Tại Tú Chu Châu.
“A Rót của tộc trưởng gia, đồng thi lại phát hiện thêm một con rắn nữa này… “
Một vị đại thẩm dẫn theo đồng thi của mình trở lại hàng rào, chỉ thấy trong tay đồng thi là một con Nhãn Kính Vương Xà.
Đại thẩm quấn khăn trùm đầu có phần sợ hãi nhìn Nhãn Kính Vương Xà, không dám tới gần nhưng đồng thi lại không sợ.
Dù độc xà có cắn thế nào thì đồng thi cũng không sợ trúng độc.
Vì vậy, lúc này ánh mắt vương xà nhìn qua có chút vô lực. Bất luận nó cắn xé đồng thi thế nào thì đồng thi cũng chẳng khác gì khối đá, không bị chút thương tổn nào.
Đại thẩm nói:
“Bất quá con rắn này có hơi kỳ quái, nó bị đồng thi bắt xong thì không hề phản kháng, chỉ một mực ở dò xét đồng thi và ta.”
Lúc này Lý Thần Đàn đang chỉ huy một đám phụ nữ nhưỡng rượu, hắn ngẩng đầu cãi lại:
“Đại tỷ, cách gọi A Rót không thể gọi bậy, ta không nhận đâu!”
Đại thẩm chất phác cười nói:
“Đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”
Tiểu Ly Nhân ở một bên ra sức gật đầu:
“Đúng vậy, chỉ là chuyện sớm muộn.”
Lý Thần Đàn chẳng thèm để ý, nhưng khi nhìn thấy Nhãn Kính Vương Xà trong tay đồng thi, hắn bỗng cảm thấy kỳ quá.
“Con rắn này học được phải thông minh hơn, không công kích đồng thi nữa?”
“Đúng vậy…”
Đại thẩm nói:
“Cho nên, ta đã cảm thấy có phần kỳ quái, có lẽ đây là rắn ở nơi khác tới!”
Lý Thần Đàn dở khóc dở cười, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ lên đầu Nhãn Kính Vương Xà. Vốn đại thẩm còn sợ con rắn cắn bị thương A Rót của tộc trưởng, ai dè sau đó ánh mắt Vương Xà dại ra, đứng yên bất động.
Sau một khắc, từ ánh mắt vương xà có một chất lỏng màu bạc muốn chui vào tay Lý Thần Đàn.
Lý Thần Đàn hồn nhiên vô tư, tùy ý để chất lỏng kia bao bọc ngón tay hắn.
Trong nháy mắt, chỗ sâu trong con mắt Lý Thần Đàn xuất hiện tinh huy, y như Nhan Lục Nguyên ngày đó trên Thảo Nguyên vậy!
Bất quá, về phương diện quản lý năng lực thì Lý Thần Đàn khắc chế tốt hơn.
Trên thực tế, trong quá trình phát triển năng lực, tuy Lý Thần Đàn và Nhan Lục Nguyên đều đi đường giống nhau nhưng Nhan Lục Nguyên dựa vào cốt tủy của thần mà phát triển, còn Lý Thần Đàn thì dựa vào chính ý chí của mình.
Năng lực của Nhan Lục Nguyên đến Nhâm Tiểu Túc, năng lực mạnh tới đâu không do bản thân hắn quyết định. Với tư cách là một trong hai chân thần còn lại trên thế gian này, năng lực của hắn càng cao hơn Lý Thần Đàn.
Nhưng Lý Thần Đàn thì khác, tuy hắn khó đột phá lên cao nữa nhưng hắn lại tinh thông khống chế từng chút một năng lực của mình, vì từng hạn mức năng lực đó đều do chính hắn khai phá.
Cho nên, khi Lý Thần Đàn phát hiện bản thân đột phá nhiều hơn mới có thể phân tích đám người máy nano này, hắn lập tức dừng tay.
Hắn biết rõ, một khi bước qua ranh giới kia, chuyện gì sẽ xảy ra.
“Kỳ quái…”
Lý Thần Đàn thầm nói:
“Là ai khống chế sau hơn đám người máy này?”
Chỉ trong chốc lát, Lý Thần Đàn đột nhiên cảm thấy bản thân đã rời xa ngoại giới quá lâu. Dường như chỉ mấy tháng mà bên ngoài đã xuất hiện chuyện nghiêng trời lệch đất.
Bằng không sao người máy nano có thể đột nhiên khống chế một mảnh Nhãn Kính Vương Xà, chạy tới nơi cứt chim cũng không có này?
Đây cũng không phải lần đầu tiên có rắn không sợ đồng thi, nhưng lần này vị trí phát hiện rắn lại càng gần hàng rào hơn.
Đám rắn này không giống bị khống chế để công kích ai đó, ngược càng giống đang tìm thứ gì đó hơn.
Liên Y cô nương nghe được động tĩnh cũng chạy tới, nàng nhìn Lý Thần Đàn:
“A Rót, sao vậy?”
“Này này này, đừng có đụng chút là A Rót, hai ta đâu có gì đâu… “
Lý Thần Đàn cao giọng:
“Ngươi đừng có nghĩ gọi riết cho chết tên là ta chịu đâu.”
Liên Y nhìn Lý Thần Đàn một cái:
“Ngay cả tên đứa nhỏ ta cũng nghĩ ra rồi!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ngươi nghĩ cũng vô ích a… “
Lý Thần Đàn vô cùng đau đầu nói.
Trong lúc nói chuyện, một người được khiêng trên vai Ngân Thi của một vị đại tỷ.
“Tộc trưởng, tên tiểu tử này bị nhiễm chướng khí, ta dùng Ngân Thi cứu hắn về nè…”
Đại tỷ nói:
“Ta thấy tướng mạo tên này rất thanh tú, ngũ quan cũng rất đoan chính, vừa vặn làm A Rót cho ta.”
Lúc này cả người Lý Thần Đàn không tốt:
“Liên Hoa Đại Tả, ít nhất ngươi cũng chờ hắn tỉnh lại rồi nói chứ?! Không cần vội như vậy a!”
Đại tỷ có thể khống chế Ngân Thi chứng tỏ địa vị trong Liên Tộc sáng ngang được với Trưởng lão. Liên Tộc không chấp nhận thân phận, khi nghị sự, trên cơ bản đều do những người khống chế Ngân Thi bàn bạc.
Dù là Liên Y thì bình thường cũng phải tôn trọng ý kiến của các nàng.
Liên Hoa Đại Tả nghe Lý Thần Đàn nói vậy cũng thấy thú vị, nàng cười nói:
“Chướng khí hắn hút vào không nhiều lắm, ngày mai là có thể khôi phục.”
“Chỉ một ngày quyết định vận mệnh cả đời con người ta rồi….”
Lý Thần Đàn độc miệng nói, hắn đi đến bên cạnh Ngân Thi, nâng đầu người trẻ tuổi nhìn thoáng qua:
“Ôi chao! Là Trương Bảo Căn?”
Lý Thần Đàn ngây người, hắn thật sự không nghĩ lại thấy con hàng này ở đây. Không phải Trương Bảo Căn đi theo ông ngoại à.
Sao lại thế này?
Không đúng, Lý Thần Đàn kịp phản ứng, nếu không phải là Trung Nguyên có chuyện lớn, Trương Bảo Căn tuyệt đối không tự tiện chạy tới Tú Chu Châu tìm hắn.
Trung Nguyên nhất định đã xảy ra chuyện, đến mức ngay cả điện thoại vệ tinh mà Hồ Thuyết cũng không dám dùng.
Vệ tinh nằm trong tay AI Vương thị, cho nên Nhãn Kính Vương Xà xuất hiện gần đây đều là do AI phái tới truy tung Trương Bảo Căn?!
Lý Thần Đàn đã đoán được đại khái chân tướng, nhưng hắn không xác định đến cùng phán đoán của mình có chính xác không, hết thảy cần chờ Trương Bảo Căn tỉnh lại.
Bấy giờ, Tư Ly Nhân nhẹ nhàng bay qua, nàng liếc nhìn Lý Thần Đàn:
“Bảo Căn ca? Ông ngoại đã xảy ra chuyện sao?”
“Hẳn là vậy… “
Lý Thần Đàn nhíu mày trả lời:
“Có lẽ…”
Lời còn chưa nói hết, Liên Hoa Đại Tả đã hỏi:
“A Rót của tộc trưởng, ngươi biết hắn, hắn là bằng hữu của ngươi?”
“Ừ…”
Lý Thần Đàn cười gật đầu:
“Không sai, là bằng hữu từ Trung Nguyên của ta. Hắn rất tốt, thường chăm sóc mấy người bạn nhỏ, có lòng thương người.”
Liên Hoa Đại Tả chần chờ một chút rồi hỏi:
“Ngươi nói hắn tên Trương Bảo Căn?”
“Đúng vậy…”
Lý Thần Đàn ngơ ngác:
“Sao vậy?”
“À, không có gì…”
Liên Hoa Đại Tả có chút ngượng:
“Tên nghe là thấy thích rồi. Như vậy đi, ta rất giỏi giải trừ chướng khí, các ngươi để hắn nghỉ ngơi ở nhà ta, ta chiếu cố hắn a.”
“Khục khục… “
Lý Thần Đàn bị sặc, hắn vội kéo Trương Bảo Căn từ trên vai Ngân Thi xuống, chạy về chỗ ở của mình:
“Không cần không cần, ta cũng biết thảo dược trị được chướng khí.”
Liên Hoa Đại Tả nhìn bóng lưng Lý Thần Đàn, khuôn mặt tiếc nuối.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.