11
Lúc chia tay, anh ta giữ chặt tôi.
“Uyển Thanh, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Tôi vừa muốn từ chối, đã nghe anh ta vội vàng nói:
“Cho dù đã ly hôn thì vẫn có thể làm bạn chứ, ăn một bữa cơm với nhau cũng không được sao?”
Tôi hiểu anh ta rất rõ, hạ thấp tư thái như thế, cũng không phải tình cũ khó quên, đoán chừng là có lời gì muốn nói.
Tôi khẽ gật đầu.
Anh ta tùy tiện tìm một quán ăn ở bên cạnh cục Dân chính cho chúng tôi.
Sau khi mời ngồi xuống, anh ta càng không ngừng xoay ly pha lê, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tôi không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát mở miệng trước:
“Chu Dự, anh có lời gì thì cứ nói thẳng đi.”
Anh ta do dự một lát rồi mới cẩn thận từng li từng tí nói:
“Một trăm vạn đã đồng ý với em trước đó, có thể chuyển muộn một chút hay không? Em yên tâm, anh đã đồng ý cho em thì nhất định sẽ không lật lọng, chỉ là…”
“Được.”
Tôi ngắt lời anh ta.
“Uyển Thanh!”
Anh ta vươn tay muốn nắm tay tôi.
Tôi không chút cảm xúc rụt tay về.
“Tôi đồng ý kéo dài thời hạn một năm thanh toán, nhưng phải theo giá thị trường, thêm mười phần trăm lãi.”
“Mặt khác, tôi muốn lấy hàng từ công ty của anh với tư cách là nhà phân phối cấp cao. Anh yên tâm, tôi sẽ thanh toán tiền hàng đúng hạn.”
Trước đó Ninh Ninh vẫn luôn nói khó tìm được nguồn hàng có chất lượng tốt, không phải giá cả quá cao thì chính là chất lượng không tốt.
Lúc cô ấy nói lời này trùng hợp bị Chu Duệ Trạch nghe thấy.
Đứa bé chớp đôi mắt lanh lợi, nói với chúng tôi:
“Dì Ninh Ninh, cháu biết một chỗ có thể thỏa mãn được nhu cầu của hai người.”
Thật sự là ngủ gật gặp được gối đầu.
Tôi còn đang suy nghĩ phải làm sao để mở miệng với Chu Dự thì anh ta ngược lại tự đưa mình tới cửa.
Dù sao thì trở thành nhà phân phối cấp cao của công ty bọn họ thì cũng phải lấy hơn trăm vạn tiền hàng mới có tư cách.
Chu Dự đại khái không ngờ tôi sẽ bàn điều kiện với anh ta, sửng sốt một hồi, mới cười khổ nói:
“Em không giống trước kia, em trước kia ——”
“Chu Dự.”
Tôi cắt lời anh ta một lần nữa.
Tôi biết anh ta muốn nói cái gì.
Trước kia trong lòng, trong mắt tôi chỉ có anh ta và con.
Không cần công việc tốt đẹp, chỉ muốn cống hiến đến già vì gia đình.
“Người trẻ tuổi mới yêu đương mù quáng, phụ nữ trung niên bị chồng bỏ như tôi chỉ nhìn lợi và hại, lấy hay bỏ.”
Tôi giơ ly lên cụng ly với anh ta.
“Ông chủ Chu, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
12
Nhờ có nguồn hàng bảo đảm, tôi nhanh chóng chuyển từ hình thức bán hàng hộ sang tự mình mở nhóm mua.
Một phương diện có được lợi nhuận cao hơn.
Một phương diện khác thì có thể phát triển nhóm bán hàng của mình, mở rộng đường dây tiêu thụ và phạm vi bao trùm.
Bởi vì nền tảng mới vừa ra mắt không lâu nên nhận được rất nhiều cơ chế giúp đỡ và ban thưởng.
Tôi đăng kí một công ty, thuê những nhân viên chuyên nghiệp về vận hành, lập kế hoạch và chăm sóc khách hàng.
Thời gian trôi qua mặc dù bận rộn, nhưng vô cùng phong phú.
Nhưng Chu Dự gần đây lại sống không được tốt lắm.
Mấy ngày trước đó, doanh nghiệp bán hàng giả cho anh ta bị bắt.
Người kia khai, lúc đầu Lâm Nguyệt đã biết lô hàng này có vấn đề rồi.
Nhưng đã nhận hai mươi phần trăm tiền hoa hồng của gã nên giấu mọi chuyện đi.
Sau khi Chu Dự biết thì nổi trận lôi đình, tát Lâm Nguyệt một cái ngay trước mặt mọi người.
Không ngờ Lâm Nguyệt đứng không vững, bụng đụng phải góc bàn.
Dẫn đến bong nhau thai sớm.
Chẳng những Lâm Nguyệt chịu khổ mà đứa bé cũng chết thai trong bụng.
Nghe nói, khoảng thời gian này, người nhà họ Lâm ngày nào cũng ở trong công ty tìm Chu Dự muốn nói chuyện.
Khiến anh ta sợ đến mức không dám đến văn phòng.
Lúc Ninh Ninh nói chuyện này với tôi, trong giọng nói tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác.
“Tớ nói không sai chứ, tiện nhân tự có trời trừng phạt.”
Tôi đang xem bảng báo cáo tài vụ tháng này, lạnh nhạt nói:
“Đừng ảnh hưởng đến lợi nhuận của chúng ta là được rồi.”
13
Vốn cho rằng tình cảm của tôi và Chu Dự không có gì ngoài mua bán, tự mình bình an vô sự cũng rất tốt rồi.
Nhưng anh ta lại không nghĩ như vậy.
Trước đó người kết nối với tôi là một quản lý của công ty bọn họ.
Khoảng thời gian này, người liên hệ lại trở thành bản thân Chu Dự.
Lấy danh nghĩa gắn bó khách hàng, liên tiếp lấy lòng tôi.
Thậm chí vào hôm lễ tình nhân còn gửi một bó hoa tới nhà.
Ngày đó đúng vào kỳ nghỉ đông.
Hoa là Chu Duệ Trạch nhận, vẻ mặt thằng bé nhìn tôi kỳ quái.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Mẹ, mẹ không phải yêu đương chứ?”
Tôi đi ngang qua từ phòng khách, tiện tay rút thiệp cắm ở trong bó hoa ra:
[ Hoa không hết, trăng sáng mãi, hai trái tim chung nhịp đập.]
Đây là những lời Chu Dự viết trên thiệp vào lần đầu tiên tặng hoa cho tôi.
Chỉ tiếc sau khi hoa trước sân tàn, mây trôi tan, cảnh còn người mất.
Ta đem hoa cùng tấm thẻ cùng một chỗ ném vào trong thùng rác.
Chu Duệ Trạch đứng bình tĩnh trong chốc lát, đột nhiên mở miệng:
“Mẹ, cha con không phải là muốn làm lành với mẹ chứ?”
Tôi suy nghĩ, vẫn nên nói chuyện hẳn hoi với thằng bé một chút.
Tôi kéo tay thằng bé ngồi lên ghế sofa.
“Con trai, có lẽ con sẽ cảm thấy mẹ ích kỷ. Nhưng mẹ và cha con thật sự không có cách nào quay lại.”
Thằng bé cầm ngược tay của tôi, nhếch môi cười với tôi.
“Mẹ có thể nghĩ như vậy, con rất vui. Mẹ vĩnh viễn phải nhớ kỹ, đầu tiên mẹ là chính mẹ, sau đó mới là mẹ của con, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của mình.”
Tôi che miệng lại, liều mạng nhịn nước mắt.
14
Nhận được sự ủng hộ của con trai, tôi chuẩn bị tìm một cơ hội nói rõ ràng với Chu Dự.
Tôi hẹn anh ta gặp mặt ở quán cơm gần nhà.
Lúc gần đi, Chu Duệ Trạch nhất định phải đi cùng tôi.
Tôi không lay chuyển được thằng bé, đành phải dắt nó theo.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động hẹn Chu Dự sau khi ly hôn,anh ta duomgfw như cố gắng chú ý cách ăn mặc hết sức.
Mặc áo sơmi và đi giày da mà tôi mua cho anh ta.
Trong tay còn ôm một bó hoa hồng.
