Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

10:50 sáng – 21/11/2024

9.

“Chào, tôi tên là Thẩm Giang Lưu.”

Tôi cười nói: “Giám đốc Thẩm khuyết mệnh thủy, tên lại tràn đầy nước như vậy nhỉ.”

Thẩm Giang Lưu mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Tần U U, trước đây tôi từng đọc tin tức về cô trên mạng, tiếc là…”

“Tiếc là sau đó toàn thấy những tin không hay đúng không?” Tôi nhướn mày đáp lại.

Dù gì đi nữa, trên mạng có vô số người chỉ trích tôi, nhất là fan của cặp đôi Tô Vân và Sở Thiên Tường, họ luôn đi đầu trong việc đuổi theo mà công kích tôi.

Không khí trong phòng thẩm vấn có phần nặng nề, tôi chủ động hỏi: “Không biết mục đích anh muốn gặp tôi là gì?”

Thẩm Giang Lưu bình thản nói: “Tôi đã bị buộc tội cố ý giết người, cố ý gây thương tích và tội thiếu trách nhiệm… nhiều tội danh cùng lúc, cho dù chưa ra tòa nhưng tôi cũng biết kết cục của mình.”

“Chỉ là, tôi rất tò mò, tôi tự nhận mình xử lý mọi thứ rất tốt, không biết một nghệ sĩ như cô đã làm thế nào để nhận ra?”

Chậc, thì ra ông nghĩ mình đã hành động không sơ hở, cuối cùng lại bị vướng vào tay một nghệ sĩ tuyến 18 như tôi nên không cam lòng chứ gì?

Tôi cũng chẳng buồn giải thích rằng đây là kỹ nghệ gia truyền, chỉ có thể nói: “Lưới trời lồng lộng, đừng nghĩ rằng mình có thể qua mặt được tất cả.”

Thẩm Giang Lưu gật đầu, đồng ý: “Cô nói đúng, chỉ là… tôi có một câu chuyện, không biết cô có muốn nghe không?”

Tôi nhìn vẻ mặt của ông ta, chẳng phải vấn đề là tôi có muốn nghe hay không sao? Ông còn thiếu điều viết lên mặt “không nghe thì tôi chết mất”.

Nhìn đồng hồ treo trên tường phòng thẩm vấn, tôi thở dài, nói: “Anh cứ kể đi.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thẩm Giang Lưu bắt đầu kể câu chuyện của mình: “Tôi lớn lên trong một gia đình rất nghèo, phải chen chúc trong một căn phòng trọ nhỏ xíu với bố mẹ. Ban ngày họ đi làm, tối lại đi làm thêm, chỉ để dành dụm cho tôi chút tiền học.”

“Nhưng khi tôi 15 tuổi, người hàng xóm cạnh nhà uống say, lại thêm việc bị công ty sa thải, nên ông ta lao vào nhà tôi quậy phá.”

“Khi đó bố mẹ tôi không có ở nhà, tôi bị người hàng xóm đó đánh đập một trận, mãi đến khi bố mẹ về nhà thì mới phát hiện tôi bị đánh đến bầm dập nằm trên đất.”

“Bố mẹ tôi không chịu nổi, qua nhà tìm hàng xóm tính sổ… Kết quả là ông hàng xóm say xỉn đó nổi điên, cầm lấy cây kéo gần đó đâm thẳng vào cổ bố mẹ tôi…”

“Lúc đó tôi đứng ngay bên cạnh nhìn, máu nóng bắn vào mặt tôi, cái nhiệt độ và mùi tanh nồng đó, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.”

Ánh mắt tôi dần trở nên sâu lắng, lặng lẽ nghe Thẩm Giang Lưu kể tiếp.

“Sau đó, câu chuyện đơn giản thôi, cảnh sát đến, bắt đi người hàng xóm, chứng cứ rõ ràng, ông ta bị tuyên án tử hình treo.”

“Nhưng bố mẹ tôi thì không thể trở về. Tôi khó khăn lắm mới vượt qua được nỗi đau nhờ sự giúp đỡ của họ hàng, cố gắng học tập, đỗ vào một trường đại học tốt và quyết tâm trở thành một nhân viên thi hành pháp luật, để trừng trị những kẻ cặn bã trong xã hội. Nhưng khi tôi 25 tuổi, tôi nghe được một tin…”

Vẻ mặt của Thẩm Giang Lưu vẫn bình thản, như thể đang kể lại chuyện của người khác.

“Người hàng xóm đó, vì cải tạo tốt trong tù và thái độ hối cải thành khẩn, được giảm án xuống tù chung thân. Khi nghe tin này, tôi thấy thật vô lý, khi đó tôi còn rất trẻ, trong lòng vẫn đầy nhiệt huyết, liền lao đến tòa án phản đối quyết định này.”

“Nhưng ý chí của tòa án làm sao thay đổi chỉ vì sự bất mãn của một cá nhân? Quyết định giảm án vẫn không thay đổi.”

“Năm năm sau, khi tôi 30 tuổi, tôi đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng đêm về tôi vẫn mơ thấy cảnh bố mẹ chết trước mặt. Nghĩ đến kẻ thù đang sống những ngày nhàn hạ trong tù, tôi cảm thấy có gì đó dần dần nảy mầm trong lòng mình.”

“Đúng lúc ấy, tôi lại nghe một tin… người hàng xóm đó, vượt ngục rồi…”

10. 
 
Vượt ngục.
 
Xét theo tình hình hiện tại, việc này có độ khó rất cao. Đừng nói đến nhận diện khuôn mặt và camera giám sát ở khắp mọi nơi, chỉ riêng các tòa nhà trong nhà tù cũng không phải là thứ người bình thường có thể vượt qua được, ít nhất phải có sức mạnh của một người nhện thì mới có khả năng thành công.
 
Nhưng vào năm Thẩm Giang Lưu 30 tuổi, tức là 15 năm trước, công nghệ chưa phát triển như bây giờ, mỗi năm vẫn có một số ít người có thể trốn thoát.
 
Thẩm Giang Lưu tiếp tục nói: “Kể từ khi biết hắn vượt ngục, mầm mống trong lòng tôi càng lớn mạnh, tôi không thể chờ thêm được nữa.”
 
“Trên thế giới mỗi ngày đều xảy ra rất nhiều tội ác, luật pháp là bức tường bảo vệ cho những người bình thường, nhưng đồng thời cũng là một lớp vỏ bọc bảo vệ cho kẻ ác.”
 
“Tôi đã nhìn thấy quá nhiều kẻ lạm dụng luật pháp để thực hiện bạo lực và tội ác, bọn họ có bị trừng phạt tương xứng không? Không!”
 
“Vì vậy, tôi quyết định tự mình ra tay…”
 
Lúc này, tôi không nhịn được hỏi: “Vậy nên anh đã làm gì?”
 
Thẩm Giang Lưu bật cười, càng cười càng lớn tiếng: “Tôi đã làm gì ư? Tôi bắt đầu nghiên cứu thói quen sinh hoạt và các mối quan hệ của hắn trong tù, còn thu thập thông tin về bạn bè và người thân của hắn… rồi cuối cùng, sau hai năm, vào một đêm mưa, tôi tìm thấy hắn đang ngồi uống rượu ở một quán ven đường.”
 
“Một kẻ đã ngồi tù và suýt bị tử hình lại vẫn không quên ra ngoài uống rượu sau khi trốn thoát. Hắn hơi say, nhưng hình như vẫn nhận ra tôi.”
 
“Hắn rất hoảng sợ, vô cùng sợ hãi, thậm chí bắt đầu quỳ xuống cầu xin tha thứ…”
 
“Nhưng nếu lời xin lỗi có tác dụng, thì bố mẹ tôi có thể quay trở về không?”
 
Tôi thở dài, chậm rãi nói: “Anh đã giết hắn, còn tiêu hủy thi thể của hắn. Hắn chắc chắn đã dùng danh tính giả, thậm chí không có việc làm ổn định hay mối quan hệ xã hội, nên dù biến mất cũng sẽ không ai để ý.”
 
Thẩm Giang Lưu nhìn tôi với vẻ tán thưởng: “Không hổ danh là người có thể phát hiện ra cách làm của tôi, tiếc là cô lại chỉ là một nghệ sĩ.”
 
“Cô nói đúng, tôi đã giết hắn, còn cắt thi thể của hắn thành từng mảnh nhỏ, trộn với rác rồi dùng máy nghiền nát, sau đó lái xe ra biển để vứt đi.”
 
Đôi mắt của Thẩm Giang Lưu bỗng sáng lên, giọng nói có phần lớn hơn: “Nếu luật pháp không thể trừng phạt hắn đúng mức, vậy thì để tôi làm điều đó!”
 
Tôi không khỏi bị sốc trước suy nghĩ và lời nói của ông ta.
 
Cuối cùng, Thẩm Giang Lưu bị dẫn đi.
 
Có vẻ như ông ta chỉ muốn trò chuyện với tôi, coi đây như lần phát biểu cuối cùng trong đời mình.
 
11.
 
Pháp y Vương Âu tìm đến tôi, đưa cho tôi một danh sách và tài liệu. 
 
Tôi mở ra xem qua, bên trong là thông tin về các tù nhân, những người đã từng bị Thẩm Giang Lưu bạo hành và ngược đãi lâu dài. Mỗi một tội lỗi mà họ phạm phải đều đáng để tử hình đến mười lần. Nhưng luật pháp là bình đẳng đối với tất cả mọi người, dù kẻ đó có tội ác tày trời đến đâu, vẫn cần phải qua các quy trình pháp lý. Rốt cuộc, ngay cả tội phạm cũng cần có sự xét xử và trừng phạt theo luật pháp; đây không phải là thiên vị cho kẻ ác, mà là để luật pháp đảm bảo mọi người đều được ánh sáng của trật tự soi rọi.
 
Hiển nhiên, quan điểm của Thẩm Giang Lưu lại khác. Ông ta cho rằng kẻ ác nên phải chịu đựng đau đớn và khổ sở, thế là ông ta trở thành giám đốc nhà tù, bắt đầu hành trình bạo hành của mình.
 
Một số nhân viên trong tù có vẻ đã bị ông ta tẩy não, chấp nhận hành vi này của ông ta và còn giúp che giấu. Tôi im lặng một lát, không biết nên nói gì.
 
Vương Âu gật đầu với tôi, nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nếu không có sự giúp đỡ của cô, có lẽ Thẩm Giang Lưu sẽ tiếp tục đi theo con đường của mình.”
 
“Thêm nữa, qua sự việc này, tôi đã đề nghị với cục rằng chúng ta nên có một chương trình truyền hình do chính quyền sản xuất, nhằm phổ biến thêm kiến thức pháp chế cho công chúng và giúp xoa dịu những oán khí trong lòng họ.”
 
“Nhưng thật lòng mà nói, chúng tôi thường tiếp xúc với tử thi, không giỏi ăn nói, vì vậy… hy vọng cô có thể làm khách mời lâu dài, không biết cô có đồng ý không?”
 
Hả?
 
Thật lòng mà nói, tôi hơi ngỡ ngàng.
 
Được mời tham gia một chương trình, hơn nữa là chương trình do chính quyền thực hiện, và còn là khách mời lâu dài.
 
Lại còn chỉ mời mình tôi.
 
Đây đúng là dấu hiệu sẽ nổi tiếng rực rỡ rồi!
 
Nhưng khi nhớ đến lần trước bị cư dân mạng tấn công, bị công ty quản lý bóc lột, tôi lập tức có ý định từ chối. Nhưng rồi lại nghĩ đến những người như Thẩm Giang Lưu, nếu không có sự dẫn dắt đúng đắn, có lẽ sẽ ngày càng có nhiều người đi vào con đường cực đoan hơn.
 
Suy nghĩ một lát, tôi gật đầu nói: “Được thôi.”
 
12.
 
Quản lý của tôi hối hận, công ty cũ của tôi càng hối hận hơn.
 
Sau khi chương trình phát sóng, nhận được sự ủng hộ của chính phủ, lưu lượng truy cập bùng nổ.
 
Hình ảnh của tôi xuất hiện trong mọi gia đình, độ nổi tiếng của tôi lập tức lên đỉnh cao.
 
Người quản lý cũ điên cuồng gọi điện cho tôi mỗi ngày, và tất cả đều bị tôi chặn.
 
Cô em gái trà xanh trước kia, Tô Vân, giờ hóa thân thành người em thân thiết, ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm, chỉ có điều luôn cố tình hỏi khi nào tôi có thể giúp đỡ cô ấy một tay.
 
Cái đồ trà xanh này, đi chỗ khác chơi đi, tôi lập tức chặn và xóa tin nhắn.
 
À đúng rồi, còn cả những cư dân mạng từng chỉ trích giọng hát và diễn xuất của tôi.
 
Giờ họ không còn tấn công tôi nữa.
 
Họ đặt cho tôi một biệt danh mới.
 
“Phán Quan Giám Thi.”
 
Hì hì, ai bảo tôi có kỹ năng pháp y chứ?
 
-HẾT-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận