05
Ta cùng Lạc Lạc ra ngoài mua sắm, xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm may nổi tiếng nhất kinh thành.
Vừa bước vào cửa, từ xa ta đã thấy tỷ tỷ đang cao ngạo ra lệnh: “Gói cái này lại cho ta, cả cái kia nữa, làm gì mà chậm chạp thế, không làm vừa ý ta thì có tin ta đập phá tiệm của ngươi không?”
Ông chủ khẽ nhổ nước bọt sau lưng nàng, mắng thầm: “Chỉ là một ả kỹ nữ, dựa vào Vĩnh vương mà dám làm bộ làm tịch như nương nương.”
Ta định quay đi, nhưng bị tỷ tỷ gọi lại: “Giang tiểu thư, nghe nói ngươi sắp gả vào Đông cung?”
Nàng cúi đầu cạo cạo móng tay sơn đỏ: “Đừng trách ta không nhắc ngươi, Đông cung là nơi ăn thịt người đấy.”
“Nhưng mà, ngươi cứ yên tâm, đợi ta gả cho Vĩnh vương, có lẽ sẽ rộng lòng cứu mạng ngươi một lần.”
Ta mỉm cười với nàng, bình thản đáp: “Cảm tạ Yên Nhiên cô nương đã có lòng nhắc nhở, ta xin ghi nhớ.”
Nàng bước đến gần ta, kiếp trước nàng được yêu chiều, còn ta chỉ là kẻ phong trần. Giờ đây chúng ta đổi đời, nhìn chiếc trâm hoa lòe loẹt trên tóc nàng, ta không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Không biết mấy năm qua, nàng đã phải trải qua bao nhiêu mưu mô, toan tính nơi kỹ viện.
Tỷ tỷ ghé sát vào tai ta nói: “Ngươi đừng làm bộ cao ngạo, thân phận đích nữ thế gia này là do ta nhường cho ngươi, ngươi có đoán được vì sao không?”
“Đừng tưởng phụ mẫu thật sự yêu thương ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ để họ bám lấy Đông cung mà thôi.”
Nàng nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ bi thương nhìn ta.
Ta lặng thinh không nói.
Kiếp trước, khi Đông cung phạm tội, hoàng đế từng hỏi ý kiến của tướng quốc.
Buồn cười thay, phụ thân ta chẳng hề do dự, bước ra thao thao bất tuyệt về lòng trung thành, sau đó lớn tiếng đề nghị hoàng thượng hạ lệnh tất cả phi tần trong Đông cung phải tuẫn táng.
Kể cả con gái độc nhất của ông ta.
Nhưng tỷ tỷ quên mất rằng…
Ta vốn đã là kẻ bị ruồng bỏ.
Sao ta có thể mong đợi tình yêu thương của phụ mẫu?
Vốn dĩ ta không định tranh cãi với nàng, nhưng những năm tháng sống trong tướng phủ giàu sang đã khiến ta sinh ra thói nóng nảy, không nhịn được mà phản bác: “Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng cho ta, đến giờ Vĩnh vương còn chưa chuộc thân cho ngươi, ngươi có đoán được vì sao không?”
Tỷ tỷ cắn chặt môi, trừng mắt nhìn ta: “Chỉ… chỉ là chưa đến thời điểm.”
Chậc chậc chậc, nàng vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Ta mỉm cười với nàng: “Vậy thì cứ tiếp tục chờ xem.”
06
Năm nay hoa cúc trong ngự hoa viên nở rất đẹp, hoàng hậu mời các công tử, phu nhân và tiểu thư quyền quý vào cung thưởng cúc.
Với tư cách là thiên kim của tướng phủ, lại là Thái tử phi tương lai, ta đương nhiên nằm trong danh sách được mời.
Còn tỷ tỷ, nàng đi cùng Tiêu Diễn.
Ban đầu ta không muốn gây sự với nàng.
Nhưng Lạc Lạc vô ý dẫm lên váy nàng, nàng liền giơ tay định đánh: “Tiện tỳ! Ngươi dám làm bẩn váy của ta, ngươi có đền nổi không?”
Ta cản nàng lại, lạnh lùng nói: “Yên Nhiên cô nương, đây là nha hoàn của ta, xin nể mặt ta mà bỏ qua cho nàng ấy.”
Tỷ tỷ nhìn ta, có lẽ vì ngại thân phận thiên kim tướng phủ và chuẩn Thái tử phi của ta, trong mắt nàng bừng lên ngọn lửa giận dữ, dường như sắp nghiến nát cả hàm răng bạc.
“Yên Nhiên, đừng nóng nảy, chỉ là một chiếc váy thôi mà.”
Tiêu Diễn đi tới, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đầy hứng thú quan sát ta, khóe mắt thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Giang tiểu thư, nha hoàn của ta đã quấy rầy nàng, bản vương xin lỗi nàng.”
Hắn rút từ trong tay áo ra một chiếc ngọc bội: “Cái này coi như tạ lễ, được không?”
Tỷ tỷ vừa nhìn thấy chiếc ngọc bội, sắc mặt lập tức biến đổi, mắt đỏ ngầu, gần như nghiến răng kèn kẹt: “Vương gia, sao người có thể làm vậy!”
Ta nhận ra chiếc ngọc bội này.
Đó là di vật mà mẹ của Tiêu Diễn để lại cho hắn.
Kiếp trước, sau khi ta và Tiêu Diễn đạt được thỏa thuận hợp tác, hắn đã tặng ta chiếc ngọc bội này làm tín vật, không ngờ hôm nay hắn lại muốn tặng nó cho ta lần nữa.
Điều này khiến ta vừa cảm thấy bất ngờ, vừa có chút sợ hãi.
Hình ảnh khủng khiếp của kiếp trước bỗng chợt lóe lên trong đầu, ta không khỏi rùng mình.
Kiếp này, ta không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với hắn nữa.
Ta liền cúi đầu từ chối một cách khéo léo: “Ngọc bội của vương gia tất nhiên là rất quý giá, chỉ có điều, mấy ngày trước Thái tử cũng vừa tặng cho ta một chiếc ngọc bội. Nếu để ngài ấy thấy ta nhận ngọc của người khác, e rằng sẽ bảo ta tham lam mất thôi.”
Tiêu Diễn là người thông minh, tất nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của ta.
Ta đã là người của Thái tử, không phải là kẻ mà hắn có thể nhòm ngó.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn cất lại ngọc bội, đôi mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi ta: “Giang tiểu thư, nàng có quen với nha hoàn của bản vương chứ?”
Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Hai người các ngươi trông có vài nét giống nhau, không lẽ… là tỷ muội thất lạc?”
Trong lòng ta khẽ thắt lại, kiếp trước chính ta đã dạy Tiêu Diễn dùng bí mật về song sinh nữ làm quân cờ cuối cùng để lật đổ tướng phủ.
Giờ đây, ta là đích nữ tướng phủ, bị buộc chặt với số phận của cả phủ, chuyện này tất nhiên không thể xử lý như trước.
Ta liếc nhìn tỷ tỷ đầy ẩn ý, lắc đầu nói: “Vương gia đùa rồi.”
Để tránh nghi ngờ, ta hành lễ rồi rời đi, tiến về phía đình giữa hồ, Lạc Lạc khẽ nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy ánh mắt của Vĩnh vương nhìn người không bình thường.”
Ta liếc nàng một cái ra hiệu: “Trong cung có nhiều người để ý, đừng nói bừa kẻo bị người có lòng nghe thấy.”
Nhưng trong lòng ta đã hoàn toàn hiểu rõ.
07
Một năm trước.
Để lấy lòng Thái tử, ta giả nam trang, dẫn hắn tới Yên Liễu Hạng nghe mỹ nhân hát.
Bỗng bên ngoài có tiếng náo loạn, nói rằng đang truy bắt trộm cướp, rồi một đội lính ập vào, người dẫn đầu chính là Tiêu Diễn.
Thái tử sợ Tiêu Diễn sẽ tố giác trước mặt hoàng thượng, liền lợi dụng lúc tình hình hỗn loạn mà nhanh chóng trốn sau rèm rồi chuồn mất.
Còn ta lại bị Tiêu Diễn dí kiếm vào cổ, hắn lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi là ai, tên họ là gì?”
Hắn không nhận ra ta sao?
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Phải rồi, Tiêu Diễn từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Thái phi, mười sáu tuổi đã được hoàng thượng phái ra chiến trường, rất hiếm khi bước chân vào nội cung.
Ta không khỏi ưỡn ngực, khàn giọng đáp: “Ta… ta là họ hàng xa của tướng phủ, tên gọi Vương Hải.”
Hắn nhìn ta đầy nghi hoặc, ánh mắt dừng lại trên tay áo thêu hoa văn thủy vân của ta. Người kinh thành ai cũng biết Giang gia rất thích mặc áo thêu hoa văn thủy vân.
Thị vệ chạy ra báo: “Vương gia, không thấy tung tích tên trộm.”
Ta cẩn thận gạt thanh kiếm ra: “Đại… đại nhân, ta có thể đi được chưa?”
Tiêu Diễn thu kiếm về vỏ.
Ta giả vờ bình tĩnh, bước nhanh ra ngoài, vừa ra đến cửa thì nghe tiếng quát lạnh lùng phía sau: “Đứng lại!”
Chưa kịp phản ứng, chiếc trâm cài trên đầu đã bị hắn dùng kiếm hất xuống, mái tóc đen dài ngay lập tức xõa ra.
Một bàn tay rắn chắc nắm lấy vai ta, xoay người ta lại, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn.
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu ta hiện lên vô số cảnh tượng tối tăm.
Bị người ta ấn đầu xuống ao nước đến khi ngạt thở.
Chứng kiến tận mắt mèo bị móc ruột.
Cả căn phòng ngập tràn tiền giấy và bài vị.
…
Những ký ức mà ta cố tình lãng quên lại ùa về.
Sợ hãi.
Ta thực sự rất sợ hãi, sắc mặt ta trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Thả ta ra.” Ta cố gắng giãy giụa, miệng lẩm bẩm, lặp đi lặp lại: “Thả ta ra, thả ta ra.”
Bộ dạng của ta lúc này khiến Tiêu Diễn vô cùng bối rối.
“Ngươi sợ ta?” Hắn nhíu mày hỏi, “Ta không quen biết ngươi, sao ngươi lại sợ ta như vậy?”
Ta siết chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén cảm xúc, nói: “Đại… đại nhân, tiểu nữ chỉ nhất thời nghịch ngợm, cản trở ngài làm việc, ta… ta đi ngay bây giờ.”
Ta bỏ chạy như thể bị ma đuổi, không chú ý rằng mình đã để rơi túi thơm thêu tên.
Sau đó, Tiêu Diễn sai người mang túi thơm đến tướng phủ, thỉnh thoảng còn gửi đến những món đồ mới lạ.
Khi ấy, ta đã ngầm đoán rằng, có lẽ hắn lại phải lòng ta rồi.
Cái số mệnh chết tiệt này.
May mắn thay, kiếp này ta là đích nữ của tướng phủ, hắn không thể động đến ta.
Vì vậy, khi gặp tỷ tỷ ở kỹ viện, hắn mới xem nàng như thế thân của ta.
Tội nghiệp tỷ tỷ vẫn ngây thơ không hay biết, nghĩ rằng mình có sức quyến rũ vô biên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.