Tôi định đi tìm việc.
Mặc dù Chu Dự đồng ý cho tôi một trăm vạn, cũng hứa hẹn sẽ gửi phí nuôi dưỡng mỗi tháng đúng hạn.
Nhưng nếu thật sự muốn dùng thì một trăm vạn cũng không có bao nhiêu.
Chỉ riêng chi phí học bổ túc hàng năm của Chu Duệ Trạch cũng phải mất gần hai mươi vạn rồi.
Chớ nói chi còn chi phí tiêu xài thường ngày.
Nếu là miệng ăn núi lở, không được bao lâu sẽ ăn sạch mất.
Làm nội trợ đã mấy chục năm, kỹ năng công việc của tôi gần như hoàn toàn không còn nữa.
Tôi nghĩ hay thì cứ tìm chuyện nhẹ nhàng để bắt tay vào làm trước đã, đợi tích lũy được chút kinh nghiệm rồi đổi lại.
Tôi nói suy nghĩ của mình với Chu Duệ Trạch.
Dù sao thì nếu tôi đi ra ngoài làm việc, có lẽ sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc thằng bé nữa.
Thằng bé suy nghĩ, nói:
“Mẹ muốn ra ngoài làm việc, con đương nhiên ủng hộ. Nhưng chuyện tìm việc làm này cũng tương tự như tìm đối tượng vậy, phải tính trước làm sau.”
Nghe thấy giọng điệu ông cụ non này của thằng bé, tôi cười “Phì” thành tiếng, không nhìn được mà trêu thằng bé:
“Con đi tìm đối tượng sao, sao lại tương tự chứ?”
Thằng bé nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Mẹ nói xem, nếu trước khi thích hợp tùy tiện tìm một việc, sau đó gặp được việc thích hợp hơn, mẹ cắt đứt hay tiếp tục uổng phí?”
Tôi suy nghĩ, cũng đúng là lý lẽ như thế.
Nếu tùy tiện tìm công việc, sau này gặp được việc tốt hơn, xin phép nghỉ đi phỏng vấn gì đó cũng rất phiền toái.
Chu Duệ Trạch hướng dẫn từng bước:
“Chuyện tìm việc làm này không cần phải gấp, nhưng có chuyện khác ngược lại rất gấp gáp.”
“Chuyện gì?”
Tôi hỏi thằng bé.
“Cho con nghỉ ở trường luyện thi.”
“Không được!”
Tôi từ chối một cách chắc chắn.
“Mẹ!” Thằng bé kêu rên một tiếng.
“Một ngày học thêm bốn môn, con là con trai của mẹ, không phải con lừa trong đội sản xuất.”
Sau khi thương lượng tốt đẹp, chúng tôi quyết định nghỉ học thêm Ngữ văn và tiếng Anh.
Tạm thời giữ lại hai môn Toán học và Vật lý.
Nếu như sau này có tiến bộ thì sẽ xem xét cân nhắc.
“Mẹ vạn tuế!”
Chu Duệ Trạch vui vẻ chạy hai vòng quanh tôi, còn chủ động làm một bộ đề tiếng Anh.
Cuộc sống của chúng tôi chậm rãi tiến vào quỹ đạo.
Hôm đó, tôi mua một món đồ trong link mà bạn thân Ninh Ninh gửi tới.
Chu Duệ Trạch xem một hồi lâu, đột nhiên mở miệng hỏi tôi:
“Dì Ninh Ninh làm cái này có thể kiếm tiền không?”
“Tạm được.”
Tôi vừa trả tiền vừa thuận miệng đáp.
Thằng bé kéo tay của tôi lại, mắt to sáng long lanh nhìn tôi.
“Mẹ, con cảm thấy mẹ rất thích hợp làm cái này.”
Trong lòng tôi hơi dao động một chút.
Trước giờ Ninh Ninh luôn có ánh mắt độc đáo, mấy năm trước đây làm thương mại điện tử rất thuận buồm xuôi gió.
Lần này chuyển sang một nền tảng mua sắm cộng đồng mới ra mắt trên thị trường.
Hiện giờ mặc dù chưa có nhiều người sử dụng nhưng cách thức mua sắm nhanh gọn, con đường truyền bá linh hoạt.
Vốn liếng phát triển rất không tệ.
Quan trọng nhất chính là có chức năng bán hàng bằng một cú nhấp, không cần lo lắng về nguồn hàng, rất phù hợp cho những người mới bắt đầu như tôi.
“Được, để mẹ tìm dì Ninh Ninh của con học hỏi kinh nghiệm.”
Nếu nói cuộc sống nội trợ vài chục năm giúp tôi thu hoạch được cái gì, chủ yếu nhất là kỹ năng chọn mua.
Tính cách tôi có hơi bắt bẻ, lúc mua đồ không chỉ chú ý giá cả mà cũng có yêu cầu rất cao với phẩm chất.
Thường so sánh hàng của ba nhà, lựa chọn đủ kiểu.
Cho nên bạn bè xung quanh muốn mua cái gì cũng đều thích tìm tôi đề cử.
Như Chu Duệ Trạch nói, làm loại nền tảng này quả thực rất thích hợp với tôi.
Dưới sự trợ giúp của Ninh Ninh, cửa hàng của tôi nhanh chóng mở cửa.
Tôi khống chế chất lượng của mặt hàng bán ra rất nghiêm ngặt, phải tự mình dùng thử thấy tốt mới mở bán.
Cho nên mặc dù không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng nhanh chóng tích lũy được một nhóm người hâm mộ trung thành.
Chớp mắt cũng đã sắp đến một tháng.
Chu Dự đột nhiên tìm tới cửa.
Anh ta nói muốn rút lại đơn xin ly hôn.
Tôi sửng sốt một hồi lâu.
Mặc dù yêu cầu ly hôn là do tôi đưa ra nhưng có lẽ anh ta cũng đã sớm có tâm tư như vậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNếu không thì sao có thể đi trêu chọc khắp nơi, ghét bỏ tôi đủ kiểu như vậy.
Huống chi, bụng Lâm Nguyệt càng ngày càng lớn, chắc hẳn anh ta phải rất gấp gáp.
Anh ta đột nhiên nói vậy, ngược lại khiến tôi có chút trở tay không kịp.
“Vì sao?” Tôi hỏi.
Ánh mắt Chu Dự có chút né tránh, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói:
“Anh, anh không nỡ xa gia đình chúng ta.”
Tinh thần của tôi có chút hoảng hốt.
Mấy năm khi Chu Dự vừa mới bắt đầu lập nghiệp, thường xuyên phải công tác.
Mỗi lần trước khi đi đều sẽ ôm tôi, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Vợ à, anh không nỡ xa hai người, chờ chuyện của anh bên kia xong xuôi thì anh sẽ lập tức về nhà.”
Là bắt đầu từ khi nào mà anh ra trở nên không muốn về nhà chứ?
Có lẽ là thấy vẻ mặt tôi thả lỏng, anh ta ngồi lại kéo tay của tôi.
“Vợ à, chúng ta đừng ầm ĩ nữa có được không? Em thật sự nhẫn tâm để con trai không có cha sao?”
Tôi rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay anh ta, trong mắt nhìn về phía anh ta mang theo một tia châm chọc.
“Chu Dự, người làm sai chính là anh, không muốn trả giá lớn cũng là anh. Trên đời này nào có đạo lý như vậy?”
Chuyện khác thường chắc chắn có điều kỳ lạ.
Tôi nhờ bạn điều tra giúp tôi tình hình của Chu Dự hiện tại một chút.
Không tra không biết, vừa tra đã giật mình.
Chu Dự kinh doanh một công ty thương mại.
Nói trắng ra thì chính là lợi dụng con đường ưu thế, mua bán trao tay rồi kiếm lời chênh lệch giá.
Nửa tháng trước, một nhóm hàng Lâm Nguyệt phụ trách mua sắm bị phát hiện làm giả.
Nguồn cung cấp hàng ở phía trên trực tiếp chạy trốn.
Khách mua hàng phía dưới từ chối mua hàng, còn đòi bồi thường tất cả tổn thất.
Nghe nói, Chu Dự móc ra tất cả vốn ban đầu mới khó khăn lắm lấp được lỗ thủng này.
Hiện giờ đừng nói là một trăm vạn, có lẽ một vạn tệ anh ta cũng khó mà lấy ra được.
Lần này tới tìm tôi muốn quay lại, xem ra không chỉ muốn không mất một trăm vạn kia.
Thậm chí có khả năng là có ý đồ với căn nhà này.
Chúng tôi ở trong một căn nhà gần khu trường học, dựa theo giá thị trường hiện giờ, giá trị tối thiểu phải đến năm sáu trăm vạn.
Lúc trước khi ký kết thỏa thuận ly hôn, không biết Chu Duệ Trạch nói cái gì với anh ta.
Có lẽ là còn có chút áy náy vô nghĩa đối với mẹ con chúng tôi.
Hoặc có lẽ đó lúc ấy công việc của anh ta phát triển không ngừng, không để số tiền này vào mắt.
Ký kết thỏa thuận ly hôn rất sảng khoái.
Nhưng hôm nay nghèo túng, số tài sản này lại trở thành cọng cỏ cứu mạng.
Chỉ muốn giữ tại trong tay mình.
Thế nhưng, họa do người tình gây ra lại muốn kiếm lời ở chỗ vợ trước.
Nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ?
10
Sau một tháng suy nghĩ kỹ, vốn nên đi nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Nhưng tôi mãi không liên lạc được với Chu Dự, chắc hẳn cố ý kéo dài để không thể xử lsy được quá trình sau đó.
Lúc tôi đang thấy phiền muốn chết, đột nhiên nhận được một gói chuyển phát nhanh.
Bên trong là một cái USB, chứa chứng cứ Chu Dự ngoại tình.
Có video anh ta ôm ấp Lâm Nguyệt đi vào khách sạn, có ảnh chụp màn hình bọn họ nói chuyện phiếm.
Thậm chí còn có ghi chép chuyển khoản như “520”, “1314”.
Tôi chuyển tiếp cho Chu Dự.
[ Nếu như không thể thỏa thuận ly hôn thì tôi còn có thể đi theo con đường tố tụng.]
Một lát sau, Chu Dự gọi điện thoại tới:
“Vợ à, em thật sự nhẫn tâm như vậy nhẫn? Chúng ta có hơn mười năm tình cảm, chẳng lẽ nói không còn là không còn sao?”
Hôm nay hiếm khi đổ một cơn mưa lớn.
Lúc điện thoại gọi tới, tôi đang đứng ở ngã tư đường dưới tầng.
Gió to từ bốn phương tám hướng gào thét thổi về phía tôi.
Tôi nhẹ nhàng mở miệng:
“Chu Dự, tình cảm của chúng ta, là anh hủy hoại nó trước.”
Bên kia không còn âm thanh.
Cuối cùng Chu Dự vẫn đến nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Hôm đó, anh ta đến một mình, không dẫn theo Lâm Nguyệt.
Toàn thân có vẻ vô cùng tiều tụy.
Nghe nói công ty thương mại kia của anh ta, trong sổ sách không có vốn lưu động, gần như ở trạng thái ngừng hoạt động.
Nhưng vẫn phải trả tiền hàng doanh nghiệp cung cấp lúc đầu, tiền lương của công viên càng không thể chậm trễ.
Có lẽ khoảng thời gian này anh ta đã bể đầu sứt trán rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.