Trung Nguyên đột nhiên thất thủ.
Hơn nữa tốc độ thất thủ quá nhanh, cho nên Tây Nam cùng Tây Bắc căn bản không kịp nắm bắt tin tức, chỉ có số ít siêu phàm giả trong hàng rào trốn ra được, toàn lại đều biến thành lãnh địa của kẻ địch.
Những siêu phàm giả này sau khi thức tỉnh có lẽ vì không muốn trở thành công cụ của tập đoàn đã luôn ẩn núp hành tung, trải qua cuộc sống của người bình thường.
Chiến loạn cũng phảng phất như không liên quan gì tới họ, họ là siêu phàm giả, dù tai nạn chân chính hàng lâm, họ vẫn có thể sống tốt hơn so với người khác.
Nhưng mà…
trong thời đại này, ai có thể may mắn trốn thoát?
Khi tai nạn phủ xuống, thân nhân của họ không cách nào may mắn thoát khỏi, mà chính họ cũng mất đi quê hương của mình.
Xác thực, năng lực chống chọi với tai nạn của siêu phàm giả tương đối mạnh hơn người bình thường.
ít nhất họ không bị LINH khống chế.
Nhân số một hàng rào tại Trung Nguyên có chừng hai mươi vạn, các hàng rào 72, 73, 61, 62, nhân số hơn trăm vạn.
Chỉ riêng người Trung Nguyên, số cư dân Linh khống chế đã vượt xa ngàn vạn.
Họ cầm vũ khí, súng ống lên, nếu không đủ thì dùng chùy hoặc côn sắt, thậm chí là cục gạch.
Phóng tầm mắt tất cả Tây Nam Tây Bắc, ai có thể dám chắc bản thân đấu được với kẻ địch khổng lồ thế này?
Khánh Chẩn đánh cờ, liệu có từng nghĩ đến chuyện này chưa thì không ai xác định được.
Bất quá điều đáng được ăn mừng chính là, Linh chỉ mới thiết kế kế hoạch này một thời gian ngắn, nó muốn khống chế số lượng khổng lồ sẽ phải buông tha cho chất lượng.
Nó chỉ có thể phân ra một số ít người máy nano để khống chế thân não nhân loại, không thể tạo ra chiến binh nano cường đại.
Những người bị khống chế chỉ là người bình thường thôi.
Trong hàng rào 61, Vương Nhuận nhìn số cư dân với đơn vị hàng nghìn bỗng đuổi bắt mình, bất luận hắn giải thích thế nào, đối phương đều thờ ơ.
Kỳ thật hắn hiểu rõ giải thích là vô dụng, Vương Nhuận biết ai là kẻ khống chế sau lưng họ.
Vương Nhuận thử chiến đấu với một cư dân hàng rào.
Kết quả hắn phát hiện những người bình thường này chỉ trong một đêm ngắn ngủi bỗng biến thành cao thủ chiến đấu.
Tuy lực lượng đối phương không bằng siêu phàm giả là hắn nhưng chỉ dựa trên cách công kích, chừng mười mấy người gộp lại sẽ áp đảo ưu thế của siêu phàm giả.
Đáng sợ nhất ở chỗ, dù là hòn đá trên đường cũng được đối phương tính toán tỉ mỉ.
Dưới tình huống vô thức, trong lúc không cẩn thận, Vương Nhuận đã bị dụ dẫm phải một hang đá nhỏ, xém chút là té ngã.
Vương Nhuận hiểu rõ, hắn dẫm lên hòn đá không phải việc, ngẫu nhiên.
Hắn nhảy lên nóc phòng, không còn quan tâm có La Lam ở đó hay không.
Lúc này, trong viện đã là La Lam bọn họ chỗ kia vị trí trong sân nhỏ đã người đi nhà trống.
Linh cũng đang tìm La Lam, nhưng chờ đợi nó chỉ còn đường hầm trống trơn.
Đường hầm thông với hệ thống thoát nước khổng lồ, đây là cách chạy thoát thân La Lam quen thuộc nhất, cũng am hiểu nhất.
Hệ thống thoát nước phức tạp có hơn trăm cửa ra.
Tuy Linh có thể phái người phong tỏa từng cửa ra một nhưng đáng tiếc vì có được quyết định kia, nó đã bỏ lỡ thời cơ lùng bắt tốt nhất.
Đường hầm này được 12 nhân viên tình báo của Khánh thị làm ra, tốn hết hai năm mới thành.
Thật ra đào đường hầm này chỉ cần 6 người, nhưng nhóm 6 người đầu tiên đã chết trong đại nạn thường xuân gây nên.
Nhóm đầu vừa chết, tiếp đó lại có nhóm 6 người hác thế vào.
Khánh Chẩn đã trù tính con đường này rất lâu, quả thật hắn đã từ tay LINH cứng rắn nạy ra một đường sống cho La Lam.
…
Dưới cao ốc LINH, không gian to lớn kia đã bị phá hủy.
Tất cả vì vụ nổ mạnh mà không ngừng sụp xuống trong phạm vi từ lớn tới nhỏ.
Mạch nước ngầm đã bao phủ toàn bộ nơi đây, chỉ còn một chút khoảng trống có không khí do vết lõm vào trên trần nhà.
Mà lúc này, Chu Kỳ đang lẳng lặng ngửa mặt thở phù phù trong không gian chật hẹp, tiến hành nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Chẳng ai ngờ, sau khi cho nổ máy chủ xong, Chu Kỳ vẫn đám trở lại đây.
Chu Kỳ cảm thấy, hắn thật sự quá thông minh.
Vì cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất sẽ an toàn nhất, hắn biết rõ sau vụ nổ này, ngoại nhân không vào dây được, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một lúc.
Hắn đã dùng hết bình dưỡng khí, Chu Kỳ cần thời gian để tinh thần dần khôi phục, như vậy hắn mới có thể chạy tới rồi tụ hợp cùng đám La Lam.
Vì không khí bị mực nước đè ép mà Chu Kỳ cảm giác chỗ sâu trong màng tai có chút đau đớn.
Vụ nổ đã biến nơi này thành nơi vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy ầm ầm cùng cảm giác cô độc.
Nước sông không ngừng tràn vào huyệt động, tiếng vang rầm rầm như đang hỏi, có người ở đây sao?
Thế nhưng trăm ngàn năm qua đi, tất cả những lần thăm hỏi đều chẳng có người đáp lại.
Chu Kỳ ngửa mặt nổi trên nước cười cười, hắn cảm thấy tinh thần của mình miễn cưỡng cũng có thể xem là đủ.
Dù chưa chạm đỉnh nhưng vẫn có thể thử vận may.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lần này trở về, chỉ nhận tiền thuế một hàng rào không đủ a…”
Chu Kỳ thở dài:
“Phải thêm mấy cái mới đúng.”
Nghĩ tới đây, Chu Kỳ cười cười, nhấn đếm ngược 60 phút, lần nữa chìm vào dòng nước đen như mực, lội ngược dòng mà lên.
Giống như khi hắn còn trẻ, từng thăm dò tất cả dòng sông, không chỉ cảm nhận được tự do còn có loại sướng khoái lâm li khó tả.
Dọc theo con đường này, hắn không chỉ một lần đi vào đường rẽ rồi quay ra bắt đầu lại.
60 phút nay chỉ còn 45 phút.
Sau đó từ 45 phút chỉ còn 30 phút.
Chu Kỳ không ngừng tìm đường về, cứ như hắn đang tìm kiếm bạn của mình, không ngừng thăm dò trong bóng tối, không có quá nhiều hi vọng nhưng trong lòng vẫn ôm một tia may mắn.
Cuối cùng, vào lúc đếm ngược còn lại hai phút, hắn đã tìm được dây thừng buộc tới tháp tín hiệu.
Ánh đèn đỏ và xanh không ngừng lóe lên như bày tỏ niềm vui sướng hân hoan của Chu Kỳ.
Sau một khắc, hắn bắt đầu nhanh chóng bơi lên, Chu Kỳ nhảy lên bờ.
“Ha ha… “
Chu Kỳ hoan hô:
“Lão tử đại nạn không chết, tất có…”
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã phát hiện trong bùn cát nơi đây nằm đầy thi thể, thân phận thi thể rõ ràng là binh sĩ Khánh thị đã hỗ trợ hắn tiến vào mạch nước ngầm.
Có thể nhìn ra được, trước khi chết những binh lính này đã tao ngộ tập kích, mà mỗi người bọn họ đều hao hết đạn, sau đó tử vong.
Cho đến chết, vẫn còn 12 người gắt gao canh giữ bên cạnh miệng máy khoan.
Chu Kỳ đờ đẫn quay đầu nhìn ra ngoài nhà xưởng, thấy được mấy trăm người lạnh lùng nhìn mình.
Trong lúc bất chợt, mấy trăm người đồng thanh cười nói:
“Chu Kỳ, xin chào.”
Thanh âm mỗi người không lớn nhưng vì được mấy trăm người nói cùng một lúc nên Chu Kỳ cảm thấy như có cái dùi đập vào trong ngực mình.
Chu Kỳ muốn nhảy vào mạch nước ngầm nhưng hắn hiện tại tinh thần của mình chỉ có thể kiên trì dưới nước thêm một hai phút nữa, nhưng chung quy vẫn tốt hơn cục diện hiện tại.
Nhưng không đợi hắn kịp lùi lại, đã có đạn bắn tới dưới chân hắn.
Một người rời khỏi mấy trăm người, cười nói:
“Xin tự giới thiệu, ta chính là LINH theo như lời các ngươi, ngươi có thể gọi ta là Linh.”
Chu Kỳ ngạc nhiên, không phải hắn đã cho nổ máy chủ của đối phương rồi à, vì sao nó vẫn tồn tại, hơn nữa còn khống chế nhiều người như vậy?
Mấy trăm người trước mặt có binh sĩ Vương thị cầm súng, có tiểu hài tử cầm cục gạch, muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.
Chu Kỳ cũng coi như là thân kinh bách chiến nhưng chưa bao giờ đối mặt với địch nhân như vậy.
Dù lần nữa đối mặt với thường xuân đáng sợ, hắn cũng sẽ không sinh ra loại cảm giác hoang đường như hiện tại.
Loại cảm giác hoang đường này chẳng khác nào bản thân xuyên qua thế giới ma huyễn, nhận thức bỗng thay đổi.
Chu Kỳ trầm mặc mấy giây:
“Dứt khoát đi, là lão tử cho nổ máy chủ của ngươi.
Ngươi giết lão tử, một mạng đền một mạng, chớ cùng nhiều lời với lão tử.”
“Không…”
Linh lắc đầu:
“Ta vẫn có điểm thắc mắc về nhân loại, cho nên muốn hỏi ngươi vài vấn đề.”
“Lão tử mắc gì phải trả lời ngươi?”
Chu Kỳ lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên là vì tranh thủ thời gian a… “
Linh cười:
“Vấn đề ta hỏi càng nhiều, tinh thần của ngươi hồi phục càng nhiều.
Chẳng phải khả năng trốn thoát của ngươi càng cao à.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.