8
Trong lúc đứng ven đường chờ xe, một chiếc Maybach màu đen dừng trước mặt tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lục Kiêu ngồi ở vị trí lái cúi người nói: “Lên xe đi.”
Tôi mở cửa xe đi lên, thắt đai an toàn.
Cửa sổ xe nâng lên, xe khởi động.
Tôi nghiêng đầu: “Sao anh biết tôi ở đây?”
“Tôi tới công ty tìm cô, nhìn thấy cô nên đi theo tới đây.” Lục Kiêu vẫn nhìn thẳng phía trước, anh nói với giọng điệu kiên định: “Chia tay rồi?”
Tôi gật đầu.
“Tìm được chỗ mới chưa?” Anh hỏi.
“Vẫn chưa.”
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ mình và Giang Chiếu Lâm lại đi đến nước như ngày hôm nay.
“Cần hỗ trợ không?” Lục Kiêu lại hỏi.
Tôi khẽ cười: “Bây giờ chắc tôi không mua nổi văn phòng từ tổng giám đốc Lục đâu.”
“Tổng giám đốc Chúc, cô không hợp giả nghèo đâu.” Lục Kiêu mỉm cười, liếc nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục nhìn phía trước: “Với lại bây giờ nhà đang rớt giá quá, tôi có nhiều phòng không bán được, cô giúp tôi chút đi.”
Tôi lại bật cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lục Kiêu dẫn tôi đi xem phòng thật, một căn không lớn không nhỏ, đủ để tôi tự bắt đầu lại từ đầu.
“Vậy chọn chỗ này đi, để tôi báo lại với người của tôi một tiếng.”
Tôi ký hợp đồng với Lục Kiêu, nhưng phải mất một khoảng thời gian ngắn nữa tôi mới giao tiền cho anh được, dù gì thì việc phân chia lợi ích giữa tôi và Giang Chiếu Lâm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là xong.
Lúc sau, Lục Kiêu đưa tôi về nhà, vừa hay lại đến giờ ăn cơm trưa.
Lục Kiêu nói anh muốn thể hiện tài năng, mà tôi lại không quá tin tưởng tay nghề của anh: “Anh biết nấu cơm thật sao?”
“Chẳng phải lát nữa là cô sẽ biết ngay à?”
Anh vào phòng bếp.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ trôi qua, anh thật sự đã nấu được mấy món, trông khá hấp dẫn, mùi thơm nức mũi.
Tôi cắn thử một miếng, hương vị không tồi.
“Anh biết nấu cơm thật, lại còn nấu ngon vậy nữa, không nhìn ra là anh lại giỏi nấu nướng vậy đấy.”
Lục Kiêu tháo tạp dề xuống: “Có nhiều thứ cô chưa nhìn ra lắm.”
“Ở chỗ cô không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô nên chú tâm vào việc ăn uống của mình đi.”
“Bình thường tôi không hay xuống bếp.”
Tôi xấu hổ, không dám nói mình không biết nấu ăn.
…
Sau khi ăn xong, Lục Kiêu đưa tôi tới bệnh viện thay thuốc. Lúc trở về, mấy người Vivian đã tụ tập lại hết rồi.
Bọn họ là những vị khách quen hay tới chỗ tôi, họ có thể tự tiện ra vào nên khi nhìn thấy họ tôi cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy Lục Kiêu, ai cũng bối rối đứng bật dậy.
Lục Kiêu khẽ cười: “Chuẩn bị có chiến tranh sao? Hình như người của tổng giám đốc Chúc khá đề phòng tôi.”
“…” Khóe mắt tôi giật giật: “Để tôi báo với mọi người, dự án Hồng Thăng kia chúng ta sẽ cùng làm với tổng giám đốc Lục.”
Vivian chạy tới, hạ thấp giọng thì thầm bên tai tôi: “Không phải chứ sếp, cô dẫn tổng giám đốc Lục về tận nhà? Hai người…”
“Đừng nói bậy.” Tôi vỗ nhẹ vào người Vivian: “Làm việc đi.”
Tôi quay đầu nhìn Lục Kiêu: “Chúng ta vào thư phòng nói chuyện.”
“Mọi người cứ tiếp tục đi.” Lục Kiêu vẫy tay với người của tôi, sau đó đỡ tôi lên tầng.
Tiếng nói chuyện ríu rít bên dưới bị ngăn cách bên ngoài bởi cánh cửa thư phòng.
Lục Kiêu chế nhạo: “Người của cô có tính tò mò cao thật, họ còn đang thảo luận về chúng ta kìa.”
Tôi cười gượng, chuyển chủ đề: “Tôi đã thỏa thuận với bên Hồng Thăng rồi, khi biết có Lục thị tham gia, họ nói đó là niềm vinh hạnh của họ. Anh xem thử trước đi.”
Tôi đưa bản hợp đồng và kế hoạch dự án đã vạch sẵn ra cho anh xem.
Lục Kiêu cầm lên, nghiêm túc đọc qua một lượt.
Suốt buổi trưa hôm đó, hai chúng tôi chỉ thảo luận về dự án này.
Hơn năm giờ chiều, Vivian gõ cửa vào phòng: “Sếp, chúng tôi đi trước, hai người tiếp tục đi.”
Sau đó Vivian vừa cười tủm tỉm vừa khua tay trước mặt Lục Kiêu: “Tổng giám đốc Lục, giao sếp của chúng tôi cho anh đấy.”
Lục Kiêu mỉm cười đáp: “Được rồi.”
“…”
Vivian này, ngày mai tôi phải tìm cô ấy nói chuyện riêng mới được, quá nhiều chuyện!
9
Lục Kiêu sai người mang một ít nguyên liệu nấu ăn tới, buổi tối vẫn là anh xuống bếp.
Bữa tối phong phú hơn rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, anh thu dọn đồ, trước khi rời đi còn bất ngờ gọi tên tôi với thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Tim tôi bắt đầu tăng tốc, tôi nhìn anh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetAnh bước tới trước mặt tôi. Giờ phút này đây, tôi có thể thấy rõ rằng đó không phải ảo giác, đôi mắt anh thật sự toát lên sự chân thành và tôn trọng.
Anh nói: “Chúc An Nhiên, anh cảm thấy mình nên tỏ tình một cách chính thức và công khai, thế nên…” Anh dừng lại vài giây, sau đó lại cất giọng nghiêm túc: “Chúc An Nhiên, anh thích em, xin em hãy làm bạn gái anh.”
Thật ra trong khoảng thời gian này tôi cũng loáng thoáng đoán ra được rằng Lục Kiêu thích tôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc này đây, khi đối mặt trực diện với lời tỏ tình của anh, tôi vẫn luống cuống tay chân.
“Tôi làm em sợ rồi à?” Lục Kiêu nhếch môi cười, anh cũng không có vẻ gì là ngượng ngùng xấu hổ trước sự im lặng của tôi.
Anh luôn như vậy, khí phách và hăng hái.
“Chúc An Nhiên, em suy nghĩ đi, anh đợi câu trả lời của em.”
Nói xong, anh nhìn tôi lần cuối, sau đó xoay người rời đi.
…
Tôi mất ngủ vì lời tỏ tình của Lục Kiêu.
Ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai đầu tiên đã đánh tan màu đen kịt nơi chân trời.
Tôi ngồi dậy, nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường ngủ.
Có thứ gì đó như đang tích tụ tại nơi sâu nhất trong lòng tôi, tạo nên một sức mạnh mạnh mẽ, thúc đẩy tôi mau cầm điện thoại lên và bấm số gọi Lục Kiêu.
“Lục Kiêu, chúng ta thử đi.”
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Lục Kiêu tới chỗ tôi.
Trông anh có vẻ bụi bặm, mệt mỏi. Tôi nhìn anh cười: “Cứ vậy mà vội vàng chạy tới đây sao?”
Lục Kiêu nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi, trong mắt có gì đó lăn tăn.
“Chúc An Nhiên, anh muốn hôn em.”
Cánh tay rắn chắc của Lục Kiêu siết chặt eo tôi, xoay người mấy cái đã kéo tôi tới ghế sofa, cẩn thận buông tôi ra, sau đó lại đè lên người tôi.
“Tiếp tục.”
Bên tai tôi chỉ toàn tiếng tim đập của chính mình, và cả những tiếng thở nặng nề hỗn loạn của Lục Kiêu.
Nụ hôn kết thúc, đầu óc tôi trống rỗng, tôi chỉ còn biết há miệng thở dốc.
Lục Kiêu vén những sợi tóc mái rũ xuống mặt tôi, chân thành đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Nhiên Nhiên, anh hạnh phúc lắm.”
Lúc này não tôi mới hoạt động trở lại, lòng tôi nặng trĩu như bị mây đen đè.
“Lục Kiêu, em… Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Anh biết.” Giọng anh hơi khàn, giây phút anh nhìn tôi, anh vẫn nghiêm túc như lúc nói lời tỏ tình: “Trong lòng em từng có người khác, vậy nên giờ em không thích anh nhiều.”
Anh lại cúi đầu hôn lên môi tôi: “Anh có thể chờ, dù em vẫn mãi không thích anh cũng không sao. Chúc An Nhiên, anh yêu em, chỉ mỗi điều đó thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy hạnh phúc rồi.”
“Nhưng mà…” Tôi cắn môi dưới: “Lúc trước em luôn đối đầu với anh.”
Mặc dù việc cạnh tranh trên thương trường là điều hết sức bình thường.
Lục Kiêu nhếch môi cười, một nụ cười toát lên vẻ cưng chiều: “Chính sự quyết đoán nâng được buông được, dã tâm bừng bừng, thái độ luôn đối chọi gay gắt với anh mới chính là những thứ khiến anh say đắm em đến thế.”
Tôi hiểu vấn đề: “Có vẻ anh thích bị ngược đãi nhỉ.”
Lục Kiêu bật cười: “Đúng vậy, mỗi lần bị em ngược đãi thật sự rất thú vị.”
10
Việc chia tay giữa tôi và Giang Chiếu Lâm diễn ra rất thuận lợi, sau này, hai chúng tôi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa… Và có lẽ sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau.
“Nhiên Nhiên.” Giọng Giang Chiếu Lâm vang lên từ phía sau.
Tôi vừa quay người lại đã nghe thấy anh ta nói: “Anh quyết định đính hôn với Hề Hề, bọn anh cũng chọn xong ngày rồi.”
Nói xong, anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, giống như muốn tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt tôi.
Tôi cũng không thấy ngạc nhiên lắm, dù gì thì hai người họ cũng yêu nhau mà.
“Chúc mừng.”
Dứt lời, tôi xoay người đi ra ngoài. Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.
Chân phải của tôi cũng gần như khỏi hẳn rồi, tôi bước nhanh lên xe, về thẳng công ty. Đó cũng là văn phòng tôi thuê của Lục Kiêu.
Tôi vừa về đến nơi, Vivian đã chạy ra đón với hai hàng lông mày cau chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
“Có chuyện gì vậy?”
Vivian bĩu môi: “Trên bàn sếp đấy, sếp tự xem đi.”
Tôi vào văn phòng, giương mắt nhìn tấm thiệp mời đặt trên bàn, là thiệp mời đính hôn.
Vivian tỏ thái độ tức tối: “Lâm Duyệt Hề sai người đưa tới, thật không hiểu cô ta nghĩ cái quái gì, đúng là điên mà.”
Tôi khẽ vỗ bả vai Vivian: “Không sao, cô đi làm việc đi.”
Rõ ràng Vivian vẫn chưa nguôi giận: “Sếp à, cô ta cố tình khiêu khích sếp đấy! Cô ta thì có gì đặc biệt hơn người đâu? Chỉ là nhà có chút tiền thôi mà? Bây giờ trong hai người vẫn chưa biết giá trị của ai hơn ai đâu, sếp là tự dựa vào năng lực của bản thân để đi tới vị trí như ngày hôm nay, còn cô ta là dựa vào gia đình…”
“Được rồi Vivian.”
Vivian không cam lòng, nhưng cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi ra ngoài.
Tôi ngồi xuống, cầm tấm thiệp mời lên xem, xem xong cũng chẳng có cảm giác gì, thẳng tay vứt vào thùng rác.
Việc buông bỏ chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Nhưng tại khoảnh khắc ấy, nó là sự tích tụ của tất cả nỗi buồn và thất vọng.
Tôi đã thật sự buông bỏ Giang Chiếu Lâm. Từ nay trở đi, tôi và anh ta, mỗi người đi một con đường riêng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.