Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:22 chiều – 07/11/2024

8

Sau khi điều chỉnh lại tinh thần, tôi lập tức đến văn phòng luật sư của Lưu Việt Dương. Lưu Việt Dương thay đổi khá nhiều, đặc biệt là phần bụng.

Cậu ta xoa xoa mũi, cười ngượng ngùng: “Lâu rồi không gặp, Vưu Na, cậu chẳng thay đổi chút nào.”

Tôi cười nhẹ: “Cậu vẫn giỏi ăn nói như ngày nào.”

Chúng tôi cùng lập ra thỏa thuận ly hôn, Lưu Việt Dương nhiều lần xác nhận: “Cậu chắc chắn không muốn giành quyền nuôi con sao? Và tôi thấy cậu yêu cầu có vẻ ít quá…”

“Cứ như vậy đi.” Tôi cầm lấy cốc giấy uống ngụm nước, cố nén vị đắng nơi cổ họng: “Tôi không muốn dây dưa quá nhiều với Trương Triều, điều kiện này nằm trong phạm vi anh ta có thể chấp nhận.”

Lưu Việt Dương gãi đầu, khó hiểu nói: “Vưu Na, cậu có phải hơi bốc đồng không? Hai cậu không có mâu thuẫn tình cảm hay kinh tế, dù có chút mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhưng không đến mức cạch mặt nhau. Hơn nữa, con cũng lớn rồi… lại là thần đồng.”

“Cuộc hôn nhân này vốn đã sai lầm.” Tôi cười nhẹ, cảm thấy như trút được tảng đá trong lòng.

“Chỉ là tôi nhận ra quá muộn mà thôi.”

Khi Trương Triều cố ý thay thế thuốc tránh thai khiến tôi mang thai ngoài ý muốn, lẽ ra tôi nên tỉnh ngộ. Không phải chờ đến hôm nay, khi đã nuôi dạy con thành thế này, mới nghĩ đến việc sửa sai.

9

Sau khi Trương Triều nhận được thỏa thuận ly hôn, cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.

“Vưu Na, cô có bị đ//iên không?” Trương Triều tức giận nói trong điện thoại.

“Chỉ còn vài ngày nữa là đến tiệc chúc mừng nhập học của Trạch Hạo. Khi đó, sẽ có biết bao nhiêu phương tiện truyền thông và đài truyền hình đến dự. Giờ cô lại đòi ly hôn, cô không thấy xấu hổ nhưng tôi thì cần giữ mặt mũi đấy!”

Trương Triều rất coi trọng tiệc chúc mừng vì Trạch Hạo đã được trường trung học trọng điểm của tỉnh chấp nhận vào học đặc cách.

Anh ta không chỉ mời nhiều phương tiện truyền thông, mà còn mời cả nhiều quan chức cấp cao của chính quyền.

Không để ý đến tiếng gào thét của anh, tôi bình thản đáp: “Trương Triều, tôi ly hôn là việc của tôi, anh tổ chức tiệc của anh, hai việc không liên quan.”

Trương Triều tức giận nói: “Cô không nghe tôi nói gì sao? Cô nhất định phải đến dự buổi tiệc này! Không thì đừng trách tôi”

“Tôi đi để làm gì?” Tôi hỏi lại.

Trương Triều im lặng, vì thế tôi tiếp tục nói: “Đi để đóng vai một bà nội trợ may mắn, tốt nghiệp đại học bình thường, đầu óc không sáng suốt nhưng lại sinh ra được một ‘thần đồng’ phải không?”

Trương Triều nghiến răng: “Cô đã xem tr//ộm điện thoại của tôi sao?”

Thực ra, việc tôi thấy được bản kế hoạch này hoàn toàn là ngẫu nhiên, vì tôi cũng không có thói quen kiểm tra điện thoại của Trương Triều. Nhưng khi nhìn thấy, lòng tôi vẫn đau nhói.

Lúc tôi ôn thi, tôi đã mang thai và vốn không muốn giữ lại đứa bé.

Nhưng Trương Triều đã khóc lóc cầu xin tôi giữ lại vì anh ta bị chứng tinh trùng yếu, nói rằng đứa trẻ này là sự ưu ái của ông trời.

Tôi mềm lòng.

Thế là, một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy đăng ký kết hôn, rồi tôi sinh ra Trạch Hạo vào mùa đông.

Sau đó, khi Trạch Hạo tròn một tuổi, tôi mới biết sự thật từ lời say rượu của Trương Triều rằng anh ta đã cố ý thay thuốc tránh thai.

10

Trương Triều tự phụ, anh ta không tin mình bị tinh trùng yếu.

Vì vậy, anh ta cần một “vật thí nghiệm” để chứng minh rằng anh ta là một người đàn ông thực thụ.

Và tôi chính là “vật thí nghiệm” đó.

Thật tiếc, lúc đó tôi đã không đủ tỉnh táo, không chỉ từ bỏ ôn thi để về nhà sinh con mà còn vì thế mà mất lòng vị giáo sư luôn tin tưởng tôi…

Ba ngày sau, tiệc chúc mừng của Trạch Hạo diễn ra như dự kiến, các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin.

Trong buổi tiệc, Trương Triều và mẹ chồng Lý Tú Lan ăn mặc lộng lẫy, ngay cả Trạch Hạo cũng vuốt keo tóc và mặc một bộ vest nhỏ không vừa vặn.

Một số phóng viên hỏi: “Mẹ của Trạch Hạo không có mặt sao?”

Trương Triều lập tức đáp: “Mẹ của Trạch Hạo rất ít tham gia vào việc học và giáo dục của con, cô ấy cũng không giỏi tham dự những buổi tiệc kiểu này, nên không đến.”

Các phóng viên bắt được từ khóa, lập tức hỏi tiếp: “Vậy mẹ của Trạch Hạo đóng vai trò gì trong quá trình nuôi dưỡng một thần đồng?”

Trương Triều làm ra vẻ suy nghĩ một lúc, rồi mới nói: “Cô ấy làm việc nhà rất tốt.”

Tiếng cười giễu cợt vang lên lẻ tẻ trong đám đông, nhưng Trương Triều nhanh chóng chuyển chủ đề, thu hút sự chú ý của mọi người trở lại với Trạch Hạo.

“Rất vui khi mọi người đến tham dự tiệc chúc mừng của Trạch Hạo. Trước khi bắt đầu buổi tiệc, tôi muốn thông báo một tin vui”. Trương Triều tự đắc, ngồi xuống ôm lấy Trạch Hạo, nói: “Trong mười lăm ngày kể từ khi nhận được giấy báo nhập học, Trạch Hạo đã hoàn toàn nắm vững chương trình lớp sáu.”

Cả khán phòng xôn xao, đèn flash liên tục nháy khiến Trạch Hạo nhíu mắt khó chịu, chỉ có Trương Triều là rất tận hưởng khoảnh khắc này.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Sau đó, anh ta tự tin tuyên bố trước các phương tiện truyền thông: “Tôi tin rằng Trạch Hạo có thể nắm vững kiến thức từ cấp hai đến cấp ba trong ba năm tới và sẽ tham gia kỳ thi đại học sau ba năm nữa, trở thành thí sinh nhỏ tuổi nhất lịch sử thi đại học.”

Nhìn thấy video phỏng vấn của Trương Triều ngày càng nổi tiếng, bình luận của cư dân mạng khen chê đủ kiểu, trong lòng tôi chợt cảm thấy bất an.

Dù thái độ của Trạch Hạo làm tôi tổn thương, nhưng dù sao đi nữa, thằng bé vẫn là đứa con mà tôi đã mang nặng đẻ đau trong chín tháng mười ngày, tôi vẫn không thể buông bỏ.

11

Sau tiệc chúc mừng nhập học, Lưu Việt Dương với tư cách là luật sư đại diện của tôi đã liên hệ với Trương Triều để bàn chuyện ly hôn.

Tôi cũng bắt đầu chuyển giao mọi việc, ngầm liên lạc với một đàn anh học cùng chuyên ngành đại học, hy vọng anh ấy có thể giúp tôi dò hỏi ý tứ của thầy Trần, xem liệu thầy có thể cho tôi cơ hội để xin lỗi hay không…

Đàn anh đã mắng tôi một trận khiến tôi xấu hổ vô cùng, rồi anh mới nói: “Thầy Trần vẫn luôn nhớ đến em, gần đây thầy được thăng chức lên phó viện trưởng của học viện và còn nhắc đến em trong buổi lễ nhậm chức, dùng trường hợp của em để cảnh báo các em khóa dưới đừng dễ dàng từ bỏ việc học…”

Nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy càng thêm xấu hổ.

Không ngờ tôi lại trở thành ví dụ tiêu cực để cảnh tỉnh các bạn học khóa sau, rõ ràng là thầy Trần đã rất thất vọng về tôi…

Sau khi cúp máy, trong lòng tôi rối bời.

Ngày đầu tiên nhập học năm nhất, tôi là một trong những nữ sinh hiếm hoi trong ngành kiến trúc, và cũng là học trò nữ hiếm hoi của thầy Trần.

Tôi và thầy ấy rất hợp nhau ngay từ lần gặp đầu tiên, thầy đã dốc lòng bồi dưỡng tôi, thậm chí còn giúp tôi kết nối với một giáo sư kiến trúc nổi tiếng ở Đức, giúp tôi có cơ hội học lên thạc sĩ ở nước ngoài.

Thế nhưng tôi đã từ bỏ cơ hội đó để sinh con…

Sự thất vọng của thầy Trần đối với tôi là điều không cần phải nói ra.

Ngoài việc nhờ đàn anh gửi một chút tiền mừng đám cưới của tôi, thầy không liên lạc với tôi nữa.

Còn tôi thì càng không dám chủ động liên hệ với thầy, mỗi lần nghĩ tới đều tìm cớ trì hoãn, kéo dài suốt năm năm.

Giờ đây, nếu thầy Trần có thể cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ nắm chắc.

Không lâu sau, Lưu Việt Dương cũng mang đến hai tin, một tốt một xấu.

Tin tốt là Trương Triều đồng ý ly hôn, tin xấu là anh ta yêu cầu tôi ra đi tay trắng.

Lưu Việt Dương bật cười đầy phẫn nộ, hỏi tôi ba lần liên tiếp làm sao mà tôi lại cưới một kẻ cặn bã như vậy.

Tôi không biết nói sao, chẳng lẽ lại thừa nhận là mình mù quáng sao?

Tôi và luật sư bàn bạc, quyết định quay lại gặp Trương Triều để nói chuyện trực tiếp.

12

Sau nửa tháng trở lại nhà họ Trương, tôi có cảm giác như cách biệt đã lâu.

Trương Triều và mẹ anh ta, Lý Tú Lan, đều đang chờ sẵn, rõ ràng là sẵn sàng để “đấu một trận” với tôi.

Nhưng luật sư Lưu đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cậu ấy đã liên hệ với một văn phòng luật hợp tác tại địa phương và nhờ hai luật sư trẻ đi cùng.

Quả nhiên, khi Trương Triều mở cửa với dáng vẻ hống hách, vừa nhìn thấy ba người đàn ông đứng phía sau tôi, anh ta lập tức cụp đuôi không dám lên mặt nữa.

Trương Triều cau mày khó chịu: “Ý cô là gì đây? Cô dẫn nhiều người đến để gây áp lực à?”

Tôi bước vào căn nhà mình đã sống trong nhiều năm qua, nhưng giờ lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Lý Tú Lan ngồi trên ghế sô-pha, lườm tôi một cái.

Thực ra, khi vừa kết hôn, Lý Tú Lan đối xử với tôi khá tốt.

Nhưng sau khi Trạch Hạo trở thành “thần đồng”, Trương Triều được gọi là “cha của thần đồng”, thì ngay cả Lý Tú Lan cũng coi mình là “bà nội của thần đồng”, thậm chí còn đổi tên tài khoản trên mạng xã hội thành “Bà nội của thần đồng Trạch Hạo – Tú Lan”.

Tôi không để ý đến Lý Tú Lan, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Trạch Hạo đâu?”

Trương Triều ngồi phịch xuống ghế sô-pha, hừ lạnh: “Cô không phải muốn ly hôn sao, quan tâm đến con trai tôi làm gì?”

“Con trai anh?” Tôi cười, lắc đầu: “Tôi thật không ngờ Trương Triều anh còn có thể sinh con cơ đấy?”

Luật sư Lưu khẽ cười khẩy, khuôn mặt Trương Triều lập tức tối sầm.

Đột nhiên, có tiếng động ở cửa. Tôi ngẩng lên nhìn, không ngờ lại thấy một người không tưởng.

Đó là cô giáo mẫu giáo của Trạch Hạo, Ngô Mẫn Anh, người được coi là “người phát hiện ra thần đồng”.

Cô ấy mở cửa nhà tôi bằng dấu vân tay của mình, tự nhiên dắt tay Trạch Hạo vào, và Trạch Hạo cũng không hề hất tay cô ấy ra.

Tôi nheo mắt, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận