Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:36 sáng – 07/11/2024

5
Xe dừng lại trước cửa nhà tôi, Lục Kiêu bế tôi vào nhà, sau đó dặn dò tôi một hồi.

Anh nhìn quanh khắp nơi: “Ở đây không có ai chăm sóc cô sao?”

“Tôi có thể tự chăm sóc mình được.”

Lục Kiêu lại nhìn chân tôi một lúc lâu, khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy tôi đi trước.”

Giây tiếp theo, anh dừng lại, nói thêm: “Có gì cần giúp thì gọi cho tôi.”

Giang Chiếu Lâm cũng từng nói với tôi câu tương tự như vậy.

Tôi khẽ cười, thể hiện rõ thái độ cảm kích với Lục Kiêu: “Cảm ơn.”

Ngay lúc Lục Kiêu chuẩn bị rời đi, tôi nhớ đến dự án vừa giành giật được từ anh, bèn gọi anh lại.

Lục Kiêu xoay người, tôi hỏi anh: “Anh có muốn uống trà không?”

Lục Kiêu ngẩn người khoảng vài giây, anh nheo mắt: “Cô nói gì?” Anh khẽ cười, bước về phía tôi: “Tổng giám đốc Chúc, đã hơn mười một giờ rồi, cô biết mời một người đàn ông uống trà vào giờ này có ý nghĩa gì không?”

“!”

Tôi biết, nhưng tôi không có ý đó!

Tôi gấp đến độ đứng bật dậy, vô tình tác động lực vào chân, khiến cơn đau đánh úp trong chốc lát.

Tôi thu lực lại theo phản xạ tự nhiên, cơ thể loạng choạng sắp ngã.

Đúng lúc này, một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh đặt ngang eo tôi.

Lục Kiêu đỡ tôi, giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông vang trên đỉnh đầu tôi: “Cẩn thận chút.”

Tôi nắm chặt cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, dường như có thứ gì đó đang len lỏi trong không khí.

Tôi khẽ cắn môi dưới, chủ động lên tiếng trước: “Lục Kiêu, tôi muốn hợp tác với anh.”

Lục Kiêu: “…”

Anh nuốt nước bọt khiến yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống, đôi môi mỏng hé mở, giọng nói khàn khàn vang lên: “Chúc An Nhiên, lần sau muốn đề nghị hợp tác thì cứ nói thẳng.”

“…”

Anh đỡ tôi ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, nhưng vẫn lịch thiệp giữ một khoảng cách nhất định.

“Muốn hợp tác gì với tôi?”

“Dự án Hồng Thăng.”

Và đó cũng chính là dự án tôi vừa cướp từ tay anh về.

Lục Kiêu nhướng mày, anh nhìn tôi với vẻ hứng thú: “Đầu tiên là cướp dự án khỏi tay tôi, giờ lại nói muốn hợp tác với tôi. Tổng giám đốc Chúc, có phải vì cô cướp được dự án rồi vẫn chưa thấy hả giận nên muốn chơi tôi tiếp?”

“Tôi đang nghiêm túc.”

Tôi đứng dậy, nhảy về phía cầu thang bên kia, Lục Kiêu vội tiến lên ngăn cản.

Anh thở dài bất lực, sau đó bế ngang tôi lên, đặt tôi xuống sofa.

“Đừng lộn xộn.” Anh ngồi xuống lần nữa: “Cô nói đi, tôi nghe đây.”

“Ngày mai tôi sẽ tới gặp Giang Chiếu Lâm để nói chuyện chia tay, dự án Hồng Thăng là do tôi ký hợp đồng, tôi sẽ lấy. Nhưng trong tay chúng tôi không đủ nguồn lực, vậy nên tôi muốn hợp tác với anh, tổng giám đốc Lục.”

“Được thôi.” Lục Kiêu vui vẻ đồng ý: “Tôi đợi điện thoại từ cô.”

Xem ra anh thật sự rất muốn dự án Hồng Thăng.

Xung quanh chợt yên tĩnh đến lạ kỳ, bầu không khí im lặng đến phát ngượng lan tràn giữa tôi và Lục Kiêu.

Tôi ngồi thẳng người, đang định thể hiện thái độ chuyên nghiệp trong công việc lại nghe Lục Kiêu nói: “Tổng giám đốc Chúc, cô còn muốn mời tôi uống trà không?”

“…”

Anh đứng dậy, cười nói: “Được rồi. Cũng muộn rồi, cô nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Tôi chống tay lên sofa rồi đứng dậy, định tiễn anh ra ngoài thì lại bị anh bế lên.

Aaaa…

“Lục Kiêu?”

Lục Kiêu cúi đầu nhìn tôi: “Đưa cô lên tầng.”

Thì ra là vậy.

Lục Kiêu đưa tôi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường: “Đừng để chân dính nước, lát nữa cô có tắm thì nhớ cẩn thận chút.” Anh ho nhẹ mấy tiếng: “Có cần tôi ở lại giúp cô không?”

“Hả?” Tôi sững sờ.

6
Giống như hiếm khi thấy tôi ngạc nhiên như vậy, Lục Kiêu quay đầu đi, cố nhịn cười.

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra, tôi muốn có một danh phận từ cô hơn là việc hợp tác.”

Anh cúi đầu nhìn thẳng tôi, con ngươi đen nhánh sâu tưởng chừng không thấy đáy, thế nhưng lại khiến người ta có một loại ảo giác rằng nó đang thể hiện sự chân thành, tôn trọng.

Trái tim tôi khẽ run rẩy, tôi há miệng thở dốc, mãi một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tổng giám đốc Lục, anh đừng đùa nữa.”

“Tôi không nói đùa.” Lục Kiêu tỏ rõ sự nghiêm túc: “Cô có thể cân nhắc tôi thử xem.”

Sau khi Lục Kiêu rời đi, mãi một lúc lâu sau tôi mới hoàn hồn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hình như tôi vừa được tỏ tình, Lục Kiêu thích tôi?

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, trước đó tôi vẫn luôn coi anh như một đối thủ cạnh tranh… Mặc dù tập đoàn Lục thị vốn chẳng hề để tâm tới công ty nhỏ của tôi và Giang Chiếu Lâm.

Nhưng tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, chuyện quan trọng nhất với tôi bây giờ chính là chia tay Giang Chiếu Lâm.

Vì thế tôi không cho phép bản thân được nghỉ ngơi, ngày hôm sau, tôi tới công ty như bình thường.

Giang Chiếu Lâm nhìn thấy tôi đi khập khiễng, anh ta hơi chau mày: “Chân em…”

“Tôi có chuyện cần nói với anh.” Tôi bình tĩnh cắt ngang lời Giang Chiếu Lâm: “Anh xem cái này đi.”

Giang Chiếu Lâm nhìn chằm chằm vào chân tôi: “Chân em bị sao thế?”

“Bị thương.”

Anh ta bước tới trước mặt tôi: “Sao lại bị thương thế này? Để anh xem.”

Tôi né tránh, anh ta sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Tối hôm qua tôi gặp phải gã say rượu.” Tôi nói với giọng điệu hờ hững, sau đó lại thúc giục anh ta: “Anh mau xem đi, tôi về văn phòng trước.”

Giang Chiếu Lâm đuổi theo: “Tối hôm qua… Em gặp chuyện thật sao?”

Có điều gì đó chợt lóe nơi đáy mắt anh ta nhưng rồi lại biến mất rất nhanh, tôi chưa kịp nắm bắt nó, nhưng tôi cũng không để bụng lắm.

“Anh tưởng em gạt anh, Nhiên Nhiên, anh…”

“Tôi không thể đứng lâu được, nếu anh không xem, vậy chúng ta nói chuyện trực tiếp luôn đi.” Tôi bước khập khiễng tới chiếc ghế dựa bên kia rồi ngồi xuống, đợi Giang Chiếu Lâm đến.

Anh ta im lặng, bấy giờ mới mở tập tài liệu tôi vừa đưa.

“Chia tay? Em muốn chia tay anh?” Giang Chiếu Lâm thở dốc, anh ta bước vài bước về phía tôi, giọng nói nặng trĩu lộ rõ sự tức giận và thái độ thiếu kiên nhẫn: “Chỉ vì tối hôm qua anh không tới cứu em mà em nhất quyết muốn chia tay anh? Anh đã nói là anh tưởng em gạt anh rồi mà. Kể từ sau khi Hề Hề trở về, em thường xuyên gây sự với anh, sao tự dưng em lại trở nên như vậy?”

Đã tới lúc này rồi mà anh ta vẫn chỉ biết oán trách tôi.

Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình bình tĩnh như lúc này, dù trái tim chẳng khác gì đống tro tàn.

“Tôi không gây sự, Chiếu Lâm, chúng ta chia tay đi. Tôi nghiêm túc.”

Sự lạnh lẽo như bao trùm khắp khuôn mặt Giang Chiếu Lâm: “Nghiêm túc ư?”

Tôi gật đầu.

“Được.” Giang Chiếu Lâm gật đầu: “Chia tay.”

