Tuy cái tên xấu xa khốn kiếp luôn thích trêu chọc hắn, dù đối phương yêu tiền như mạng nhưng vẫn là bằng hữu của hắn a.
La Lam biết, nếu Chu Kỳ thật sự chỉ nhận tiền, hiện tại hàng rào 61 sẽ không bị nổ.
Bạo tạc thời gian không đúng.
Hắn nhìn mật chìa khóa chi môn đã bị hủy, quay người đi tới xe việt dã bên cạnh.
Vào lúc này, một cái rương bên trong xe việt dã bỗng mở ra.
“Kinh hỉ không, sợ hãi không, vui mừng không? Hết hồn không?”
Khánh Lão Tam phun ra một đống bụi rồi chui khỏi rương. s
La Lam sững sờ ở chỗ cũ:
“Đợi chút, vừa rồi ngươi không đi qua mật chìa khóa chi môn?”
Khánh Lão Tam vui tươi hớn hở:
“Ta biết, các ngươi không quan tâm sống chết của ta. Này, ta dù gì cũng gọi ngươi một tiếng đại ca, ngươi đi qua cửa sao không chú ý tới ta? Thật khiến người ta thương tâm a.”
Xác thực đúng như Khánh Lão Tam nói, tác dụng của hắn là giả trang Khánh Chẩn tới Trung Nguyên, một khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn không còn giá trị quá lớn nữa, thế thân chỉ dùng được một lần như vậy thôi.
Hơn nữa, AI Linh đã chứng minh, nó có thể phân biệt được bản thể và thế thân, cho nên giá trị của Khánh Lão Tam tiếp tục giảm xuống.
Vì vậy, khi đám Hứa Man trở lại hàng rào 111, họ đã quên xem thử Khánh Lão Tam có cùng họ trở về không.
Đây là một người bị tất cả mọi người xem nhẹ, không biết khi nào đối phương đã trốn ở rương sau chờ La Lam về.
Lúc này, Khánh Lão Tam phối hợp đi lấy súng ống:
“Ngươi có bao nhiêu Anh Linh? Mau chuẩn bị đi cứu người thôi.”
Lúc trước Hứa Man từng muốn mang theo quay về hàng rào 111 nhưng La Lam nói không muốn lãng phí thời gian, súng ống đạn dược không đáng giá mấy đồng tiền.
“Ngươi ở lại vì muốn theo ta đi cứu Chu Kỳ?”
La Lam nghi hoặc khó hiểu:
“Sao ngươi biết ta nhất định sẽ trở về, nếu không trở về, ngươi sẽ thế nào?”
“Nếu ngươi không có trở về, ta sẽ tự mình lái xe về Tây Nam chứ biết sao nữa?”
Khánh Lão Tam cười nói:
“Bất quá ta biết ngươi sẽ trở lại, dù Chu Kỳ thật sự đã chết, ngươi cũng muốn tới xác nhận tận mắt. Lúc ta còn ở Hỏa Chủng không chỉ tìm hiểu về Khánh Chẩn mà còn tìm hiểu về ngươi.”
“Tìm hiểu ta?”
La Lam vừa chuyển hết súng ống đạn dược lên một chiếc xe vừa thầm nói:
“Sao ta cảm thấy lúc ngươi ở Hỏa Chủng, dường như rất rảnh, không phải nghiên cứu này thì nghiên cứu kia? Chẳng lẽ ngươi không chơi mạt chược, đánh bài gì đó cùng bằng hữu sao?”
Khánh Lão Tam cười cười, không trả lời vấn đề này.
“Đi thôi, ngươi đã không sợ chết, vậy theo ta cùng đi cứu người…”
La Lam nói.
Khánh Lão Tam đột nhiên lên tiếng:
“Không phải ngươi luôn hỏi vì sao ta muốn tới Tây Nam à, có lẽ lần này sẽ có cơ hội để ta nói cho ngươi biết.”
…
Cách hàng rào 61 200 ki lô mét về hướng Tây Bắc, Nhâm Tiểu Túc yên lặng nhìn Hương Thảo cùng Đường Họa Long trước mặt.
Đầu tóc Nhâm Tiểu Túc rối bời, y phục cũng đầy ô uế.
Lần này Linh điều khiển Hoàng Hôn xuất thủ quá mức táo bạo, cứng rắn hủy đoàn tàu hơi nước, tựa như đánh trúng mi tâm Ảnh Tử, phải chờ nó ngưng tụ lại mới có thể sử dụng.
Dọc theo con đường này, Nhâm Tiểu Túc không ngừng chạy, vì sợ tốc độ tốc độ không đủ nhanh, hắn thậm chí còn để lão Hứa cõng hắn trên lưng.
Vạn hạnh là Hoàng Hôn chỉ đánh trúng vào người lão hứa chứ không phải đầu.
Lập tức, Hương Thảo và Đường Họa Long một trước một sau vây Nhâm Tiểu Túc lại.
Bên người Hương Thảo có mấy trăm cương châm không ngừng xoay tròn, bên trong bếp lò nhỏ trước mặt Đường Họa Long, nước đường đã chuyển màu hổ phách.
Lão đầu họ Đường cầm cái muôi to quấy nồi, dường như đang muốn múc nước đường dội vào bảng sắt bóng loáng bên cạnh mình.
“Là ai cho các ngươi tới ngăn ta?”
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
“Vấn đề này chúng ta có cần trả lời không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHương Thảo bình tĩnh.
Nhâm Tiểu Túc lại hỏi:
“Ta hỏi lần nữa, là Vương Thánh Tri hay LINH?”
Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc thấy trên nhánh cây bên cạnh có một con hạc giấy, đám tiểu gia hỏa đậu ở đó tự chải chuốt “lông vũ” của mình.
“AI?”
Hương Thảo nghi hoặc:
“Là Vương Thánh Tri trưởng quan gọi điện cho chúng ta.”
“Cũng chính là nói, không phải Vương Thánh Tri ở trước mặt ra lệnh cho các ngươi…”
Nhâm Tiểu Túc gật đầu:
“Vậy trước khi các ngươi tới ngăn ta, có biết phải đối mặt với những gì không?”
Đường Họa Long trả lời:
“Chúng ta nhận được lệnh kéo ngươi ở lại, cụ thể phải kéo dài bao lâu, cũng không nói.”
“Chỉ bằng các ngươi?”
Nhâm Tiểu Túc cười lạnh.
Lời này vừa nói ra, Hương Thảo và Đường Họa Long thầm rùng mình. Mà đám hạc giấy bên đường cũng dừng lại, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Nhâm Tiểu Túc.
Bấy giờ, trên không là một đoàn mây đen, bầu trời vốn trong xanh trong chớp mắt tối mù, giống như thiên địa đang phẫn nộ vì lời nói đùa của Nhâm Tiểu Túc.
Vào đúng lúc này, thừa dịp mây đen trên trời tạo thành bóng tối, Nhâm Tiểu Túc xuất thủ như lôi đình.
Chỉ thấy một Ám Ảnh Chi Môn mở ra trước mặt hắn, Nhâm Tiểu Túc đưa tay hất đổ bếp lò trước mặt Đường Họa Long.
Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt, sau đó không còn gì nữa, chỉ còn vẻ mặt kinh ngạc của Hương Thảo và Đường Họa Long.
Đường Họa Long khóc không ra nước mắt, số lần hắn chiến đấu cũng không ít, nhưng đây là lần đầu thấy loại người trực tiếp hất đổ “chén cơm” của kẻ địch như Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng hết lần này tới lần khác, một chiêu này rất hữu hiệu.
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Vì Dương Tiểu Cận nên ta cũng không muốn đối đầu cùng các ngươi, cho nên phiền các ngươi tránh ra, ta muốn đi cứu người.”
Hương Thảo và Đường Họa Long hai mặt nhìn nhau, kỳ thật họ cũng không rõ vì sao phản cảm Nhâm Tiểu Túc. Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc nói muốn cứu người, họ cũng không biết Nhâm Tiểu Túc phải cứu ai.
Thời điểm này, Dương An Kinh chậm rãi xuất hiện:
“Ngươi muốn cứu ai?”
“La Lam…”
Nhâm Tiểu Túc lạnh lùng nói.
“Vương Thánh Tri không có tính giết La Lam…”
Dương An Kinh bình tĩnh nói:
“Điểm này ngươi yên tâm.”
“Có lẽ Vương Thánh Tri không có ý định giết hắn, nhưng AI Linh thì sao?”
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Đường Chu đã chết trên đường truyền tin cho Tây Bắc của ta. Ta tới Trung Nguyên còn bị Linh truy sát ngăn trở, những điều này các ngươi có biết hay không?”
Dương An Kinh trầm tư:
“Trong kế hoạch của Vương thị không có những cái này, sao ngươi xác định được đây không phải mưu kế của Khánh thị? Cố ý bôi đen Vương thị.”
Dương An Kinh không hiểu LINH bằng Vương Thánh Tri, Vương Thánh Tri vốn đoán được Linh có thể đã thức tỉnh ý chí nhưng không nói với Dương An Kinh.
Cho nên, hiện tại ngay cả Dương An Kinh cũng không rõ, kỳ thật Linh đã thay đổi.
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Ta vô cùng xác định là LINH gây nên, nếu Vương Thánh Tri chưa bao giờ có ý định thương tổn La Lam, vì sao lại phái các ngươi tới ngăn trở ta? Hắn đang sợ cái gì? Nếu các ngươi không chột dạ, ta hỏi một câu nữa. Lúc các ngươi nhận được lệnh, có xác minh được thật sự là lệnh của Vương Thánh Tri không?”
Dương An Kinh hãm vào trầm tư, lần này nàng cũng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng vấn đề là không ai nghĩ tới Linh.
Từ thanh âm tới cách nói chuyện của Vương Thánh Tri đều bình thường, thậm chí ngay cả tiếng ho khan trong điện thoại cũng y đúc trong trí nhớ của nàng.
Nếu đúng như Nhâm Tiểu Túc nói, lấy hiểu biết của nàng về Vương Thánh Tri, nếu Vương Thánh Tri biết Nhâm Tiểu Túc muốn tới, hắn có khi còn vui nữa là.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.