Thấy chúng tôi tiến đến, anh ta kích động tiến lên đón.
“Uyển Thanh, Duệ Trạch, hai người tới rồi.”
Chu Duệ Trạch đánh giá anh ta một chút, trêu chọc nói:
“A, cha à, trạng thái gần đây của cha cũng không được tốt lắm. Con và mẹ con đi ra ngoài, người khác đều nói mẹ là chị gái con, nếu đi ra ngoài cùng với cha, chỉ sợ người khác coi cha là ông nội của con mất.”
Chu Dự cười xấu hổ.
“Mẹ con quả thực càng ngày càng trẻ.”
Chu Duệ Trạch khẽ gật đầu, ra vẻ ông cụ non nói:
“Cho nên mới nói, con người ấy, vẫn phải tự có kỷ luật. Nếu chính mình cũng không quản được mình, vậy thì hối hận cũng không kịp. Cha, cha nói xem có phải lý lẽ như thế không?”
Chu Dự muốn cười cũng không cười được nữa.
Chu Duệ Trạch gọi mấy món đồ ăn tôi và thằng bé thích, ngồi ở bên cạnh tôi chuẩn bị chơi điện thoại.
Tôi lạnh nhạt nhìn thằng bé một chút, thằng bé nhanh chóng cất điện thoại đi.
Cười hì hì: “Con không chơi, chỉ xem tin nhắn giáo viên nhắn trong nhóm thôi.”
“Chỉ cho chơi một chút.”
“Vâng, mẹ à, con yêu mẹ nhất!”
Nhìn thấy tôi và con trai tương tác, hốc mắt Chu Dự hơi ửng đỏ.
Lau nước mắt một cái, liều mạng gắp thức ăn cho chúng tôi.
“Người một nhà chúng ta đã rất lâu rồi không ngồi ăn cơm cùng nhau như hôm nay.”
Tôi để đũa xuống, thở dài:
“Chu Dự, chúng ta ——”
15
Một bóng người đột nhiên lao ra.
Bưng canh trên bàn lên hắt về phía tôi.
Con trai nhanh chóng cản trước mặt tôi, cánh nóng hổi đổ lên ngực và trên cánh tay thằng bé.
Da thịt lộ ra bên ngoài nhanh chóng đỏ lên một vùng lớn.
Lâm Nguyệt điên cuồng mắng:
“Tô Uyển Thanh, cô có thể đừng không biết xấu hổ như thế hay không, thích câu dẫn đàn ông của người khác như vậy sao?”
“Thế nào? Có đau hay không? Có bị bỏng hay không?”
Tôi không để ý tới để ý tới Lâm Nguyệt, cũng không có tâm tư để ý đến ánh mắt khác thường của người bên ngoài.
Bối rối kiểm tra cơ thể của Chu Duệ Trạch.
“Mẹ, con không sao.”
Chu Duệ Trạch nhanh chóng trấn an tôi.
May mà canh đã mang ra được một lúc, làn da ngoại trừ hơi sưng đỏ thì không còn gì đáng ngại.
Lúc này tôi mới yên lòng lại.
Chu Dự đã kéo Lâm Nguyệt ra.
“Lâm Nguyệt, cô nổi điên cái gì thế? Tôi và cô đã xong rồi, tiền nên bồi thường cho cô cũng đã đưa cho cha mẹ cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt càng thêm dữ tợn.
“Bồi thường tiền thì làm được cái gì? Con của tôi cũng bị mất rồi, người một nhà các người dựa vào đâu mà còn có thể vui vẻ hòa thuận?”
Tôi vừa muốn quay người phản bác cô ta thì đã thấy trong tay cô ta lóe lên ánh bạc.
Tôi vô thức ngăn cản trước người Chu Duệ Trạch.
Một cơn đau đớn ập tới.
Loáng thoáng trông thấy Chu Duệ Trạch giơ chân lên, đạp Lâm Nguyệt bay ra ngoài.
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ.
Trước khi ngất đi, trong đầu tôi không hiểu sao lại hiện lên một suy nghĩ:
“Không hổ đã học Taekwondo nhiều năm như vậy, tiền này tiêu giá trị hơn học thêm!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.