1.
Ta ngồi dưới tán cây lựu quý giá tựa ngàn vàng, lặng lẽ nhìn Mạnh Lương Châu với vẻ mặt kiên quyết.
“Thái tử thật sự muốn từ hôn sao? Chỉ vì một nô tỳ?”
Hắn trừng mắt nhìn ta, giọng đầy giận dữ: “Cô đã nói rồi, nàng ấy là nữ sử, biết chữ, hiểu lễ nghi, không phải là nô tỳ.”
“Ồ.”
Thấy ta chẳng thèm nói thêm mà chỉ chú tâm ăn lựu, Mạnh Lương Châu lại lên tiếng: “Cô tất nhiên sẽ bồi thường cho nàng, dù gì cũng là tình nghĩa lớn lên cùng nhau. Nàng muốn gì Cô đều sẽ thành toàn.”
“Huống chi, nàng chẳng thiệt thòi gì, vẫn có được tước vị Quận chúa. Với tài lực của Chương gia, muốn lấy ai thì có thiếu gì người cầu hôn, đâu cần phải lo.”
“Ồ.”
Lần này, đến cả việc ngước mắt lên nhìn hắn ta cũng chẳng muốn làm, kiên nhẫn chịu đựng hắn tới lúc này đã là rộng lượng lắm rồi.
Mạnh Lương Châu bị thái độ của ta chọc giận: “Cô biết nàng đau lòng, nhưng thái độ của nàng đối với Cô thế này đã thất lễ rồi.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhã nhặn: “Người đâu, đuổi ra ngoài.”
2.
Từ nhỏ ta đã được Hoàng đế sủng ái mà lớn lên, trở thành niềm ngưỡng mộ của tất cả tiểu thư quý tộc trong kinh thành, là đích nữ duy nhất của Chương gia, gia tộc giàu có bậc nhất Đại Lương, Chương Lam Hâm.
Khi ta chào đời, cha và Hoàng đế cùng nhau đặt tên cho ta.
Hoàng đế nói “Lam” tốt, tựa phong cảnh núi rừng, ung dung tự tại, không bị gò bó. Đó là khát vọng trong lòng Hoàng đế, sống một đời không bị cầm tù, chẳng phải bị ép buộc.
Cha lại nói “Hâm” tốt, có tiền, có của thì chẳng sợ chuyện gì trên đời. Đó là tâm niệm trong lòng cha ta, rằng tiền bạc là thứ quý giá nhất, trọng yếu nhất.
Hai người giằng co không ngừng, cuối cùng mỗi bên đều nhượng bộ một chút, ta liền có cái tên vừa thanh nhã lại vừa tục khí như thế.
3.
Nói về cha ta, sở dĩ ông có thể tranh luận cùng Hoàng đế là vì có đủ bản lĩnh.
Hai người quen biết từ thuở niên thiếu, cha ta từng kề vai sát cánh cùng Hoàng đế học hành, cưỡi ngựa bắn cung, tình cảm chẳng khác nào huynh đệ.
Khi Tiên đế băng hà, Hoàng đế bị hãm hại suýt mất m//ạng nơi rừng sâu, chính cha ta bất chấp nguy hiểm mà cứu Hoàng đế thoát nạn.
Sau khi Hoàng đế vừa đăng cơ, biên cương bắt đầu náo loạn, nhưng quốc khố trống rỗng, các thương gia giàu có đều trốn tránh không chịu hiến tài.
Cha ta lập tức cởi quan bào, nói rằng: “Cứ đợi đấy, ta sẽ kiếm tiền cho người.”
Chỉ trong vòng hai năm, bảng hiệu của Chương gia được treo khắp kinh thành.
Cha ta đã dâng toàn bộ số tiền kiếm được vào quốc khố, các thương gia khác không thể không noi theo. Khi quốc khố dồi dào, Hoàng đế an tâm phái binh dẹp loạn, ổn định biên cương.
Tuy nhiên, cha ta không muốn quay lại triều làm quan nữa. Ông đã hứa với Hoàng đế một lời trọn đời: “Ta mãi mãi là hậu thuẫn của người, chỉ cần Chương gia còn, người đừng lo thiếu tiền. Cứ mạnh tay mà làm!”
Hoàng đế rơi lệ xây dựng kênh đào, sửa đê ở miền Nam, mở rộng kênh rạch ở phía Bắc, muôn dân đều ca tụng.
Năm ta ra đời, cha ta được phong làm “Hoàng thương”.
Uy thế và địa vị của ông vượt trên cả công hầu khanh tướng.
4.
Hoàng đế có nhiều Hoàng tử nhưng không có Công chúa, nên ba ngày hai lượt lại phái người đến đón ta vào cung. Nhìn ta đuổi đánh các Hoàng tử, Hoàng đế cười không khép miệng lại được.
“Đúng rồi, Lam Nhi của chúng ta nên tự do như thế, chẳng cần phải học theo mấy tiểu thư khuê các giữ vẻ đoan trang.”
À phải, tuy chuyện đặt tên đã nhượng bộ lẫn nhau, nhưng Hoàng đế thì gọi ta là “Lam Nhi”, còn cha gọi ta là “Hâm Nhi”.
Ừm, được hai người bướng bỉnh như vậy nuôi nấng, nếu ta không cứng cỏi một chút thì thật có lỗi với họ.
Ta từ nhỏ đã thích đi theo Mạnh Lương Châu, con trai của Đức phi.
Trong các Hoàng tử, hắn là người tuấn tú nhất. Ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã thích hắn rồi.
Cha bảo ta thừa hưởng điểm này từ ông, thích nhìn mặt.
Vì thế, ông cưới mỹ nhân đẹp nhất kinh thành là mẹ ta, sinh ra mỹ nhân đẹp thứ hai chính là ta.
Trước khi ta tròn mười tuổi, Mạnh Lương Châu rất thích chơi đùa cùng ta. Khi ta leo cây trong ngự hoa viên, hắn đứng dưới gốc cây cẩn thận trông chừng.
Khi ta vớt cá trong hồ Thanh Tuyền, hắn đứng dưới ánh nắng chói chang mà chờ đợi. Những ngày mưa xuân, ta chạy dưới mưa trên con đường dài, còn hắn thì che ô nhanh chân đuổi theo phía sau.
Cha ta nói ta và hắn, một đứa chẳng chịu ngừng tay dù chỉ một khắc, một đứa chẳng muốn động thêm dù chỉ một phần.
5.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCác Hoàng tử phần lớn đều tuân thủ quy củ, điều này không thể tách rời khỏi sự dạy dỗ của các mẫu phi.
Hoàng hậu không có con trai, nên ai được truyền ngôi hoàn toàn phụ thuộc vào Hoàng đế.
Do đó, các phi tần ra sức giáo dục Hoàng tử trở thành những người tinh thông lục nghệ, tài đức song toàn. Hành xử của họ phải tỏ ra chững chạc, già dặn, trong tư tưởng của họ, “trầm ổn” là điều quan trọng nhất.
Mạnh Lương Châu là trưởng tử, cũng là người học được những giáo huấn này tốt nhất trong các vị Hoàng tử mang dáng dấp già dặn ấy.
Nhưng không phải tất cả Hoàng tử đều như vậy. Con cả của Quý phi, Mạnh Lương Thần – Nhị Hoàng tử, lại sống một cuộc đời rất thoải mái.
Vào một ngày sau trận tuyết lớn mùa đông, ta đến trước sân lớn trong cung để giẫm lên tuyết, thì gặp Mạnh Lương Thần cũng đang chạy đến.
Một người có cùng ý nghĩ với ta, muốn là người đầu tiên để lại dấu chân trên cả khoảng đất trống.
Chúng ta liếc nhìn nhau, cùng lao tới, ta không chạy nhanh bằng hắn, nhưng khi gần đến sân, hắn vì quá đắc ý mà vô tình ngã nhào.
Ta thành công để lại dấu chân đầu tiên, hân hoan nhảy nhót trên nền tuyết. Hắn đứng dậy phủi tuyết trên người: “Được lắm, tiểu nha đầu, lần sau có tuyết, nơi này nhất định là của ta.”
Ta trợn mắt lườm hắn: “Ngươi hơn ta có hai tuổi thôi, cũng là trẻ con. Chỉ có Lương Châu ca ca mới giống người lớn.”
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hắn ư? Chán chet đi được.”
6.
Từ sau lần đó, mỗi khi có tuyết rơi, ta đều vào cung ở lại, sáng sớm hôm sau lại cùng Mạnh Lương Thần tranh giành dấu chân đầu tiên.
Hắn miệng thì mạnh bạo, nhưng lần nào cũng thua ta. Mỗi lần thấy ta vui mừng múa tay múa chân, hắn lại buông lời hăm dọa: “Lần sau nhất định là ngươi thua.”
Thế nhưng cả một mùa đông trôi qua, hắn vẫn chưa thắng ta lần nào.
Vì vậy, cuộc tranh đấu này từ việc giẫm tuyết đã chuyển sang câu cá, leo cây, đua ngựa, bắn cung, và cả ném đá vào hồ…
Dù đổi trò nào, hắn cũng không thắng nổi ta.
Mỗi lần ta và Mạnh Lương Thần trở về với dáng vẻ nhếch nhác, Mạnh Lương Châu đều cau mày: “Mau đi chỉnh trang lại đi.”
Hắn đã khắc sâu quy củ vào trong x//ương tủy, những người có liên hệ với hoàng gia đều phải luôn thể hiện phong thái hoàng tộc.
Còn Mạnh Lương Thần thì chẳng bao giờ để tâm đến những lời phê bình của đại ca mình. Hắn nói Mạnh Lương Châu sống như một con người không có m//áu thịt, không có cảm xúc.
“Hắn nghĩ cứ giữ quy củ như vậy thì phụ hoàng sẽ truyền ngôi cho hắn sao. Phụ hoàng chẳng ưa gì cái vẻ cứng nhắc ấy đâu.”
Ta biết Mạnh Lương Thần nói đúng.
Hoàng đế thích những người không bị bó buộc bởi quy tắc. Cũng như khi người còn trẻ, cải trang tham gia lễ hội dân gian, trong cuộc thi b//ắn cung giành giải nhất, người vẫn giữ lại cây cung kém chất lượng đó trong thư phòng đến tận bây giờ.
Hoàng đế cũng mong ta được tự do như vậy. Chỉ cần không làm tổn thương ai hay vượt quá giới hạn, người sẽ thấy yêu thích việc ta thỏa sức phát huy bản tính trẻ con.
Và cũng như Mạnh Lương Thần, dù hắn có ngã đau dưới gốc cây, Hoàng đế vẫn khen ngợi lòng dũng cảm của hắn và tặng cho hắn con ngựa Xích Ảnh mà các Hoàng tử đều mong muốn.
7.
Mạnh Lương Thần cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, chạy một vòng quanh hoàng thành rồi dừng trước cổng Chương phủ, kiêu ngạo khoe khoang về chiến mã của hắn.
“Phụ hoàng tặng ta một con bảo mã, lần sau đua ngựa nhất định ta sẽ thắng ngươi.”
Ta thờ ơ đáp: “Ta chỉ cần vào cung xin hoàng thúc thúc, không lâu nữa con ngựa đó sẽ thuộc về ta.”
Mạnh Lương Thần trừng mắt, giọng có chút bối rối: “Ngươi dám ư?”
Ta mỉm cười nhìn hắn: “Thay vì làm mấy chuyện vô ích, chi bằng đọc thêm vài cuốn sách đi. Nghe nói bài văn của Lương Châu ca ca bây giờ đến cả đại học sĩ cũng phải khen ngợi.”
Mạnh Lương Thần là người không chịu thua, hắn hừ hừ hai tiếng: “Được, ngươi chờ đó.”
Sau lần ấy, ta không gặp Mạnh Lương Thần suốt mấy tháng liền, nghe nói hắn đã thu tâm, chuyên tâm vào việc học hành.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông lại đến, ta chạy đến trước sân lớn, từ xa đã thấy Mạnh Lương Thần.
“Sao ngươi không giẫm dấu chân trước?”
“Để cho ngươi đấy, ta là nam tử hán, nhường ngươi một lần.”
Nói xong, hắn lại bảo: “Giẫm tuyết xong ta dẫn ngươi đi nghe kịch, vở kịch ta viết.”
Nghe vậy, ta vui mừng khôn xiết, vội vàng nhảy vài bước trên nền tuyết rồi kéo tay áo Mạnh Lương Thần chạy đi: “Mau lên, ta muốn xem ngay.”
Chúng ta ngồi trong Tuyết Lạc Hiên, tay ôm lò sưởi, xem vở kịch “Thiên Tiên Phối” do Mạnh Lương Thần cải biên. Cảnh cuối cùng là chia ly, giai nhân trở về thiên đình, tài tử một mình cô độc chốn trần gian, khiến ta không ngừng rơi lệ.
Mạnh Lương Thần mang đến hai vò rượu: “Uống chút rượu đi, sẽ không khóc nữa.”
Đó là lần đầu tiên ta uống rượu, say đến mức không biết trời đất, khiến Mạnh Lương Thần bị Hoàng đế truy đuổi khắp hoàng cung.
Nhưng hắn nói không hối hận: “Ngươi uống không giỏi bằng ta, thua ta một lần, ngươi sẽ nhớ mãi về ta.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.