Thậm chí Giang Chiếu Lâm còn không thèm đọc bản thỏa thuận tôi đưa cho anh ta, thẳng thừng mở ra rồi ký tên. Sau đó anh ta đưa lại nó cho tôi: “Hy vọng em sẽ không hối hận.”

Tôi cầm bản thỏa thuận, không nói lời nào, đứng dậy rời đi.

Quay về văn phòng, tôi nói trợ lý Vivian báo lại với đội ngũ của mình, ai tình nguyện theo tôi hãy đi xử lý một số thủ tục ngay lập tức.

Từ năm hai đại học đến giờ cũng bảy năm trôi qua rồi, hóa ra chia tay lại đơn giản như vậy…

Vivian thu dọn đồ đạc cá nhân của tôi, nói: “Sếp, lát nữa tôi sẽ gửi những thứ này tới chỗ cô.”

Tôi gật đầu: “Trước khi tìm được chỗ mới, mọi người có thể làm việc ở nhà hoặc tới chỗ tôi. Nói với bọn họ một tiếng, tôi đi trước.”

Khi xuống đến tầng một, tôi vừa ra khỏi thang máy đã chạm mặt Lâm Duyệt Hề.

7
Lâm Duyệt Hề chẳng thay đổi gì, cô ta vẫn là một cô chủ cành vàng lá ngọc cao quý tựa con thiên nga trắng.

Nhìn thấy tôi, Lâm Duyệt Hề khẽ cười, bước tới: “An Nhiên. Tôi tới tìm Chiếu Lâm, hôm qua Chiếu Lâm tới ăn sinh nhật, mọi người đều tới, sao cô lại không tới vậy? Chân cô bị sao thế?”

“Anh ta ở văn phòng, cô lên đó đi.” Tôi khẽ gật đầu, nói xong định rời đi.

Lâm Duyệt Hề lại gọi ngược tôi lại: “An Nhiên, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Có chuyện gì sao?”

Mặc dù tôi và cô ta là bạn học đại học hai năm nhưng cũng không có sự giao tiếp gì, nên đáng ra chẳng có gì để nói.

Lâm Duyệt Hề nở nụ cười tao nhã, lịch thiệp: “Bây giờ cô có tiện không?”

Tôi ngẫm nghĩ vài giây, nói được.

Tại quán cà phê…

Tôi và Lâm Duyệt Hề ngồi đối diện nhau, cô ta uống một ngụm cà phê, thong thả mở miệng: “An Nhiên, tôi thích Chiếu Lâm.”

Tôi không trả lời, cô ta thích ai là chuyện của cô ta, không cần tôi phát biểu quan điểm.

Lâm Duyệt Hề nhìn thẳng mắt tôi: “Tôi sẽ ở bên cạnh Chiếu Lâm, vậy nên tôi muốn yêu cầu cô hãy tránh xa Chiếu Lâm ra chút.”

Tôi bị những lời cô ta vừa nói chọc cười: “Cô là bạn gái anh ta sao?”

Lâm Duyệt Hề khẽ hất cằm: “Vẫn chưa phải. Nhưng trong lòng cô thừa biết, Chiếu Lâm cũng thích tôi. Việc hai người chúng tôi ở bên nhau vốn là chuyện nước chảy thành sông.”

“Vậy đợi đến khi cô trở thành bạn gái của Giang Chiếu Lâm, cô nhớ quản bạn trai mình cho thật chặt vào.” Tôi đứng dậy: “Thay vì yêu cầu người khác làm chuyện này chuyện kia.”

“Tôi biết cô thích Chiếu Lâm, tôi không hy vọng có người nào đó bám víu bạn trai tôi, vậy nên tôi đưa ra yêu cầu này cũng là hợp lý.” Lâm Duyệt Hề nói với điệu bộ như thể đây là chuyện hiển nhiên.

Cô chủ cành vàng lá ngọc thật mạnh miệng.

“Tôi chưa từng bám víu anh ta.” Tôi nhìn thẳng đôi mắt Lâm Duyệt Hề, nói xong, tôi bỏ chạy lấy người.

Mặc dù tôi thích Giang Chiếu Lâm, mặc dù trước đó tôi từng coi Giang Chiếu Lâm là duy nhất của tôi, nhưng tôi vẫn luôn có cuộc sống riêng của mình, và tôi cũng chưa bao giờ coi Giang Chiếu Lâm như trung tâm.

Mọi sự cố gắng, nỗ lực trước đây của tôi cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy…

Tất cả như một phần cuộc sống của tôi, nhưng bây giờ, tôi loại bỏ Giang Chiếu Lâm ra khỏi cuộc đời mình.

Thế thôi.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận