01
Trời vừa hửng sáng, bên ngoài phòng chứa củi vang lên tiếng của ma ma: “Phu nhân đã căn dặn, hôm nay sẽ bí mật đưa nhị tiểu thư ra khỏi phủ.”
Tướng phủ không dung được song sinh nữ, ta vừa sinh ra đã bị vứt vào phòng hạ nhân, sống kiếp nô bộc suốt tám năm.
Ma ma cùng gã sai vặt mặc sức đánh mắng ta, mắng ta là đứa con hoang, kẻ đáng thương.
Rõ ràng là cùng chung huyết thống, nhưng tỷ tỷ thì kim chi ngọc diệp, quần áo lụa là, ăn toàn những món ăn do phòng bếp dày công chế biến.
Còn ta, áo quần rách nát, mỗi ngày chỉ biết đến thùng rửa chén tìm đồ ăn.
Khi màn đêm buông xuống, ta trốn trong bóng tối, thút thít khóc, than trách số phận bất công.
Trương ma ma hiểu chuyện, vội vàng bịt miệng ta, bà nói: “Nhị tiểu thư, đừng trách phu nhân độc ác, có trách thì trách chế độ của Cảnh Quốc không công bằng.”
Dần dần, có người phát hiện ta càng lớn càng giống đích tiểu thư.
Người trong phủ bàn tán không ngớt, phu nhân lo sợ tai họa giáng xuống, đành phải tính toán đưa ta đi.
Trùng hợp là nửa ngày trước, ta cùng tỷ tỷ tranh giành một con diều, vô ý đẩy nàng rơi xuống ao sen.
Gã sai vặt bắt lấy ta, đánh ta một trận nhừ tử.
Giờ đây, ta bị trói chặt tay chân, miệng bị nhét một mảnh vải.
Chỉ cần cử động nhẹ, toàn thân đau đớn, cảm giác như xương sườn cũng đã gãy.
Cánh cửa “két” một tiếng mở ra.
Một tia sáng chói mắt chiếu vào.
Tỷ tỷ không biết từ đâu tìm được bộ quần áo vải thô của ta, trên mặt bôi đầy tro than, cúi đầu nói với ma ma: “Ta mới là Tiểu Viên, là ta gan to bằng trời giả mạo tỷ tỷ, các ngươi bắt nhầm người rồi.”
“Nương tay với ta đi, ta chỉ là vì quá đố kỵ với tỷ tỷ mà thôi.” Nàng bất ngờ quỳ xuống, khiến ta hoàn toàn bối rối.
Ta sững người một lát, rồi bàng hoàng nhận ra, nàng cũng đã trọng sinh giống ta.
02
Ở kiếp trước, sau khi tỷ tỷ tỉnh lại, nàng đã chạy đến phòng chứa củi, vung tay tát ta một cái thật mạnh, giọng đầy độc ác: “Đồ tiện tỳ không cha không mẹ, ngươi cũng dám tranh giành với ta.”
Nhìn khuôn mặt giống hệt mình, trên mặt nàng phủ đầy căm ghét, nàng rút từ trong tay áo ra một con dao găm, định rạch nát mặt ta.
Trương ma ma lập tức ngăn cản, trong cơn hoảng loạn bà buột miệng: “Đại tiểu thư, không được, nàng là muội muội ruột của người mà!”
“Ngươi nói bậy!” Tỷ tỷ nhìn Trương ma ma với vẻ không tin nổi, “Ta là con gái độc nhất của tướng phủ, nó chỉ là con tiện tỳ do nha hoàn sinh ra!”
Tỷ tỷ nhìn ta, trong mắt nàng càng ngập tràn thù hận.
Ta không hiểu, rõ ràng nàng đã hưởng thụ tất cả những vinh hoa phú quý của tướng phủ, vậy tại sao nàng vẫn căm ghét ta đến thế.
Ma ma khéo léo dỗ tỷ tỷ rời đi, rồi lợi dụng bóng đêm đưa ta ra khỏi phủ.
Trước khi bước lên xe ngựa, ta nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ đang ẩn mình trong góc tối của hành lang, đôi mắt đầy khinh miệt.
Nàng nghĩ rằng với một chút thủ đoạn nhỏ nhặt, nàng có thể hại chết ta.
Nhưng không ngờ rằng, ta lại bị kẻ buôn người bán đến kỹ viện lớn nhất ở kinh thành, trở thành một vũ cơ nổi danh thiên hạ.
Vĩnh vương vừa gặp đã phải lòng ta.
Hắn chuộc thân cho ta, cầu xin hoàng thượng ban hôn, phong ta làm trắc phi, còn hứa rằng dù tam cung lục viện cũng chỉ chọn một mình ta.
Khi Thái tử mưu phản, Vĩnh vương lập được công lớn trong việc bảo vệ hoàng thượng, được phong làm tân Thái tử, hai năm sau kế vị, ta từ trắc phi duy nhất trong hậu cung, thuận lý thành chương trở thành hoàng hậu.
Còn đích tỷ, sau khi gả cho Thái tử, phải đấu đá với những phi tần khác, trong vài năm sảy thai ba lần, không thể sinh nở, dần bị Thái tử chán ghét và giam vào lãnh cung.
Thái tử hoang dâm vô độ, trong khi thế lực của Vĩnh vương ngày càng lớn mạnh, triều cục dần xoay chuyển, Thái tử không cam lòng, dưới sự xúi giục của Đại tướng quân đã khởi binh mưu phản và bị kết tội chém đầu.
Hoàng đế ban chiếu, toàn bộ phi tần trong Đông cung đều phải tuẫn táng.
Tỷ tỷ bị ban cho một dải lụa trắng và chén rượu độc.
Ta đến Đông cung để gặp nàng lần cuối, nàng nâng chén rượu độc lên, trong mắt ngấn lệ nhưng trên mặt lại cười nhẹ nhàng: “Rõ ràng ta là đích nữ thế gia, còn ngươi là tiện tỳ bị hàng ngàn người vùi dập, tại sao cuối cùng lại là ngươi trở thành hoàng hậu?”
“Suốt cuộc đời này, ta tốn công mưu toan, khổ sở gả vào Đông cung, cuối cùng ta nhận lại được gì?”
Ta định mở miệng nói rằng nàng đã có được tình yêu thương của phụ mẫu.
Nhưng không ngờ nàng đột nhiên cầm lấy dải lụa trắng, bước đến phía sau ta, siết chặt quanh cổ ta: “Chúng ta là song sinh, cùng ngày sinh, đương nhiên phải cùng ngày chết. Trên con đường hoàng tuyền, ngươi hãy làm bạn với ta!”
Giữa tiếng cười điên loạn của nàng, ta dần cảm thấy nghẹt thở, những lời định nói cũng chẳng kịp thốt ra.
Thực ra, ta đã bàn bạc với Vĩnh vương, giúp nàng giả chết để trốn thoát.
Nhưng không ngờ…
Suy nghĩ trở về hiện tại, ma ma chăm chú nhìn tỷ tỷ một lát, tin lời nàng, liền thô bạo đẩy nàng ngã vào đống củi: “Con tiện tỳ này, ngươi đúng là chán sống rồi, đêm nay sẽ tiễn ngươi đi!”
Nói xong, bà vội vàng tháo dây trói trên tay chân ta, hoảng hốt nói: “Đại tiểu thư, lão nô mắt mờ, là gã sai vặt bắt nhầm người, xin tiểu thư đừng trách lão nô!”
Trước khi bước ra khỏi phòng chứa củi, ta quay đầu nhìn tỷ tỷ, tay nàng đã bị trói lại, ma ma đang định nhét một mảnh vải vào miệng nàng, nàng đắc ý nói: “Thế gia đích nữ và Thái tử phi này, cứ để ngươi làm đi, ta sẽ gả cho Vĩnh vương làm hoàng hậu! Đợi mà xem, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”
Ta xoay người, nụ cười nở trên gương mặt.
Vĩnh vương vốn là hoàng tử ít được sủng ái nhất của Cảnh Quốc, con của một cung nữ.
Nàng tưởng rằng Vĩnh vương có thể lên ngôi nhờ vào điều gì?
So với một vương gia điên loạn biến thái, ta đương nhiên sẽ chọn phò trợ Thái tử, kẻ có xuất thân cao quý và dễ dàng thao túng hơn.
Tỷ tỷ à tỷ tỷ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSống lại một đời, ngươi vẫn ngu ngốc như vậy.
03
Sau khi tỷ tỷ bị đưa ra khỏi phủ, nàng xuống xe ngựa giữa chừng, rồi thẳng tiến vào kỹ viện lớn nhất kinh thành, bán mình với giá mười lượng bạc.
Kể từ đó, những gì xảy ra với nàng rất giống với cuộc đời kiếp trước của ta.
Tú bà vừa thấy dung mạo của nàng đã nhận định nàng là báu vật, bèn đào tạo nàng trở thành một vũ cơ nổi danh khắp thiên hạ và đặt cho nàng cái tên, Ngọc Yên Nhiên.
Nụ cười của nàng tựa như muôn hoa khoe sắc.
Các thế gia quý tộc ở kinh thành không tiếc tiền của, sẵn sàng bỏ ra hàng ngàn lượng chỉ để được chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng.
Tỷ tỷ sống trong vinh hoa lộng lẫy suốt sáu năm, trong khi ta ở tướng phủ ngày đêm dùi mài kinh sử, được nuôi dưỡng để trở thành Thái tử phi.
Cuối cùng, vào năm ta mười bốn tuổi, khi vừa tròn cập kê, hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho ta và Thái tử.
Cùng lúc đó, trong một lần biểu diễn vũ điệu, tỷ tỷ trượt chân khi nhảy múa trên sân khấu trải lụa đỏ, ngã nhào vào lòng Tiêu Diễn.
Ngay đêm đó, Tiêu Diễn đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại đêm đầu tiên của nàng.
Tú bà vui mừng khôn xiết, ôm vàng cười đến không khép miệng được, tính toán cách nào để bán tỷ tỷ với giá cao hơn.
Khi Cẩm Nhi kể lại câu chuyện này, ta đang cúi người vẽ một con diều, ngón tay trắng nõn dính chút mực, nhẹ nhàng đặt bút lông xuống.
“Cô nương, diều của người càng ngày càng đẹp.” Cẩm Nhi vừa lau tay cho ta, vừa nói, “Năm xưa, ả tiện nhân đó dám giành diều của người, khiến người rơi xuống nước, giờ thì đáng đời ả phải lưu lạc làm kỹ nữ.”
Ta đưa một ngón tay đặt lên môi: “Suỵt, ả tiện nhân mà ngươi nhắc tới hiện đang được Vĩnh vương sủng ái, có khi ngày sau sẽ trở thành chủ tử của ngươi đó.”
Cẩm Nhi khịt mũi khinh thường: “Vĩnh vương điện hạ sao có thể coi trọng một kỹ nữ phong trần.”
Nàng nói không sai.
Kiếp trước, Tiêu Diễn cũng từng mua lại đêm đầu của ta, lúc đó ta nghĩ rằng hắn có tình cảm với mình.
Nhưng chỉ sau chưa đầy nửa tháng, hắn đã chán ngán ta, ánh mắt lại dán chặt lên những tỷ muội khác.
Nam nhân đều là những kẻ chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới, đặc biệt là Tiêu Diễn, một kẻ lãnh đạm, vô tình, coi nữ tử giống như công cụ để giải tỏa dục vọng.
Ta mỉm cười, chờ xem vở kịch này diễn ra.
Quả nhiên, tỷ tỷ giỏi hơn ta trong việc quyến rũ nam nhân, suốt nhiều ngày liền, Tiêu Diễn luôn đích thân gọi Ngọc Yên Nhiên đến bầu bạn, thậm chí còn đưa nàng về vương phủ.
Chỉ có điều, hắn tuyệt đối không hề đề cập đến chuyện chuộc thân cho nàng.
Tỷ tỷ bắt đầu nóng ruột.
04
Tỷ tỷ và Thái tử quen biết từ nhỏ, nhưng Thái tử không có ấn tượng sâu sắc về vị thiên kim tướng phủ này.
Trong triều có biết bao thiên kim quý nữ, tỷ tỷ không phải là người có dung mạo xuất chúng nhất.
Vì vậy, sau khi trọng sinh, ta đã nài nỉ mẫu thân đưa ta vào cung làm bạn đọc của Phù Phong công chúa.
Ta biết, Thái tử tuy không có chí tiến thủ, ham chơi trụy lạc, nhưng lại là một ca ca hết mực thương yêu muội muội của mình.
Mỗi khi có đồ chơi hay, hắn luôn là người đầu tiên mang đến cho công chúa. Khi thấy ta ở bên công chúa, hắn không khỏi liếc mắt nhìn nhiều lần.
Vào ngày sinh thần công chúa, hắn đem tặng món đồ mà hắn yêu thích nhất – một đôi dế.
“Rồng sinh chín con, mỗi con đều khác biệt,” dù cùng huyết thống, tính cách của công chúa lại hoàn toàn khác biệt với Thái tử.
Công chúa là người thanh nhã, thích gảy đàn làm thơ, không mấy hứng thú với những thứ này.
“Đôi dế này có lẽ hiếm có trên đời, Thái tử quả thật có lòng.” Sợ phụ lòng tốt của Thái tử, ta liền đón nhận và bắt đầu chơi với đôi dế. Kỹ thuật điêu luyện của ta khiến Thái tử kinh ngạc:
“Không ngờ Giang cô nương lại là cao thủ chơi dế, hôm khác nàng hãy theo Cô ra ngoài chơi.”
Trong mắt hắn lúc ấy, lóe lên sự yêu mến.
Cứ thế, Thái tử thích chơi gì, ta liền học cái đó.
Muốn nắm giữ trái tim nam nhân, phải nắm lấy những thứ mà hắn yêu thích.
Không chỉ vậy, mỗi khi Thái tử bị hoàng đế và hoàng hậu trách mắng, ta không nói đạo lý với hắn mà cải trang thành nam nhân, cùng hắn ra ngoài uống rượu giải sầu.
Khi gặp thích khách, ta xông lên trước bảo vệ hắn, chỉ bị trầy xước da thịt, chảy chút máu, nhưng cũng đủ để hắn biết rằng ta sẵn sàng hy sinh vì hắn.
Đến ngày cập kê, Thái tử đã si mê ta, thề rằng ngoài ta ra, hắn sẽ không cưới ai khác.
Nghe tin Thái tử đích thân thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, tỷ tỷ trong kỹ viện tức giận đập vỡ ly tách, đám nha hoàn bên ngoài nghe thấy nàng say khướt, lớn tiếng gào thét: “Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà ả tiện nhân đó lại dễ dàng được gả cho Thái tử?”
“Chắc chắn nó đã dùng thủ đoạn quyến rũ đê tiện nào đó,” tỷ tỷ thở dồn dập, như thể vừa nghĩ ra điều gì, nàng nheo mắt, “Nhưng có cưới được Thái tử thì sao chứ, cuối cùng cũng chỉ có đường chết.”
Phải rồi.
Người có tâm địa xấu thì nhìn đâu cũng thấy xấu.
Kiếp trước, để có thể gả cho Thái tử, trong buổi yến tiệc ở cung, tỷ tỷ đã bỏ thuốc vào rượu của Thái tử, sau đó dụ hắn đến hậu viện, cùng hắn mây mưa.
Khi Thái tử tỉnh lại, hắn hất nàng ra, trước mặt mọi người vội vàng kéo quần áo, nói rằng không đời nào hắn cưới nàng.
Phụ thân đã tát nàng một cái, mắng: “Ngươi làm mất mặt cả tướng phủ.”
Về sau, tỷ tỷ có thai, hoàng hậu vì thế lực của tướng phủ trong triều, ép buộc Thái tử phải cưới tỷ tỷ làm Thái tử phi.
Vậy nên…
Nàng có đầu óc, nhưng không phải là quá nhiều.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.