Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Chuyến Xe Bus Số 14 Chương 14: Nửa chiếc lưỡi

Chương 14: Nửa chiếc lưỡi

5:09 chiều – 27/10/2024
Trong miệng bà ấy có lưỡi nhưng chỉ có một nửa! Bà đã chỉ vào miệng của mình, a a a a, còn dùng ngón tay tạo thành hình cây kéo, sau đó luồn vào trong miệng lay động như muố nói: “Có người đã dùng kéo cắt lưỡi tôi!”

Vòng vèo trong nội thành thì cũng mua được 1 ít thịt cùng với giấy tiềng vàng cùng 1 bát cháo trắng. Chúng tôi đi vào 1 cái ngõ nhỏ để mua thêm bát cơm tẻ. Chờ cho màn đêm buông xuống, chúng tôi lại tiếp tục đi tới thôn Tang Hòe. Từ đằng xa, tôi đã nhìn thấy được ngôi mộ đó. Đằng trước phần mộ có cắm mấy cái đèn l*иg. Gió đêm thổi nhè nhẹ lay động cây cối xung quanh. Chúng tôi cầm giỏ thức ăn đi vào. Đại thúc lấy bát cháo trắng và đốt thêm 1 cây nến cắm ra sau mộ. Sau đó bỏ bát cơm tẻ cùng với cân thịt heo và đặt toàn bộ trên đó giấy vàng cung kính nói: “Tiền bối ở trên hậu bối ở dưới, nay có đi ngang qua đây nếu có điều gì quấy rầy mong người sẽ lượng thứ bỏ qua.”

Vừa nói xong, ông cầm trên tay 2 chiếc đũa, 1 cái xuyên vào bát cơm tẻ, một cái để miếng thịt lợn rồi đứng dậy. Tôi cũng lại gần ngôi mộ lạy 2 cái rồi nói: “Cụ ông, người từng là cựu chiến binh, chúng tôi kính nể ngài, nay đến thông Tang Hòe để tìm hiểu 1 số chuyện thực hư mờ ảo, nếu có điều gì quấy rầy xin ngài bỏ qua cho.”

“Đại thúc thế là được rồi chứ?” Tôi đứng dậy và hỏi đại thúc.

Ông ta gật đầu và cùng với tôi tiến vào trong thôn, nhưng khi chúng tôi vừa mới xoay người chuẩn bị đi thì bỗng nhiên chiếc đũa trong bát cơm kêu tiếng lạch cạch rồi rơi xuống đất.

Điều này thì ai cũng biết, lúc ăn cơm không được để cho chiếc đũa cắm ở trên bát vì đó là dành cho người chết ăn, nhưng trong thời khắc này thì chiếc đũa cắm trên bát bỗng nhiên rơi xuống thì là điều gì? Không lẽ người chế không muốn an?

Tôi liếc mắt qua nhìn về phía đại thúc âu phục, sắc mặt ông trở nên nghiêm túc và có phần sợ hãi, xoay người về phía phần mộ nói rằng:” Lão gia tử à, chúng tôi hoàn toàn không có ý gì khác, vậy nên chỉ là muốn tới nơi này để điều tra một chuyện, mong người có thể bao dung 1 chút.”

Vừa nói xong câu đó, chiếc đũa cắm ở miếng thịt lợn cũng lạch cạch rơi xuống. Nhìn thấy hiện tượng như vậy, 2 chân tôi mềm nhũn suýt chút nữa thì ngồi xổm trên mặt đất. Nếu nói chiếc đũa cắm trong bát cơm không vững thì còn có thể nhưng mà cái đũ cắm ở phần thịt lờn rất chắc tuyệt đối không thể nào rơi xuống được.

Đại thúc im lan8h5 hồi lâu không lên tiếng, trong chốc lát đã trực tiếp đi tới, trên mặt không có chút biểu cảm nào nhặt chiếc đũa lên cắm vào bát cơm và miếng thịt lợn. Sau đó, tôi tiếp tục quay đầu định đi vào trong làng thì 2 chiếc đũa lại tiếp tục rơi xuống một tiếng kêu lạch cạch.

“Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?” Tôi đâm ra hơi hoảng loạn.

Đại thúc âu phục nói :” Cậu ra cắm đũa đi”.

Tôi liền đi tới bộ dạng đặc biệt cung kính nhặt đôi đũa lên rồi cắm vào trong bát cơm và miếng thịt lợn. Sau đó kiểm tra thật cản thận xem đã chắc chắn chưa tôi liền quơ quơ thử.

“Lão gia tử, ngài hay ăn uống ngon miệng nha, dù sao thì chúng tôi cũng là người mà!” Biết là không nên nói như vậy nhưng dù sao cũng đã nói ra rồi nên thôi đi. Sau khi nói xong tôi mới quay người rời đi. Lần này thì cả 2 chiếc đũa đều rất kiên cố, đứng vững tại chỗ. Tôi lặng lẽ nhìn đại thúc rồi tự nhiên nhớ lại lời của mấy lão già buổi sáng nói, bọn họ nói lão Tôn đầu trước khi qua đời đã phát điên, vừa chạy vừa nói trong thôn sắp có 2 người đến, 1 người sống và một người chết.

Có lý nào đây là điều mà lão Tôn đã tiên đoán?

Tôi được biết là con người lúc sinh ra và chết đi đều sẽ nhìn thấy những thứ không hề sạch sẽ. Có thể nào lão Tôn đã dự báo chúng tôi sẽ đến và có một người chết ở chỗ này? Hay là trong 2 người chúng tôi có người sớm đã chết? Gương mặt của đại thúc âu phục kia từ đầu đến cuối đều không có bất kì cảm xúc gì, gương mặt không cười, không tức giận, luôn luôn lạnh tanh và nghiêm nghị như thể ai thiếu nợ tiền ông ta.

Bắt đầu đi vào trong thôn, chúng tơi đi thẳng tới nhà bà Phùng, lần này thì cửa nhà đã mở ra. Bên trong có ánh sáng mờ nhạt, Chúng tôi tới gần liền thấy bên trong nhà là hình ảnh bà Phùng đang ngồi bên chiếc bàn vuông ăn cơm.

“Đại thúc, ông chờ tôi ở đây một lát, tôi sẽ qua hỏi chuyện bà Chùng 1 chút chuyện liên quan đến Cát Ngọc.” Tôi vừa dứt lời định tiến về phía trước thì đại thúc mở rộng cánh tay chắn đường.

“Ông làm gì thế?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Đai thúc âu phục nói: “Trước tiên thì cậu không nên đi tới đó, bà Phùng này có gì đó thực không bình thường!”

Tôi quay lại nhìn bà Phùng, có gì mà không ổn được nhỉ, đây cũng chỉ là 1 bà lão ở nông thông bình thường, trang phục có phần hơi cũ nát nhưng rất sạch sẽ, trên đầu quấn 1 chiếc khăn tím.

Đại thúc âu phục cẩn thận nhìn tôi mà nói:” Tối hôm qua khi ở ngoài cửa thông, bà lão mà chúng ta nhìn thấy đang kéo xe 3 bánh chính là bà Phùng!”

Trong thời khắc này thì tôi chỉ nhìn thấy gò má bà Phùng, cũng không hề nhận ra bất cứ điều gì quỷ dị, tôi lại cẩn thận nhìn dò xét và nói: “không thể nào, bà lão mà đêm qua chúng ta thấy tay trái rất mịn màng hồng hào còn tay phải thì khô héo mà, trong khi đó bà Phùng có 2 tay đều khô héo cả sao có thể cùng là một người được!”

Mấu chốt trong vấn đề này là thế, tối hôm qua tôi thấy được tay trái của bà ấy rất đẹp, trong khi tay trái của ngày hôm nay thì khô héo như vỏ cây, nếu quả thực người hôm qua và bà Phùng hôm nay là một thì có thể hơi bất bình thường !.

Để xác định bà lão tối qua có phải là bà Phùng hay không tôi đành bạo nói:” Vậy ông cứ chờ ở đây đi, tôi sẽ qua đó xem tình hình!”

”Được nhưng hãy cẩn thận, nếu có gì nguy hiểm thì phải quay đầu chạy đi thật nhanh.”

Tôi đi vào trong nhà bà Phùng.

Vừa đi vào trong sân tôi đã thấy động tác ăn cơm của bà ấy có phần chậm lại, chắc là bà đã phát hiện tôi bước vào nhưng cũng không để ý đến tôi mà vẫn tiếp tục ăn cơm. Khi vừa đến cửa nhà, tôi hít vào 1 luồng khí lạnh toát.

Nơi đây quá thực quá lạnh lẽo! Tôi nhìn vào bên trong thì lại không hề thấy có máy điều hòa nào cả!

“Chào bà, bà có phải là bà Phùng không ạ!” Tôi hỏi theo điệu bộ lễ phép nhất có thể.

Bà xoay đầu về phía tôi nhìn chằm chằm không trả lời nhưng có gật đầu. Trợn tròn mắt, khuôn mặt có vẻ khó tin bởi đại thúc đã nói đúng, bà lão tối qua tôi gặp là bà Phùng, bên góc nhà vẫn còn chiếc xe ba bánh cũ nát.

“Thưa bà, tôi muốn tìm tới bà để hỏi thăm 1 số chuyện !” Vừa nói cánh tay tôi vừa run rung nhưng tôi cũng chả muốn thế tí nào, thực sự thì tôi không thể khống chế được bản thân của mình. Bà hϊếp mắt lại nhìn về phía tôi sau đó ngoắc ngoắc cái cổ như kiểu như muốn nói tới đây hỏi ta có chuyện gì?

Tôi hơi sợ hãi, hỏi: “bà Phùng có thể nói chuyện với tôi 1 câu không? “Bà không nói thêm lời nào, trong lòng tôi cũng có chút không yên. Sau khi nghe tôi nói vậy thì có chút sững sờ nhưng sau đó là nhếch môi nở nụ cười hiền lành, nụ cười này làm tôi nhất thời ngạc nhiên trong phút chốc, suýt chút nữa là bị dọa khóc, trong miệng bà ấy có lưỡi nhưng chỉ có một nửa ! Bà đã chỉ vào miệng của mình, a a a a, còn dùng ngón tay tạo thành hình cây kéo, sau đó luồn vào trong miệng lay động như muố nói: “Có người đã dùng kéo cắt lưỡi tôi!”

Thấy tôi đứng sap8t1 không vững thì liền chỉ vào chiếc bàn vuông đối diện, cười hiền lành ra hiệu cho tôi ngồi xuống mà nói chuyện. Thật sự thì tôi không dám vào phòng của bà ta, căn phòng này lạnh lẽo quá cứ như là kho lạnh vậy, tôi khổng bà Phùng sao lại có thể chịu đựng được môi trường này. Nhưng khi thấy bà Phùng nở nụ cười hiền lành thì tôi tin là chắc bà ấy sẽ không hại tôi đâu, hơn nữa bà còn là mẹ của Cát Ngọc, Tôi yêu Cát Ngọc và vì Cát Ngọc tôi sẽ không sợ gì cả! Nghĩ tới điều này, lo sợ trong người tan biến. Khi tôi bước vào nhà thì thấy trên vách phía tay treo 1 tấm ảnh đen trắng, đó là bức ảnh của 1 cô gái, tóc cột 2 bên với nụ cười ngây ngô.

Theo ánh đền yếu ớt nhìn lại, tôi nhìn ra đó là tấm hình của Cát Ngọc! Phùng bà bà cười 1 cách hiền lawnh2 đưa cho tôi đôi đũa chỉ lên bàn ăn ra hiệu bảo tôi ăn chút gì đi. Tôi gật đầu mỉm cười nhưng quyết định không ăn.

“Bà Phùng là thân mẫu của Cát Ngọc phải không ạ ? Tôi đấu tranh 1 lúc rồi mới buộc miệng nói lên tiếng.

Bà Phùng thoáng nhác nhiên rồi gật đầu nói, sau đó lại cuối đầu dùng ống tay áo lau dòng nước mắt. Biết mình đã chạm vào nỗi đâu của bà, tôi không biết làm gì nên móc 500 đồng ra để lên bàn, xoa vai của bà Phùng, Bà thoạt đầu sững sờ sau đó a a a vài câu như hỏi sao lại cho bà tiền làm gì.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận