1
“Chúc An Nhiên, cô không chịu dừng đúng không? Cô có thể đổi sang thủ đoạn nào đó cao siêu hơn không? Cô như thế này thật phiền phức.”
Tôi bị bong gân mắt cá chân, ngã ngồi trên nền đất, run rẩy siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nhìn người đàn ông đang tới gần.
Mấy chữ “báo cảnh sát” đã đến tận miệng rồi, nhưng đầu dây bên kia lại có giọng nữ truyền tới.
“Chiếu Lâm, đến giờ thổi nến rồi.”
“Tới đây.” Giang Chiếu Lâm mở miệng, hạ thấp giọng cảnh cáo tôi: “Chúc An Nhiên, dù có chết cô cũng đừng tới làm phiền tôi nữa!”
Sau đó anh ta cúp điện thoại một cách vô tình… Và nó như lời tuyên án tử hình dành cho tôi.
Chưa bao giờ nỗi tuyệt vọng trong tôi lại mãnh liệt như giờ khắc này.
Gã say rượu bước đi lảo đảo lắc lư, càng lúc càng tới gần tôi.
Gã ta uống say đến mức mặt mũi đỏ bừng, miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười đáng khinh, thốt ra toàn những lời khó nghe.
Tôi siết chặt điện thoại di động, run rẩy nhặt cục đá phía sau lên, mặc dù nó chẳng khiến tôi cảm giác an toàn hơn là bao.
Gã say rượu bị chọc cười trước những hành động chống cự vô vị của tôi.
“Người đẹp, có muốn chơi cùng anh không?”
“Cút, con quỷ say này từ đâu ra vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên, cắt ngang lời của gã say rượu.
Gã say rượu nổi giận: “Con mẹ nó, không muốn chết thì cút khỏi đây nhanh đi! Ông đây vẫn chưa sảng đâu!”
“Cứu tôi…” Vì đối phương đứng ngược sáng nên tôi không thấy rõ diện mạo nên chỉ còn biết thốt ra những tiếng kêu cứu yếu ớt: “Cầu xin anh, hãy cứu tôi với.”
“Câm mồm!” Gã say rượu hét rống lên, gã ta xách bình rượu trong tay, đi về phía phát ra giọng nói lạnh lùng kia.
Ngay sau đó là những tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến.
Tôi tranh thủ gọi báo cảnh sát, run rẩy đứng dậy, định tiến lên trước với những bước đi khập khiễng, chỉ thấy gã say rượu nằm gục trên nền đất, vặn vẹo người kêu la đau đớn.
Người đàn ông cứu tôi ngồi xổm bên cạnh gã say rượu rồi hỏi với điệu bộ cà lơ phất phơ: “Trò chơi này có thú vị không?”
Khi liếc thấy tôi, người đàn ông mới ngẩng đầu.
Trong tia sáng mỏng manh mờ áo, tôi đã thấy rõ mặt người đàn ông: “Lục Kiêu?”
2
Lục Kiêu đứng dậy, khí chất mạnh mẽ từ thân hình cao gần một mét tám của anh như vây chặt tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Chẳng lẽ là…
Có vẻ Lục Kiêu đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh khẽ tặc lưỡi: “Đã đến lúc này rồi mà cô còn sợ tôi cướp mất dự án của cô? Với lại cô đã ký hợp đồng rồi kia mà? Cô còn sợ gì nữa?”
“…”
Tôi tới nơi này để khảo sát dự án cướp được từ tay Lục Kiêu.
Đó là điều hết sức bình thường, dù sao thì ở đâu chẳng có cạnh tranh.
Nhưng vấn đề bây giờ là Lục Kiêu đã cứu tôi, anh là ân nhân của tôi.
“Cảm ơn anh.” Tôi nói với sự chân thành từ tận đáy lòng, và tất nhiên cũng là để thay đổi chủ đề khó xử này.
Gã say rượu kia vẫn còn nằm trên nền đất, nghêu ngao chửi bậy.
Lục Kiêu hỏi tôi: “Đã báo cảnh sát chưa?”
Tôi gật đầu.
“Lần sau có chạy tới nơi xa như vậy để khảo sát thì nhớ dẫn người theo, đi một mình không an toàn.”
Lục Kiêu bỗng cau mày, anh xoay người đá gã say rượu lần nữa: “Đừng có kêu, ngoan ngoãn nằm yên đây chờ đi, lát nữa là cảnh sát tới rồi.”
Chân bị bong gân khiến tôi đau đớn vô cùng, tôi nhảy bằng một chân: “Tổng giám đốc Lục, thật lòng cảm ơn anh.”
Lục Kiêu cúi đầu: “Cô còn đi được không?”
Tôi lắc đầu.
“Ôm cô nhé?” Lục Kiêu nhướng mày, anh hỏi rất tự nhiên.
Nhưng từ “ôm” này lại có phần hơi mờ ám.
Tôi nhếch môi cười: “Không cần, cảm ơn anh.”
“Cô vào trong xe chờ trước đi.” Lục Kiêu vừa nói vừa nhìn về đằng xa.
Có một chiếc xe đậu ở đằng kia, cách đây một đoạn.
“Thôi tốt nhất là để tôi ôm cô qua đó.” Anh đi tới trước mặt tôi: “Cô có để ý không?”
“Tất nhiên là không ngại.”
Nếu nói có để ý thì giống làm kiêu làm giá quá, dù gì thì cũng do người ta có lòng, hơn nữa người ta còn vừa cứu tôi.
Đúng lúc này, trợ lý của Lục Kiêu là Trần Dược chạy tới: “Tổng giám đốc!”
“Trông chừng gã ta.” Lục Kiêu liếc nhìn gã say rượu, sau đó bế ngang tôi lên: “Ôm cổ tôi.”
Trần Dược há hốc mồm, sau đó vội bịt miệng lại.
Mặc dù nơi này có hơi tối, nhưng tôi vẫn thấy rõ biểu cảm hiện trên khuôn mặt anh ấy.
Anh ấy hiểu rồi, nhưng thực chất là anh ấy hiểu sai, thật sự đấy…
“Tổng giám đốc Chúc.” Giọng nói trầm thấp của Lục Kiêu vang bên tai tôi.
Lúc này tôi mới hoàn hồn: “Hả?”
Lục Kiêu: “Ôm cổ tôi.”
“À, ừm.” Tôi giơ tay làm theo.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi quàng tay ôm cổ Lục Kiêu, tôi mới chợt nhận ra, tại sao mình phải nghe lời anh như vậy làm gì?
Thật ra không ôm cổ cũng không có vấn đề gì, bởi tôi cũng không ngã.
“Tổng giám đốc Lục…” Tôi muốn buông tay khỏi cổ anh.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Kiêu nhìn thẳng phía trước.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐừng thấy anh chân dài, độ cao cao hơn mặt biển mà sợ, thực chất sàn xe lại rất ổn, tôi không hề có cảm giác bị đong đưa, rung lắc gì cả.
“Trời tối rồi, nếu cô cứ giãy giụa lung tung tôi sẽ không thể giữ thăng bằng được.” Giọng trầm thấp gợi cảm và tiếng bước chân vững vàng, ổn định của Lục Kiêu lọt vào tai tôi: “Ôm chặt hơn nữa đi.”
“…”
Được rồi.
3
Xe của Lục Kiêu đỗ cách chỗ xe tôi không xa, anh đặt tôi vào trong xe.
“Lát nữa tôi đưa cô tới bệnh viện, xe của cô để Trần Dược lái về.”
“Được.”
Lục Kiêu nhìn tôi, khẽ cười.
“Sao tự dưng cô lại… Nghe lời vậy?”
Tôi hơi ngượng: “Anh đã cứu tôi, tôi đâu thể đối chọi gay gắt với anh giống ngày thường được?”
Lại nói đến vấn đề này thì…
“Tổng giám đốc Lục, tôi xin lỗi, tôi lại đi cướp dự án của anh.”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Kiêu vẽ rõ biểu cảm anh không để bụng: “Có gì mà phải xin lỗi? Là tại năng lực chuyên môn của tôi không bằng người khác.”
“Nhưng hai dự án Quảng Cách và Mậu Đồ lại nằm trong tay anh.”
Lục Kiêu: “…”
Giống như anh bị chọc cười: “Tổng giám đốc Chúc, đó đã là chuyện từ hai năm trước rồi, sao cô phải thù lâu như thế?”
“Tôi…”
Tôi chỉ muốn an ủi anh chút thôi, tại anh nói năng lực chuyên môn của anh không bằng người ta.
“Chắc mấy năm nay tổng giám đốc Chúc cũng không đến mức lúc nào cũng chửi thầm tôi đâu nhỉ?”
Mất hai dự án lớn đó làm hại công ty chúng tôi bị tổn thất, phải chậm mất hai năm mới được ra mắt thị trường, thử hỏi tôi không chửi rủa anh được sao?
“Tôi…”
Lục Kiêu nhếch môi cười: “Nói vậy là mấy năm nay tôi luôn có sự hiện diện nhất định trong lòng tổng giám đốc Chúc.”
Lúc nói anh còn cố tình kéo dài âm cuối, giống như đang câu móc điều gì đó.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên mơ hồ.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Kiêu.
Anh không có vẻ gì là hoang mang, nói với thái độ nhẹ tựa lông hồng: “Còn đau không?”
Tôi không theo kịp tiết tấu của anh, chậm mất nửa nhịp, cúi đầu nhìn mắt cổ chân: “Đau.”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Để tôi đưa cô tới bệnh viện trước, Trần Dược sẽ xử lý bên phía cảnh sát.”
Dứt lời, anh nổ máy. Khi đi ngang qua chỗ Trần Dược đang đứng, tôi đưa chìa khóa cho anh ấy rồi nói cảm ơn.
Cửa xe nâng lên, tôi nghiêng đầu nhìn Lục Kiêu, sau đó lại nghe tiếng anh hỏi: “Có muốn gọi điện báo với bạn trai cô một câu không?”
Tim tôi đau thắt, nghĩ đến cảnh gọi điện thoại vừa nãy, Giang Chiếu Lâm hoàn toàn không để tâm tới sự an nguy của tôi, cảm giác chua xót lan tràn nơi đầu lưỡi tôi.
“Anh ta không phải bạn trai tôi.”
Lục Kiêu không nói gì nữa.
Người trong giới đều biết mối quan hệ tình cảm của tôi và Giang Chiếu Lâm, cả Lục Kiêu cũng biết.
Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh với ánh đèn đường mờ nhạt cứ dần lùi về sau, những hình ảnh giữa tôi và Giang Chiếu Lâm lại hiện hữu trong đầu tôi.
Tôi và anh ta quen nhau ở trại trẻ mồ côi, năm mười hai tuổi ấy, cha mẹ tôi không may gặp tai nạn xe cộ và qua đời, tôi không còn người thân nào nữa, bị đưa tới trại trẻ mồ côi.
Lúc ấy, vì tôi nhỏ bé gầy gò nên thường xuyên bị bắt nạt, chính Giang Chiếu Lâm là người luôn đứng ra bảo vệ tôi.
Từ trại trẻ mồ côi, cho tới trường học… Anh ta luôn là sứ giả bảo vệ tôi.
Chính anh ta đã nói với tôi: “Chúc An Nhiên, sau này dù em có gặp nguy hiểm gì, em cũng phải nói với anh đầu tiên, dù lúc đó anh có ở bất kỳ đâu, anh cũng sẽ xuất hiện bên cạnh em, bảo vệ em.”
Nhưng đáng tiếc, Giang Chiếu Lâm à, anh nuốt lời rồi.
4
Bác sĩ xử lý vết thương ở cổ chân giúp tôi. Lục Kiêu như có ma thuật, biến ra một đôi dép lê to rộng rồi đặt trước mặt tôi.
“Mang cái này vào.” Anh ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng bàn chân phải của tôi đặt lên đôi dép lê.
Đôi dép lê vừa to vừa rộng, rõ ràng là dép đàn ông.
Lục Kiêu buông chân tôi ra, anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Chân cô bị sưng nên chỉ đi được loại dép to này thôi, đợi khi nào cô khỏe lại, tôi mua dép đẹp cho cô.”
Tôi bật cười, cảm giác bức bách nặng trĩu đè nén trong lồng ngực tan thành mây khói.
Có một đôi nam nữ đi ngang qua, cô gái nhìn tôi và Lục Kiêu thật lâu, sau đó dẩu miệng, khẽ đẩy chàng trai đi bên cạnh mình, nói: “Anh nhìn bạn trai nhà người ta đi, còn ngồi xổm xuống xỏ dép cho bạn gái kia kìa!”
Chàng trai ôm cô gái: “Vợ à, em không cần phải thấy đồng tình với người đàn ông đó đâu!”
Tôi lại bật cười, sau đó tự đeo chiếc dép còn lại vào.
Lục Kiêu đứng dậy: “Lại đây đi, tôi ôm cô.”
Từ mờ ám kia khiến mặt tôi bỗng nóng ran lên. Rõ ràng trước đó tôi cũng chỉ hơi ngượng ngùng mà thôi.
“Tôi có thể tự đi được.”
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Kiêu đảo qua khuôn mặt tôi vài vòng: “Hiếm khi nào thấy tổng giám đốc Chúc thẹn thùng như lúc này.”
“Tôi không có!” Mặt tôi đỏ trong vô thức.
Lục Kiêu nhếch môi cười, sau đó anh tiến tới bế bổng tôi lên lần nữa.
Tôi quàng một tay qua ôm cổ anh, tay còn lại xách giày và thuốc.
Cả hai chúng tôi tới cục cảnh sát cho lời khai, tiếp theo Lục Kiêu đưa tôi về nhà.
Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua… Tôi vẫn chưa nhận được một cuộc điện thoại nào từ Giang Chiếu Lâm.
Tôi cúi đầu nhìn đôi dép lê của đàn ông trên chân mình, lặng lẽ cười khổ.
Thật không ngờ, người ở bên cạnh tôi lúc này lại là Lục Kiêu.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.