Skip to main content

Chương 148: Tự nhiên chui tới cửa

6:12 sáng – 01/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

“A!”

Nam nhân kia chỉ kịp hét thảm một tiếng đã không thấy bóng dáng.

“Súc sinh!”

Lưu Tuyết lập tức giận dữ đánh ra một chưởng.

“Hàn linh chưởng!”

Chưởng pháp mang theo nội lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng một chưởng đánh tới lại thấy thân thể của Thiết bối oa ngưu hai đầu trượt đi.

Trên người đối phương toàn là dịch nhờ, chưởng của Lưu Tuyết căn bản đang gãi ngứa cho người ta.

Không chỉ như thế, Tần Phong thấy hành động của Lưu Tuyết chỉ là đưa đồ ăn đến cửa!

Tần Phong thật sự nghẹn họng với Lưu Tuyết.

“Hàn trấn thật nhiều não tàn!”

Tần Phong oán thầm một câu, đột nhiên xông lên trước kéo áo Lưu Tuyết hất ra sau.

Lực lượng to lớn khiến Lưu Tuyết bay ra ngoài, cùng lúc đó một cái miệng kích cỡ khoảng một mét, bên trong toàn là gai ngược lạch cạch một cái đóng lại ở trước mặt nàng, nếu vừa rồi không có Tần Phong, nàng đã bị đối phương nuốt mất đầu.

Thiết bối oa ngưu hai đầu thấy đồ ăn chạy mất nhưng không để ý, vươn ra thân mềm giãy giụa tấn công về phía Tần Phong.

Tần Phong cười lạnh một tiếng, đưa tay đánh một cái đao mang về phía đối phương.

“Hỏa thụ ngân hoa!”

Trong nháy mắt, phía trước Tần Phong hiện ra một ngọn lửa hình quạt, Thanh Vương đao lóe lên ánh sáng màu bạc ở trong đó như thanh hoa trong lửa.

“Phốc!”

Chỉ là một kích, tình cảnh bất lực mà Lưu Tuyết vừa để lại lập tức được xoay chuyển, đầu Thiết bối oa ngưu đã rơi xuống.

“Ba!”

“Ba!”

Hai cái đầu đều rơi xuống đất, chất lỏng trong suốt lại chảy xuôi ra, đó là huyết dịch của ốc sên.

Thanh Vương đao của Tần Phong lại lóe lên, chặt đứt đỉnh đầu của đối phương, hai tinh thể màu xanh hơi mờ to bằng quả trứng ngỗng xuất hiện trong tay Tần Phong.

Đây là dị năng hạch tâm của đối phương.

“Ngơ ngác cái gì? Còn không đi?”

Tần Phong hừ lạnh một tiếng, thật sự không quen nhìn thái độ này của Lưu Tuyết.

Không quyết đoán!

“A! Được, được!”

Lưu Tuyết vội vàng đuổi theo bước chân của Tần Phong, lúc này đã khâm phục Tần Phong sát đất.

Không chỉ như thế, những người bình thường vừa trốn đi cũng nhao nhao chạy ra, đi theo sau lưng Tần Phong.

Có Tần Phong mở đường, tất cả đều không phải vấn đề.

Những trùng thú này không có sự tồn tại quá lợi hại, trên đường đi Tần Phong tùy ý chém giết, đã đến được tiệm trang bị của Lưu Chấn Sơn.

Lúc này tiệm trang bị hỗn loạn, thủy tinh vỡ vụn, còn có ba con Đao Phong đường lang xâm nhập vào trong tiệm.

Lúc này trên mặt đất còn có hai xác chết, trái tim Lưu Tuyết gần như rơi xuống vực sâu.

Lần này không đợi Tần Phong ra tay trước, Lưu Tuyết đã dẫn đầu xông lên, mấy chưởng giết chết những đường lang này.

Cũng may hai xác chết này đều không phải là Lưu Chấn Sơn, một người là nam nhân viên trong tiệm của Lưu Chấn Sơn, một người khác thì trông giống khách hàng, hơn nữa còn là một năng lực giả cấp G.

Đáng tiếc, hắn ta chắc chắn phải an nghỉ ở chỗ này!

“Đến tầng hầm trước!” Tần Phong nói.

“Được!” Lưu Tuyết đi trước dẫn đường, mặc dù Tần Phong biết vị trí nhưng vẫn đi theo sau lưng đối phương, về phần những người đằng sau, có một vài người hai mắt tỏa sáng, tay chân không sạch sẽ trực tiếp lấy đi một số trạng bị.

Những quần áo tác chiến này có thể chống đỡ được dị thú tập kích, nhưng lúc bình thường quần áo tác chiến ít cũng phải một vạn tệ, nhiều thì mấy chục vạn, bọn họ căn bản không đi mua.

Tần Phong lười quản những người này, theo Lưu Tuyết đi qua một bãi đỗ xe ngầm, tìm được một cửa bí mật.

Lúc này cửa lớn đã khóa trái từ bên trong, Lưu Tuyết vội vàng gõ cửa.

“Cha, mẹ, các ngươi ở bên trong sao?”

“Tuyết Nhi, là Tuyết Nhi quay về!” Kiều Nhạn vội vàng ngạc nhiên nói.

Ngoại trừ Kiều Nhạn và Lưu Chấn Sơn, bên trong còn có ba nữ một nam đều là nhân viên trong tiệm trang bị, lúc ấy cũng chạy theo đến đây.

Bên trong có ánh đèn yếu ớt, tường sắt dày nặng cũng cho người ta cảm giác an toàn, không đợi Kiều Nhạn vui mừng vì nữ nhi của mình đã quay về, những người bình thường khác đã nhanh chóng chạy vào.

Mặc dù hầm ngầm là công trình thiết yếu nhưng hiển nhiên không phải đồ chung, tất cả chỉ có một trăm mét vuông mà thôi, đột nhiên có hai mươi người chạy vào khiến bên trong trở nên chật chội.

“Mau, mau mau đóng cửa lại!” Những người kia vội vàng thúc giục.

Tần Phong không thèm để ý những người kia.

“Lưu thúc, trang bị nghịch luyện của ta trước đó, ngươi đang để ở đâu?”

Trước đó Tần Phong tưởng mình có thể ngăn cản trận bi kịch này xảy ra, cho nên cũng không đến lấy đồ, nhưng tình huống hiện tại không ổn, hắn cũng không muốn mất đi một tài liệu ít nhất là cấp thú vương.

Lưu Chấn Sơn lại ngạc nhiên, sau đó thay đổi sắc mặt.

“Không tốt, còn đang ở trong lò phân giải!” Lưu Chấn Sơn nói.

Tần Phong cũng nhíu mày, sau đó nói, “Không sao đâu, Lưu thúc, chúng ta đi lấy một cái, ngươi yên tâm có ta ở đây chắc chắn bảo vệ ngươi an toàn, huống chi tình huống bên ngoài không tốt, còn cần một ít đồ ăn, e rằng đồ dự trữ của ngươi không đủ!”

Vẻ mặt Lưu Chấn Sơn cũng trở nên nghiêm túc, nghiến răng một cái nói: “Được, ta đi theo ngươi!”

“Lão Lưu! Đừng đi!” Kiều Nhạn lập tức ngăn cản Lưu Chấn Sơn, nhìn Tần Phong cầu xin: “Tiểu hảo tử, ngươi cần bao nhiêu tiền chúng ta bồi thường cho ngươi, đừng để lão Lưu đi!”

“Lưu thẩm, ngươi yên tâm, ta sẽ không để Lưu thúc có chuyện gì!”

Bình luận

Để lại một bình luận