Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

11:09 chiều – 07/11/2024

6

Bình thường bộ dạng này của mẹ chính là điềm báo sắp nổi trận lôi đình, Lâm Bân Bân rụt vai trốn ở phía sau ba tôi.

“Bà xã, em làm sao vậy? Có phải con nhỏ kia hôm nay lại chọc em tức giận hay không?”

Ba tôi lúc này còn không biết nội tình, sức lực trên tay càng lúc càng lớn, tôi giống như một con gà con bị xách lên, mông bay lên không.

Một giây sau, nắm đấm như mưa của mẹ giống như mưa đá toàn bộ nện vào trên người ba tôi!

“Bỏ bàn tay của anh ra! Sao lại nói Hiểu Hiểu như vậy?! Không hỏi rõ đầu đuôi đã động thủ với Hiểu Hiểu, anh là cái loại ba gì vậy? Anh có nghĩ đến cảm nhận của Hiểu Hiểu không?”

Ba tôi bất ngờ không kịp đề phòng, chật vật buông lỏng cổ áo tôi, vừa trốn vừa kêu: “Kiều Chi Bình, em uống nhầm thuốc rồi hả? Sao lại đánh anh?”

“Đừng đánh mặt!”

Mẹ động thủ càng ngày càng tàn nhẫn, cuối cùng còn chưa hết giận, trực tiếp trái phải giương cung, ba tôi và Lâm Bân Bân song song gặp tai ương.

Lâm Bân Bân gào thét như heo bị th//ọc tiết.

“Vì sao lại đánh ?”

Mười phút sau, một nhà bốn người ngồi ở trước bàn cơm.

Ba tôi, tôi, Lâm Bân Bân ba người đều yên lặng ăn cơm, chỉ có một mình mẹ tôi thao thao bất tuyệt.

“Hiểu Hiểu, cái bụng cá này cho con ăn, không có x//ương.”

“Hiểu Hiểu, nếm thử xem mẹ hầm canh vịt già này mùi vị thế nào.”

“Con gầy quá, ăn nhiều thịt nhưng rau xanh cũng phải ăn một chút, dinh dưỡng mới cân đối.”

“Lâm Bân Bân con muốn làm gì? Chân gà chị con còn chưa ăn, con không được nhúc nhích!”

Lâm Bân Bân giận mà không dám nói gì, càng không ngừng nháy mắt với ba tôi, ba tôi bưng bát xoay mặt đi chỗ khác không nhìn nó.

Dưới sự nhiệt tình của mẹ, tôi cảm giác mình đã chống đỡ đến muốn nôn. Tôi đứng lên theo thói quen chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, không ngờ lại bị mẹ c//ướp đi.

“Lâm Bân Bân đi rửa chén.”

7

Lâm Bân Bân không thể tin nhìn về phía mẹ.

“Mẹ, mẹ chưa bao giờ cho con rửa bát cả!”

Mẹ thản nhiên nói: “Lâm Bân Bân, không chỉ hôm nay, từ hôm nay trở đi đến khi con khai giảng, mỗi ngày con đều phải rửa chén.”

“Ngoại trừ rửa chén, quét rác, lau nhà, rửa bồn cầu, đổ rác, con đều phải làm, quần áo của con cũng tự mình giặt!”

Tôi nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Phải biết rằng, chỉ cần tôi ở nhà, những việc này đều là tôi làm.

Lâm Bân Bân đương nhiên không vui.

Để cho một người từ nhỏ mười ngón tay không dính nước xuân, mỗi ngày rửa chén, lau nhà, hơn nữa người này là Lâm Bân Bân bị chiều hư, đây quả thực chính là muốn m//ạng của nó.

“Vì sao chứ? Con không muốn!”

Ba tôi cũng phụ họa.

“Bà xã, Hiểu Hiểu đã nghỉ học về nhà, thì cứ giống như trước kia, để cho nó tới giúp em làm thôi. Cần gì phải bắt con trai…”

“Anh câm miệng, tôi nói cái gì thì chính là cái đó.”

Lâm Bân Bân vụt một cái đứng lên.

“Mẹ, nếu mẹ bắt con làm, con sẽ tuyệt thực! Con muốn tuyệt thực kháng nghị!”

Tuyệt thực là sở trường của Lâm Bân Bân từ nhỏ.

Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, chỉ cần nó hét lên “Vậy con không ăn cơm nữa!”, mẹ tôi có thể lập tức thỏa hiệp, thỏa mãn mọi yêu cầu không hợp lý của nó.

Được thiên vị thì sẽ có tư cách cố tình gây sự.

Năm mười ba tuổi tôi từng bỏ nhà đi một lần, tôi đã đợi một mình suốt bốn tiếng đồng hồ ở một ngã tư cách nhà tôi hai trăm mét, khi màn đêm buông xuống, tôi chán nản bước về nhà.

Bọn họ đang ăn cơm tối, căn bản không có một chút dáng vẻ sốt ruột.

“Xem đi, tôi đã nói nó sẽ trở về mà, con nhỏ này đúng là nhiều tật xấu!”

“Lâm Hiểu Hiểu, cơm tối hôm nay không được ăn, nếu có lần sau, xem tao dạy dỗ mày như thế nào!”

Mẹ đứng lên cởi tạp dề, lạnh lùng nói với Lâm Bân Bân: “Vậy con cứ chet đói đi.”

Tối hôm đó, mẹ tôi đưa tôi đến trung tâm thương mại. Quần áo, giày dép, mỹ phẩm dưỡng da, các loại đồ dùng sinh hoạt, chỉ cần bà ấy cảm thấy có thể cho tôi mặc, có thể cho tôi dùng liền quyết đoán quẹt thẻ.

Trước khi lên đại học tôi một năm bốn mùa đều mặc đồng phục học sinh, sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, tôi đã nói nhiều lần với mẹ bà mới cho tôi 500 tệ để tôi mua quần áo mới dùng.

Nhưng Lâm Bân Bân lại khác, các loại quần áo đủ mọi nhãn hiệu mặc không hết, trong tủ quần áo treo đầy, thậm chí giày bóng rổ mấy ngàn tệ, mẹ cũng không đau lòng chút nào liền mua cho nó.

Cho nên nếu là bình thường, mẹ nguyện ý mua quần áo cho tôi đã rất thỏa mãn, nhưng hôm nay bà giống như không cần tiền đ//iên cuồng mua cho tôi, tôi ngược lại thấp thỏm bất an.

“Mẹ, đừng mua nữa, đủ rồi…”

Mẹ tôi mắt điếc tai ngơ, tư thế kia giống như hận không thể chuyển hết trung tâm thương mại về nhà cho tôi vậy.

Ngày hôm sau khi tôi rời giường, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua dường như chỉ là một giấc mơ.

8

Lâm Bân Bân rón rén đi vệ sinh, trong nhà đã không còn bóng dáng mẹ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Đại ca chú ý dưới chân một chút. Nơi này nơi này, anh đi chậm một chút.”

Giọng mẹ từ bên ngoài truyền đến, Lâm Bân Bân giống như chạy trốn bay về phòng ngủ.

“Hiểu Hiểu, con dậy rồi à, vừa lúc đến xem mẹ mua cho con thứ gì tốt này.”

Hả? Còn mua nữa sao?

Phòng ngủ nhỏ của tôi đã chất đầy, thật sự là không bỏ thêm được nữa. Sau khi đồ vật được chuyển vào, tôi kinh ngạc đến cằm cũng không khép lại được.

Một cây đàn piano!

Mẹ tôi đã mua cho tôi một cây đàn piano.

“Hiểu Hiểu, khi còn bé không phải con vẫn muốn học đàn sao? Có thích không?”

Ánh mắt mẹ sáng lấp lánh, trong giọng nói lại mang theo vài tia lấy lòng.

“Mẹ…… Cái này…… Cái này……”

Cái này cũng quá quý giá đi! Hơn nữa đâu chỉ là phòng của tôi không chứa được, phòng khách trong nhà cũng không có chỗ để……

Tôi còn chưa khỏi khiếp sợ, mẹ đã đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Bân Bân ra.

“Hai vị đại ca, để ở đây đi!”

“Lâm Bân Bân, con đổi phòng với chị con, bây giờ dọn đi.”

“Mẹ, đang yên đang lành, tại sao con phải đổi phòng với chị ta?”

“Bảo con đổi thì đổi đi, có phải lại muốn mẹ đánh con không?”

Quyết định của mẹ, chưa từng có ai có thể nói không. Nửa giờ sau, đàn dương cầm đặt ở phòng Lâm Bân Bân. Hai giờ sau, phòng của Lâm Bân Bân biến thành của tôi.

Thật ra nhà tôi chỉ có hai phòng, phòng ngủ của tôi chỉ là chỗ chứa đồ sửa sang lại một chút. Một chiếc giường đơn và một chiếc bàn nhỏ gần như đã lấp đầy căn phòng, và quần áo của tôi chỉ có thể treo trên cái móc đơn giản.

Đồ của tôi dễ chuyển, nhưng đồ của Lâm Bân Bân thật sự là nhiều lắm. Quần áo, giày dép, máy tính, dàn âm thanh, đồ thủ công, đồ trang trí, mẹ không chút đau lòng ném cho nó một cái rương lớn để nó tự mình thu dọn.

Lâm Bân Bân không dám hét lớn với mẹ nữa, một mình trốn trong phòng hờn dỗi. Bởi vì nó không làm việc nhà, mẹ căn bản là không làm cơm cho nó.

Mà mỗi lần tôi muốn giúp mẹ làm chút việc, đều bị bà ngăn lại. Địa vị của tôi và Lâm Bân Bân trong lòng mẹ, bỗng nhiên thay đổi.

Nó biến thành đứa bé không được mẹ chào đón, mà tôi, mạc danh kỳ diệu đã trở thành bảo bối trong lòng mẹ – – thậm chí có thể nói, so với bà đã từng đối với Lâm Bân Bân chỉ hơn chứ không kém.

Thái độ của mẹ vô cùng cứng rắn, Lâm Bân Bân không làm việc nhà thì tuyệt đối không làm cơm cho nó, cũng không cho phép nó gọi đồ ăn bên ngoài, nếu như nó dám ra ngoài ăn, vậy buổi tối hôm đó sẽ không được vào nhà.

Mới hai tuần, cả người Lâm Bân Bân mắt thường cũng có thể thấy được đã gầy đi một vòng lớn, cả ngày tinh thần uể oải, giống như cải trắng bị sương giá.

Mà ba tôi, bị bức ép bởi uy nghiêm của mẹ tôi, cũng không dám lớn tiếng, hay tùy ý đánh chửi tôi nữa. Mỗi lần ông muốn biện hộ cho Lâm Bân Bân, ngược lại sẽ bị mẹ mắng chửi dữ dội hơn.

Mẹ thậm chí còn ném hết thuốc lá trong nhà, buộc ba tôi cai thuốc, lý do là nếu ông hút nữa, không đến 50 tuổi sẽ bị ung thư phổi.

9

Không có thuốc lá, tinh thần của ba tôi cũng bắt đầu uể oải.

Cho đến một ngày ông tan tầm trở về, sắc mặt kích động, nói rằng tổng tập đoàn làm phúc lợi mua nhà, mỗi đơn vị cấp dưới đều được phân một ít danh ngạch, muốn mua thì phải thanh toán toàn bộ một lần.

“Bà xã, anh nói cho em biết, ngôi nhà phúc lợi này chính là ngôi nhà mà chúng ta đã từng thấy trước đây! Vị trí tốt, sơ đồ mặt bằng cũng đẹp. Điều quan trọng nhất là tổng giá cả mua theo nhóm rẻ hơn 30 vạn so với giá thị trường!”

“Hơn ba mươi vạn đấy, đây là khái niệm gì chứ.”

“Hôm nay mọi người trong đơn vị anh đều bàng hoàng. Ngày mai em hãy rút tiền từ sổ tiết kiệm của chúng ta ra đi, thêm tiền gửi ngân hàng của gia đình chúng ta cũng vừa đủ. Chúng ta phải tranh thủ c//ướp được danh ngạch, đuổi kịp chuyến tàu này!”

Lúc trước mẹ luôn nhắc tới nhà hiện tại của chúng tôi thật sự là quá cũ, hơn nữa vị trí cũng không tốt lắm, ra ngoài mua thức ăn hay đi làm cũng không thuận tiện, nên muốn đổi nhà, nhưng vẫn không gặp được nhà thích hợp.

Thực ra chính là không thích những thứ rẻ tiền nhưng lại không đủ tiền mua những thứ mình thích.

Lần này cơ hội tốt như vậy, tôi nghĩ mẹ cũng sẽ rất vui vẻ. Nhưng tôi quay đầu nhìn bà, lại ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt mẹ không liên quan với những gì tôi nghĩ.

“Chúng ta sẽ không mua.”

“Em nói cái gì?” Ba tôi tưởng mình nghe nhầm.

Mẹ nâng cao âm lượng lặp lại một lần nữa: “Không mua.”

Ba tôi hét lên như một con gà gáy.

“Sao lại không mua? Đây là cơ hội tốt! Người khác tranh đoạt v//ỡ đầu cũng muốn c//ướp lấy cơ hội này, em vậy mà lại không cần! Chẳng phải em vẫn luôn muốn đổi nhà sao?”

Tuy rằng tôi không có tư cách tham dự loại quyết định đại sự gia đình này, nhưng tôi cũng cảm thấy ba tôi nói có đạo lý. Thoáng cái có thể tiết kiệm được mấy chục vạn là chuyện tốt, bỏ lỡ lần này sẽ không có cơ hội.

Nhưng dù ba tôi có dùng tình cảm, hay lý lẽ mẹ tôi vẫn bất động. Ba tôi quả thực muốn đ//iên rồi.

“Kiều Chi Bình, em cứ chờ mà hối hận đi! Đến lúc đó anh xem em đi đâu khóc!”

Nhưng không có cách nào khác, tiền trong nhà đều do mẹ quản, bà ấy không nhả ra, tiền này ai cũng không động đậy được.

Ngày hôm sau ba tôi đi mà không ăn sáng. Buổi chiều dì Từ, bạn học cũ của mẹ bỗng nhiên gọi điện thoại cho bà.

“Chi Bình à, hôm nay đăng ký mua nhà, lão Lâm nhà cô sao lại không làm?”

“A, chúng tôi không định mua căn nhà này nữa, cần suy nghĩ thêm.”

“Ông trời của tôi ơi, cơ hội đến tay mà cô cũng không nhặt à?Tôi đã dặn dò lão Lý nhàtôi, lấy không được danh ngạch thì không được về nhà. May mắn ông ấy c//ướp được, trả tiền ngay tại chỗ luôn!”

Chồng của dì Từ tình cờ làm cùng một đơn vị với ba tôi, qua nhiều năm như vậy, dì ấy và mẹ tôi vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, so khuôn mặt, so sức khỏe, so chồng, so con cái, so điều kiện gia đình……

Thì ra hôm nay dì Từ cố ý gọi điện thoại khoe khoang với mẹ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận