Chu Kỳ đã lột xác, hiện giờ hắn có thể dẫn người bơi dưới nước.
Hắn có thể hô hấp qua da, mà La Lam chỉ cần nắm chặt tay hắn cũng có thể. Năng lượng siêu phàm Khánh Thận truyền cho hắn đang không ngừng lưu chuyển trong thân thể Chu Kỳ, không chỉ thay đổi về số lượng và còn về chất lượng.
La Lam quay đầu nhìn về phía nhà máy cát, ánh dương đã dần về tây, ánh nắng chập chờn như nói với La Lam, ca ca, về nhà đi.
La Lam vẫn luôn ẩn nhẫn nay nước mắt nhưng Trường Giang cuồn cuộn chảy xuôi xuống.
Từng Anh Linh một dần trở lại trong Anh Linh Thần Điện, Chu Kỳ kéo La Lam nhảy vào lòng sông.
La Lam chìm xuống đáy sông, nước bao phủ toàn thân hắn như đang gột rửa gì đó.
Hắn vừa trải qua một giấc mộng, mà chuyện trong mộng là những gì hắn từng trải qua.
11 năm trước.
Trên đường Lâu La, La Lam cầm một cái túi đen đẩy cửa vào, còn chưa vào hắn đã lùi lại.
“Một, hai, ba… Ba mươi chín…”
Thiếu niên La Lam hùng hùng hổ hổ nói:
“Móa nó, vừa ra ngoài có chút lại bị trộm than?!”
Trong lúc nói chuyện, hắn muốn đi qua nhà đại thúc mắng chửi nhưng nghĩ nghĩ lại thôi:
“Hôm nay có chuyện trọng yếu, ngày mai lão tử tính sổ với ngươi!”
Bên trong nhà truyền tới thanh âm của Khánh Chẩn:
“Ca, sao vậy?”
“Không có gì không có gì… “
La Lam cười tủm tỉm đi vào.
Trong phòng, Khánh Chẩn mặc áo sơ mi nay đã phiếm vàng, không còn vừa người.
Đây là bộ quần áo đàng hoàng duy nhất còn lại trong nhà, cũng là di vật lão gia tử để lại.
Hôm nay Khánh Chẩn tròn 18 tuổi, tới lúc lên trang viên Bạch Quả rồi, đây là chuyện cực kỳ quan trọng với hai người.
Thiếu niên La Lam cười hắc hắc:
“Mau bỏ bộ đồ kia đi, nhìn coi ca mua gì cho ngươi nè.”
Nói xong, La Lam mở cái túi đen, lấy âu phục màu trắng ra, trong đó còn có đôi giày da màu nâu.
Khánh Chẩn sửng sốt:
“Ca, ngươi trộm được từ đâu vậy?”
“Trộm gì mà trộm…”
La Lam dở khóc dở cười:
“Hôm nay là ngày quan trọng của ngươi, sao ta có thể để ngươi mặc đồ trộm cắp được? Ta đã chuẩn bị đồ tốt để ngươi tới trang viên Bạch Quả!”
“Nhưng mà…”
Khánh Chẩn có chút do dự:
“Thế nhưng mặc màu trắng thì tự kỷ quá.”
“Làm gì có…”
La Lam hồn nhiên vô tư nói:
“Ngươi thích hợp mặc màu trắng. Nghe ca, ngươi mặc màu trắng rất đẹp mắt.”
Lúc này Khánh Chẩn cảm thấy có chút không đúng, hắn muốn cầm tay La Lam xem, kết quả bị La Lam vội giật lại rồi giấu sau lưng:
“Làm gì vậy?”
Khánh Chẩn bình tĩnh:
“Ca, tiền mua quần áo ở đâu ra? Có phải ngươi bán máu không? Vì sao thân thể cha suy sụp chẳng lẽ ngươi không nhớ, ngươi không thể giống hắn.”
“Làm gì có, ngươi mau thay y phục cho ca nhìn nào…”
La Lam hào hứng bừng bừng:
“Đợi lát nữa là có xe tới đón ngươi!”
“Ừ…”
Khánh Chẩn thấp giọng đồng ý, sau đó thay đồ La Lam mua.
La Lam tán thán:
“Quả nhiên là đệ đệ của ta a, y phục này ngươi mặc vào hơn hẳn đám ranh con Khánh thị kia. Chỉ cần có cơ hội tới tham gia tiệc rượu của Khánh thị, khẳng định sẽ có cô nương thích ngươi.”
Đang nói, bên ngoài đã vang lên tiếng thắng xe.
La Lam mở cửa ra nhìn, thấy rõ là xe của trang viên Bạch Quả. Lái xe lười biếng nói:
“Phụng mệnh tới đón Khánh Chẩn lên núi, vị nào là Khánh Chẩn?”
La Lam vội kéo Khánh Chẩn ra:
“Có mặt, mau lên xe. Lái xe tiên sinh, ta có thể đi cùng không?”
Bộ dáng La Lam không chút xấu hổ nói với lái xe:
“Ta chỉ đứng đợi dưới núi thôi.”
Lái xe khinh thường nói:
“Xe này sạch lắm, ngươi đừng làm xe ô uế.”
“Được được được…”
La Lam cười tủm tỉm:
“Vậy ta không lên xe.”
Khánh Chẩn quay đầu nhìn về phía La Lam:
“Ca, ngươi ở nhà đợi ta.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLa Lam nói:
“Được rồi, hiện tại ta về nhà, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ a, mọi người chờ ngươi ở đó…”
Không đợi La Lam nói xong, lái xe đã đạp chân ga.
La Lam về nhà thu thập chút đồ rồi đi tới tiệm tạp hóa mua một lọ rượu trắng, đi tàu điện số 4 tới dưới chân núi Bạch Quả.
Hắn lén lên núi, Khánh Nghị đã sớm chờ ở chỗ này, trong tay là hai bình rượu:
“Đại ca, nhị ca đã lên núi sao?”
“Xem chừng sắp xuống rồi…”
La Lam vui tươi hớn hở nói:
“Ồ, rượu trên tay ngươi ở đâu ra vậy?”
“Cậu ta cho, hắn nói hôm nay Khánh Chẩn có thể thăng chức rất nhanh, để ta xách tới chúc mừng cùng các ngươi…”
Khánh Nghị cười nói.
“Cậu ngươi thật tinh mắt…”
La Lam tán thán:
“Đợi chút, Chu Kỳ đâu?”
“Chu Kỳ nói hắn đi bắt cá rồi…”
Khánh Nghị nói.
Vừa dứt lời, Chu Kỳ đã cầm hơn 10 con cá đi từ trong rừng ra:
“Hôm nay cho các ngươi mở mang tầm mắt, có sức lần sau đánh nhau với đám người Sapa.”
Sapa là một băng đảng côn đồ.
Chu Kỳ nói:
“Đúng rồi, hôm nay Khánh Chẩn lên núi, có thành không? Sao ta cảm thấy đám lão gia hỏa kia sẽ không xem trọng hắn?”
“Miệng quạ đen… “
La Lam tùy tiện nói:
“Họ mà chướng mắt Khánh Chẩn là do mắt họ không được tốt.”
“Được rồi, đệ đệ của ngươi mạnh nhất… “
Chu Kỳ bĩu môi.
Thời điểm này, Khánh Chẩn chầm chậm đi ra từ trong rừng. Ánh mắt hắn không quá vui sướng.
La Lam đón Khánh Chẩn:
“Sao vậy? Không được chọn?”
Khánh Chẩn lắc đầu:
“Được.”
La Lam cười ha hả:
“Vậy sao còn không vui.”
“Họ kêu ta làm Ảnh tử Khánh thị…”
Khánh Chẩn nói.
Âm thanh hân hoan trong rừng cây dừng lắng xuống, Chu Kỳ ở một bên thầm nói:
“Lên làm Ảnh Tử, đời này đừng nghĩ tay chân sạch sẽ. Hơn nữa ta từng nói với các ngươi, trong hai trăm năm nay, Ảnh tử Khánh thị không ai có kết cục tốt. Đám lão đầu tử kia rất khôn khéo, họ chọn ngươi vì ngươi không có căn cơ, về sau họ trảm thảo trừ căn cũng không tạo nên động tĩnh gì lớn.”
La Lam trợn mắt nhìn Chu Kỳ:
“Nói ít vài câu sẽ chết đúng không?!”
“Không nói thì thôi…”
Chu Kỳ bĩu môi:
“Nói thật lại không ai thích nghe.”
La Lam nói với Khánh Chẩn:
“Bằng không chúng ta chạy trốn đi, vụng trộm trốn trên xe vận chuyển thịt đông lạnh ra ngoài.”
Khánh Chẩn lắc đầu:
“Không được, đây là cơ hội tốt nhất. Nếu chúng ta đi, chúng ta sẽ không thể báo thù cho cha. Ca, ta phải làm Ảnh Tử Khánh thị.”
Trời thu, rừng cây Bạch Quả vàng óng như được phủ một tầng kim sắc.
La Lam bỗng nghiêm túc nói với Khánh Chẩn:
“Ngươi làm Ảnh Tử Khánh thị, ta làm Ảnh Tử của ngươi.”
Trên núi Bạch Quả, gió lớn nổi lên. Chu Kỳ ở bên cạnh phối hợp hô ta:
“Khánh Nghị, cậu ngươi thế mà hạ vốn gốc đầu tư cho Khánh Chẩn a, hai bình rượu này không tầm thường a….! La Gia Bá Lão Phượng Hoàng tửu!”
Nói xong, hắn trực tiếp ngửa đầu ừng ực một ngụm.
Xong xuôi, mặt Chu Kỳ đỏ hồng, hắn đưa bình rượu cho Khánh Nghị:
“Ngươi cũng uống một ngụm đi.”
Khánh Nghị ngửa đầu uống rồi đưa bình rượu cho Khánh Chẩn.
Khánh Chẩn uống một ngụm, rốt cục cũng cười, sau đó đưa bình rượu cho La Lam.
Vào lúc La Lam muốn ngửa đầu uống rượu thì sau lưng mọi người bỗng vang lên tiếng cười, La Lam quay đầu lại thì thấy Khánh Thận, Khánh Lão Tam đứng trong nắng chiều cười nói với hắn:
“Đại ca, ta không tới muộn chứ?”
La Lam đột nhiên cảm thấy ánh nắng có chút chói mắt, chói tức mức mắt hắn bắt đầu đau.
Nếu đây không phải giấc mơ thì tốt quá.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.