06
Ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa, tôi cầm theo ba món vàng đã đóng gói sẵn, cùng một số đồ đạc của Dương Xuyên còn để lại ở nhà tôi, rồi gọi dịch vụ chuyển phát nội thành.
Chưa đầy nửa tiếng sau, anh ta gọi điện thoại.
Lúc đó tôi đang ăn trưa cùng đồng nghiệp ở căng tin, lỡ tay bấm vào chế độ loa ngoài.
“Em suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng anh ta trong điện thoại vẫn kiêu ngạo đến mức không thể chịu nổi.
“Sao em lại bướng bỉnh thế? Sao không biết đúng sai?”
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, em làm loạn thế này có lợi gì cho em không?”
“Thế thì em đi mà nói với mẹ em, khóc xong rồi đừng đến đây tỏ ra đáng thương!”
Tôi cầm khay thức ăn, nhìn ánh mắt đầy thương hại của đồng nghiệp, mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ.
Trong lúc hoảng loạn, tôi lập tức cúp máy.
Tôi chưa từng biết người mà bình thường luôn dịu dàng như anh ta lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy.
Điều này càng khiến tôi chắc chắn rằng quyết định chia tay là đúng.
Chiều thứ sáu, tôi gọi điện cho bố nhưng bố tôi không bắt máy.
Tôi gọi cho mẹ.
Mẹ tôi ấp úng, cuối cùng nói rằng đang ở bệnh viện.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi cảm thấy trong lòng dấy lên một sự lo lắng.
“Ôi, bố con không cho mẹ nói với con, chẳng phải lại là căn bệnh cũ thôi mà.”
Tôi vội vã lao đến bệnh viện.
Bố tôi có chút vấn đề về huyết khối, năm kia ông phải vào viện để đặt một chiếc stent tim.
Khi tôi đến nơi, bố vẫn cười tươi như không có chuyện gì xảy ra.
“Không sao đâu, bố chỉ hơi đau một chút thôi, uống thuốc xong rồi, giờ bố còn có thể leo tám tầng lầu một hơi đấy.” Bố tôi hào hứng định đứng dậy đi cho tôi xem.
“Bố nằm yên đó!” Tôi hơi mất bình tĩnh: “Bác sĩ nói sao? Mới có hai năm, sao lại tái phát?”
“Bác sĩ cấp cứu nói là do thời tiết quá nóng, bố con đứng dưới nắng quá lâu.” Mắt mẹ tôi hơi đỏ.
Tim tôi đau nhói.
“Bố đừng làm việc nữa.” Tôi ngừng lại một chút: “Chút nữa con sẽ gọi cho tổ trưởng của bố để xin nghỉ việc cho bố.”
“Không cần đâu, bố vẫn có thể làm mà.”
“Bố không cần m//ạng sống nữa à?” Tôi không nhịn được hét lên.
“Nếu bố con không làm việc, với mấy trăm ngàn tiền đặt cọc nhà, chỉ dựa vào hai đứa con thì sao mà đủ?” Mẹ tôi trách tôi không nên la bố.
“Ôi, sao em lại nói với con bé mấy chuyện này.” Bố tôi lại quay ra nói mẹ.
Tôi mở miệng, nhưng không nói được lời nào, nước mắt đã chảy ra trước. Tôi quay lưng lại để lau nước mắt: “Nhà không mua nữa.”
“Tại sao?”
“Không vì sao cả, không muốn mua nữa.”
Tôi kiên quyết ngồi xuống bên giường bệnh, giúp bố tôi gọt táo.
Tôi không dám nói với họ về việc chia tay và không kết hôn nữa vào lúc này, sợ rằng tim của bố tôi sẽ không chịu nổi.
Nghĩ lại, tôi thấy mình thật bất hiếu.
Bố mẹ sinh tôi khi đã lớn tuổi, 35 tuổi mới có tôi. Họ đã nghỉ hưu hai năm rồi, lương hưu cộng lại cũng hơn mười ngàn, có nhà cửa, có bảo hiểm y tế.
Ở tuổi này, bố tôi đáng ra nên chơi cờ với các ông cụ trong khu, mẹ tôi đáng ra nên nhảy múa với các bà cụ, nhưng giờ đây, họ vẫn phải làm những công việc vất vả để giúp tôi trả tiền đặt cọc nhà.
Tôi bỗng dưng không hiểu nữa.
Cái gọi là giá trị đầu tư của một căn nhà, việc rút cạn túi tiền của sáu người, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
07
Đang gọt táo dở thì Dương Xuyên đến.
Thấy anh ta, tay tôi run lên, lưỡi d//ao trượt qua, c//ắt một vết trên tay tôi.
“Chú khỏe chứ ạ?” Anh ta trông đầy vẻ mệt mỏi, thậm chí chưa kịp đặt chiếc cặp xuống.
“Không sao đâu.” Bố tôi cười tươi, vẫy tay.
“Sao không báo cho anh sớm hơn.” Dương Xuyên quay sang hỏi tôi.
Nhìn anh ta, tôi chỉ muốn cầm d//ao trái cây trong tay mà ném đi.
“Anh đến làm gì?” Giọng tôi lạnh băng, nhưng vì bố đang bệnh, tôi không muốn làm lớn chuyện trước mặt ông.
“Chú bị bệnh, anh có thể không đến sao?”
Thái độ diễn kịch của anh ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Anh ta cúi xuống, nói nhỏ đủ để chỉ tôi và anh ta nghe: “Chuyện chia tay để sau hãy nói, em không muốn chọc giận bố đến mức ông ấy phát bệnh chứ?”
Cơn giận dâng trào trong lòng tôi, nhưng tôi cố nuốt nó xuống.
“Bệnh viện này tôi có chút quan hệ, đã mời một bác sĩ chuyên khoa tim mạch, là tiến sĩ du học về để khám cho chú. Em cứ yên tâm.”
“Mời được người như thế thật là quý giá, vẫn là con giỏi.” Mẹ tôi nhìn Dương Xuyên đầy hài lòng.
Tôi không nói gì, chỉ chờ sau khi bố khám xong rồi tính tiếp.
Trước mặt bố mẹ tôi, Dương Xuyên tỏ ra rất tốt bụng, rót nước cho bố, tìm kiếm các tài liệu y khoa, an ủi bố rằng không có gì nghiêm trọng, bảo bố yên tâm.
Nhìn ba người họ hòa hợp như thế, lòng tôi nghẹn lại.
Tối đến, chuyên gia đến khám.
Tâm trạng tôi vốn đã nặng nề, nhưng đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc phá vỡ sự im lặng trong tai mình, tôi lập tức ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Tần Húc.
Sau 8 năm, gặp lại nhau, cả tôi và anh đều khựng lại một lúc.
Sao lại là anh ấy?
So với sự bối rối và ngạc nhiên của tôi, anh ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ lướt qua tôi một giây rồi đi thẳng đến giường bệnh của bố tôi.
Sau đó, họ nói rất nhiều, nhưng đầu tôi cứ ù đi, không nghe rõ gì cả.
Trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh lần cuối tôi gọi điện nói lời chia tay.
“Có thể đừng chia tay được không?” Anh ấy xuống giọng, cầu xin tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Không thể,” tôi cương quyết, “Anh sợ gì chứ? Bạn bè của anh toàn những cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, anh tùy tiện chọn một người cũng đủ tốt rồi. Tôi cũng có thể tìm một người ở đây, chúng ta chia tay trong êm đẹp.”
“Trần Yên, anh chiều em là vì anh thích em, em đừng dựa vào việc anh thích em mà tùy tiện làm loạn. Anh cũng có giới hạn của mình, ngoài em ra, cả đời này anh chưa bao giờ chịu nhường nhịn ai!” Anh ấy rất giận.
“Tôi đâu có cầu xin anh thích tôi.” Tôi nghẹn ngào: “Tôi đã chán ngấy yêu xa rồi. Tôi muốn có người ở cạnh ăn cơm, đi học, xem phim, chứ không phải một hình bóng xa xôi như không khí.”
“Được… chúng ta nên bình tĩnh lại.” Anh ấy im lặng một lúc: “Vậy có thể đừng chặn anh không?”
“Không thể.”
“Chặn điện thoại, nhưng để lại WeChat? QQ cũng được.”
“Không.”
“Trần Yên! Em…,” giọng anh khi ấy vừa giận dữ vừa bất lực: “Em nhất định phải tuyệt tình thế sao? Em thật sự nghĩ anh không thể sống thiếu em à?”
“Tôi sợ bạn trai tôi không vui.” Tôi nhẹ nhàng thốt ra.
Bên kia đầu dây im lặng một lúc, sau đó có tiếng đập vỡ đồ đạc vang lên.
Sau đó, tôi và Tần Húc chia tay, rất dứt khoát, không liên lạc lại nữa.
Bạn trai là tôi bịa ra để lừa anh ấy, tôi không muốn để lại bất kỳ hy vọng nào cho anh ấy, cũng là không để lại đường lui cho chính mình.
Tôi không muốn suốt ngày đoán mò giọng nữ trong điện thoại của anh ấy là ai, hay lo sợ khi anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi kịp thời, vì miệng anh đang bị cô gái nào đó hôn đến không thể nói chuyện…
Thật vô nghĩa.
8 năm sau, tôi tưởng rằng gặp lại anh ấy tôi sẽ không kìm được mà khóc, nhưng thực tế, thời gian đã mài mòn tất cả. Trong lòng tôi chỉ dấy lên một chút gợn sóng, và chỉ là một chút mà thôi.
“Người nhà theo tôi vào phòng làm việc.”
Tôi sực tỉnh, anh ấy đã quay lưng lại, chỉ để lại cho tôi một bóng dáng.
Tôi lặng lẽ đi theo.
Dương Xuyên đứng ở hành lang, mặt đầy vẻ đắc ý: “Yên Yên, em xem, lúc quan trọng vẫn phải dựa vào anh. Em nghĩ em rời khỏi anh được sao?”
“Sau này đừng đến nữa.”
“Em còn muốn chia tay? Nói xem em có cần đi khám thần kinh không?”
“Dương Xuyên, đừng quá đáng!”
Tôi tức đến run người.
…
Tôi và anh ta đang cãi vã căng thẳng—
“Khoa thần kinh xuống lầu, ra cửa quẹo trái.” Một gương mặt trầm lặng cúi xuống nhìn Dương Xuyên: “Vị tiên sinh này, báo tên tôi, tôi sẽ khám kỹ cho cậu.”
Tần Húc?
“Trong bệnh viện không được làm ồn.” Tần Húc chỉ tay về phía bảng hướng dẫn trên tường.
“Bác sĩ Tần…” Dương Xuyên thấy biểu cảm nghiêm nghị của Tần Húc, mặt lúng túng vừa lo lắng vừa xấu hổ: “Xin lỗi, tôi không để ý…”
“Còn không theo tôi vào đây?” Tần Húc không thèm quan tâm đến anh ta, chỉ nhìn tôi một cái: “Tôi còn có bệnh nhân khác.”
08
Tôi lập tức im lặng.
Cảm thấy thật xấu hổ.
Tôi luôn nghĩ rằng sau khi chia tay anh ấy, tôi sẽ quay lại cuộc sống bình thường, tìm một người bạn trai gần gũi, cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào, cùng ăn ba bữa một ngày và quấn quýt bên nhau.
Nhưng kết quả là, anh ấy đã tận mắt chứng kiến cuộc sống và tình cảm của tôi đang tan tành thành từng mảnh.
Tôi đi theo anh ấy vào phòng làm việc. Không có cảnh hồi tưởng nào như tôi đã tưởng tượng.
Tần Húc cầm mô hình trái tim, chuyên nghiệp phân tích và giải thích cho tôi, khuôn mặt lạnh lùng.
Anh ấy quả thật vẫn còn hận tôi.
“Hiểu được không?”
“Cũng tạm.” Thật ra tôi có chút căng thẳng.
“Tóm lại, theo ý kiến cá nhân của tôi, bố cô nên làm thêm một lần chụp mạch vành nữa, không thể vì chỉ mới hai năm mà bỏ qua những nguy cơ tiềm ẩn.”
“Được.”
Tôi ngồi đó, định nói gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng. Đúng lúc này, một cô bác sĩ bước vào.
Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn Tần Húc, nở một nụ cười rạng rỡ: “Còn bệnh nhân không? Nếu không thì em đi đặt chỗ nhà hàng trước, dùng xe của anh nhé?”
“Ừ.” Tần Húc không biểu lộ gì nhiều.
Cô bác sĩ mở ngăn kéo của anh ấy: “Anh đang đeo găng tay, để em tự lấy.”
Cô ấy thành thạo rút ra một chùm chìa khóa rồi vẫy nhẹ: “Vẫn là mấy món đó, em biết mà, anh cứ lo công việc của mình, đừng lo lắng.”
Nói xong, cô ấy cười tươi và rời đi.
Khoảnh khắc này khiến tôi ngơ ngác.
Khi cô ấy đi rồi, lòng tôi không kìm được mà dâng lên chút chua xót.
“Bạn gái anh à?”
“Khi nào kết hôn?”
Chúng tôi đồng thời lên tiếng.
Không khí đột nhiên chet lặng.
Có vẻ như khả năng đây là bạn gái của anh ấy là rất cao.
Cô ấy dịu dàng, tự nhiên, và họ trông thật hợp nhau, đúng là một cặp đôi lý tưởng.
Nghĩ đến tình cảnh của bản thân, tôi đột nhiên không muốn thua cuộc quá thê thảm.
“Sắp rồi.” Tôi đáp trước.
“Đến lúc đó nhớ mời anh uống rượu mừng nhé.”
Anh ấy liếc nhìn tôi, sắc mặt không mấy tốt: “Không rảnh.”
Tôi bị từ chối thẳng thừng, cảm thấy vô cùng bẽ bàng. Sau đó tôi nói vài câu xã giao rồi tự giác rời đi.
Trên đường trở lại phòng bệnh, tôi lại thấy cô bác sĩ đó. Cô ấy mảnh mai, đứng trước cửa phòng bệnh, một bệnh nhân đang nắm lấy tay cô cảm ơn không ngừng.
Sau này tôi nghe các y tá nói cô ấy tên là Châu Doanh, là đàn em của Tần Húc khi ở nước ngoài. Cùng học tập, cùng làm việc, quả thật rất xứng đôi.
Tôi thất vọng quay về phòng bệnh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.