 lại lắc đầu:
“Bây giờ không giống trước, đây không còn là nội chiến giữa liên minh hàng rào nữa.
Nó vốn liên quan tới sinh tử tồn vong của nhân loại.
Binh sĩ Hỏa Chủng sẽ về lại đúng cương vị của mình, ta đã thông báo Hắc Hồ quay về về tham gia hội nghị.”
Vừa dứt lời, cửa phòng họp liền được Hắc Hồ đẩy ra.
Mùi phân hóa học tràn ngập khắp phòng, Hắc Hồ nhìn Nhâm Tiểu Túc và P5092:
“Trưởng quan, gọi ta về là cần ta làm gì?”
P5092 bình tĩnh nói:
“Cần ngươi lần nữa dẫn dắt huynh đệ cầm vũ khí lên.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.