– Anh, thật ra cũng không tệ.
Nhan Lục Nguyên cười nói:
– Dù công hiệu thế nào nó cũng kiếm ra tiền mà.
Nhâm Tiểu Túc không vui, thấp giọng nói:
– Đây mà là kiếm tiền hả? Biết bao giờ mấy nhận được mấy lời cảm tạ thành tâm chứ?
Việc này Nhâm Tiểu Túc nghĩ rất rõ rồi.
So với trị bệnh cứu người thì việc nhận được lời cảm tạ thật tâm có tỷ lệ thấp hơn nhiều. Dù là lão Vương thì khi gặp được tuyển thủ Khô Mộc mới có thể nói một tiếng cảm tạ đó thôi.
Huống chi mục đích của hắn là kiếm tiền sao? Không, hắn không chỉ kiếm tiền mà còn người ta cảm tạ mình nữa, không có cảm tạ thì không có hắc dược.
Lời nói Nhâm Tiểu Túc hàm chứa phẫn nộ:
– Nếu ta trị bệnh cứu người, người trong thị trấn phải khách khí với ta. Ngươi nhìn cái phòng khám kia đã chết bao nhiêu người rồi, chẳng phải cũng không ai làm gì hắn à? Vì sao? Vì hắn là bác sĩ duy nhất của thị trấn!
– Anh nói đúng.
Nhan Tiểu Lục vâng lời phụ hoặc, kỳ thật hắn cảm thấy sao cũng không quan trọng. Dù sao hắn biết… họ sẽ dần giàu có hơn!
– Quan trọng hơn là…
Nhâm Tiểu Túc nói:
– Ta muốn trị bệnh cứu người, người ta sẽ gọi là bác sĩ. Nếu không trị bệnh cứu người, sau lưng họ sẽ gọi ta thế nào? Này, anh bán thuốc…
Nghe rõ địa vị này không đáng mấy đồng bạc!
Rốt cuộc Nhan Lục Nguyên cũng thả lỏng, hắn lăn qua lăn lại trong túp lều:
– Anh, nội tâm của ngươi thật phong phú nha!
Có điều Nhâm Tiểu Túc không biết, thuốc hắn bán cho lão Vương, lão Vương không tự dùng, chung quy hiện tại lão Vương vẫn chưa tìm được người tình…
Chai hắc dược kia cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là chai đựng bình thường trong thị trấn thường dùng mà thôi. Nguyên bản hắn tính dùng chai thủy tinh đựng hắc dược nhưng trình độ công nghệ chế tạo rất cao. Nhâm Tiểu Túc sợ thứ này sẽ bị người ngoài hoài nghi, chung quy người trong thị trấn không ai bán loại chai này.
Bình sứ nhỏ là trong tay Vương Phú Quý chuyển cho người quản lý thị trấn, cũng tương đương với đưa đến tay những người ở bên trong hàng rào tị nạn.
Lão Vương nghĩ Nhâm Tiểu Túc không hiểu giá trị vật này, có điều ông ta hiểu là được.
Ai là người cần dùng hắc dược nhất?
Là các hán tử trong thị trấn? Không phải.
Hán tử trong thị trấn chỉ cần ăn no mặc ấm là tốt lắm rồi. Không ít người gầy teo nhưng mỗi ngày mọi người đều lao động nên dù gầy sức khỏe lại rất tốt.
Chỉ cần vận động nhiều, bảo trì kỹ năng thay thế thân thể cùng các cơ quan nội tạng thì dễ thôi, cho nên hán tử cũng không cần thứ này.
Người cần thứ này là những quý nhân bên trong hàng rào tị nạn kia kìa.
Vương Phú Quý lén lút thậm thụt giao hắc dược cho người quản lý hàng rào, người quản lý là tên biết nhìn hàng. Có thể nói việc họ làm mỗi ngày là theo dõi dị động của thị trấn, vì thế quản lý cũng biết chuyện Thiết Đầu liếm thuốc đêm qua.
Có điều người quản lý cũng không tính sử dụng, buổi tối quay về lại đưa cho thủ trưởng của hắn.
cuối cùng bình sứ hắc dược đó chẳng biết được chuyển tới đâu rồi.
Nhâm Tiểu Túc hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hắn tiếp tục dùng một lời cảm tạ thật tâm đổi lấy một lọ hắc dược, sau đó để Tiểu Ngọc Tỷ lên thị trấn mua một tấm vải bố rồi dùng chỉ đen thuê lên đó ba chữ Phòng Khám Bệnh thật to. Phía dưới thêu thêm một tám chữ nhỏ Chuyên Trị Vết Thương, Trái Tim Thầy Thuốc.
Phòng khám cứ thế là khai trương.
Lúc Tiểu Ngọc Tỷ hỏi Nhâm Tiểu Túc có muốn thuê thêm bốn chữ Diệu Thủ Hồi Xuân không thì Nhâm Tiểu Túc từ chối, hiện tại hắn có chút mẫn cảm với hai chữ “hồi xuân”…
Cuộc sống Nhâm Tiểu Túc dần đi vào quỹ đạo, buổi sáng ra ngoài hái thuốc, ban ngày núp trong lều xem bệnh, buổi tối đi dạy cách sinh tồn, sau đó Nhâm Tiểu Túc dạy bổ túc cho Nhan Lục Nguyên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetDù phòng khám bệnh chưa có khách nhưng hắn không thể đi hoài, vạn nhất bệnh nhân tới, một mình Tiểu Ngọc Tỷ không giải quyết được.
Hắn rất muốn cùng Lục Nguyên đi học, có điều hắn mà đi học thì Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ phải làm sao đây?
Trong nhà phải có một người hi sinh…
Hôm sau Nhâm Tiểu Túc vén rèm ngồi trong lều nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu Ngọc Tỷ ngồi phía sau may vá, đôi khi Tiểu Ngọc Tỷ lại cảm khái, quần áo hai anh em rách sao ngày càng nhiều thế này…
Bấy giờ có một người nhanh chóng chạy tới từ phía đường đất, một cánh tay đối phương còn đang chảy máu.
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
– Thương thế của ngươi không trị là chết á.
Có điều người kia căn bản không thấy Nhâm Tiểu Túc, trong vô thức họ muốn đi tới phòng khám bệnh hơn, chỗ đó có danh tiếng rồi. Hơn nữa đối với Nhâm Tiểu Túc, mọi người chỉ có ấn tượng là người bán thuốc có thể trị vết đao chém mà thôi.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn vang lên âm thanh: “Nhiệm vụ cứu chữa một người bệnh.”
Nhâm Tiểu Túc phiền muộn đứng dậy:
– Xin lỗi.
Tiểu Ngọc Tỷ thấy Nhâm Tiểu Túc chạy ra ngoài, chưa tới một phút đồng hồ sau lại thấy hắn khiêng một hán tử quay về…
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc ôn hòa nói với bệnh nhân:
– Đám bác sĩ trong phòng khám kia đều là giang hồ bịp bợm, ta khiêng ngươi qua đây là để cứu ngươi biết không?
Người đàn ông do mất máu mà không còn khí lực, dưới sự ép buộc của Nhâm Tiểu Túc chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Lúc này lại có hai hán tử chạy tới từ con đường đất, trên người be bét máu, Nhâm Tiểu Túc sững sờ một hồi:
– Các người kéo bè kéo lũ đi đánh nhau à?
Hán tử nghe nói thế thì giải thích:
– Không phải, nồi trong xưởng bị nổ! Vết thương của chúng ta xem như nhẹ nên có thể tự mình quay về, có nhiều người chỉ sợ muốn cũng không về được.
Nhâm Tiểu Túc im lặng gật đầu, đầu năm nay người bị thương cũng chẳng được quan tâm. Mọi người nghĩ họ chết rồi có thể thu thập đồ đạc của người chết.
– Tới đây, trước tiên để Tiểu Ngọc Tử tiêu độc.
Nhâm Tiểu Túc nói, tuy hắn không sợ vết thương bị nhiễm trùng ảnh hưởng tưới việc chữa trị nhưng cũng nên làm dáng một tí cho bệnh nhân xem chứ? Nói xong hắn đi ra ngoài, lúc trở về lại khiêng thêm hai hán tử nữa…
Hai tay Nhâm Tiểu Túc khiêng hai người đó. Ba người họ vì bị thương chỉ có thể để mặc Nhâm Tiểu Túc muốn làm gì thì làm, bằng không một mình Nhâm Tiểu Túc sao có thể “mời” họ tới được.
Kỳ thật họ cũng biết Nhâm Tiểu Túc có thuốc trị thương, có điều họ chạy tới phòng khám là vì thói quen thôi. Hiện tại không động đậy gì được chỉ đành phó mặc cho số phận thôi.
Sau đó ba người họ thấy Tiểu Ngọc Tỷ thả quần áo trong tay ra, cầm kim thuê vừa thuê đó hơ trên lửa, châm thuê tương đốt dài nên không bị phỏng.
– Trực tiếp khâu lại hả?
Tiểu Ngọc Tỷ nhút nhát e lệ hỏi.
– Ừ, giống như khâu vá quần áo ý.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
– Rất đơn giản.
Tiểu Ngọc Tỷ lấy dũng khi đi tới bên cạnh một người, dùng kim thêu khâu vết thương cho người nọ. Kết quả vừa đâm vào một mũi, mùi thịt cháy khét đã bốc lên.
Người đàn ông kia run rẩy nói:
– Ngươi cầm kim thêu hơ lửa khử độc là đúng rồi, có điều sau đó ngươi phải nhúng kim vào nước lạnh chứ…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.