Giống như một số câu chuyện trong sách dưới núi kia, có những chuyện thực không cần bàn đến thật giả, phân định rõ ràng. Chỉ cần có thể giúp ích cho người, có thể làm gương, có thể khuyên người hướng thiện, đã là một cuốn sách hay rồi.”
Vong Cơ Tử nghe đến nửa chừng, mắt đã sáng lên, nghe đến đây, cuối cùng thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lâm Giác, không khỏi có chút ganh tị, xen lẫn tiếc nuối.
Suy nghĩ một lát, Vong Cơ Tử cũng không nói Lâm Giác nói đúng hay sai, chỉ nói với hắn một câu:
“Vân Hạc có mắt nhìn người.”
ạĐ“o “huữ!
được. n,ớưc yNgênu buổi mang ncũg ol kô,h ãđ liệu Tniê và nên iácG nngưh âmL ưs kiệm lương Qnau trưa, miuộ theo ttếi tiểu ốnv ơcm
quạ đen ờgưin. tới, nẫd ờnưgđ cho iha tộM yba cno
Lâm àl có liạ gì ấhty cảm áGci l.ạ óđ
hppá biết hhu,yn uyhnh rồi!” “Sư uthật ãđ
rồi, nhìn hyất đan miệng. dợcư đan àvo ắnh Lâm nàng cợdư Giác, ,gnuốx ra ốutn đaư nàng chằm cằhm Đổ miớ
uýst áp dùng lên loa õr ổ,c cơ ar ốngux aby ứcs chút dùng nữa cgũn nnghà ộtm nhẹ tê phải ni.ú cổ aos hơn ayh ,ữan ửan ấm lên, nữa hơi vậy, mâđ hsni hki ừt chân vào iạt ãđ uaq là đâu hgcnẳ ểht ợntư,rg ctớưr, ờr,ti gẳchn hcvá này lướt chỉ cây lại lực diạ, aíhp như Dưới hoặc tí đã nếđ êhtm nhiều cây ãđ cnũg vừa tế,h aừv cứs óc thì ntgù útch bya cứs ưcớb gntù sutý
“…”
có oas “têni? là gọi ầnth ểth nyà “Thế
hiảp quên gihmên ta chậm mchầ không lpậ với a,ví ểuTi ,ita khi li,ạ ogxn đi thíhc ôc với útc gany hồn hcaư nă ,nặd kéo téht huynh, asu “ưS ưnhng để ịb đã.” óich nhị yuhhn inó ihkn bạt mà ắhn: ứct ión ơnngư huynh, sư lại ứng
ỏđ tya ylấ ầ,uđ viên bnà dược nnõ nòlg mcầ hnikế ếhicc õg riồ đồ ý hnỏ ar, ọl õg i,ạl tay icú trắng sứ Nói voà nàng nửg ònc ògln cả đan nl.ê ànb
sư ệ,t ôngkh nói: ncò ũgcn hung lại aưtr clú ăn ấtr Tiuể Tử ấrt mơc.“ đuầ iumộ đáp đạo nưtởrg ơC nãnog, ilờ yậv ta rồi húcgn “Vong ữd, ngnao mà hco thấy
otnrg ihcếc nnóg êivn lần Giác tniê ếCihc ậ,yv hắn ỏnh ađĩ bát ờngưd nhị tạo tộm bình nắx, ưnh gần ntgôr biết đầu kỳ od mLâ sua biết, ot ưtrcớ sư ncò ytấ,h ỏgii rtấ ậutth cái, như ứs này chỉ sư huynh tay ềuđ od ar ml.à och huynh đan chế nìhb nhìn quan ngrêi y được ylấ mới ưd,cợ đâu hxin ,làm àl uhiế đyâ gnằb như nôkhg ũgn
gonn âuKh ầcn Khngô canh uQan hơn ign,ả nơđ mcơ nhiều. tuy inó, âđy ở Pùh ngnưh
tếh chính do nói ,ìg uếN àl có này. tự lẽ là
đất, ynà acủ kíh iggản gũn ưngơ.d Lần âm ậhtt imớ tirờ ảgngi sự
nôhkg nuqe ibà đối cíhx, àl nưgiờ os aủc úgnch uhiế ọh óc óc với Lần biết. acủ kỳ, s,hán đều “nBọ pgặ bình ,tặm rớcưt ầđu ta óc yâđ Khâu àl aQ,nu ta hùP .hờ“tưgn àl người vốn ncyuệh chúng Nguyên nTêi Q,nua
giờư,n utểi ưđợc đã không gniườ nyà thnấ thêm nauq aik chủ còn nghe ũgcn vài hôkgn ẫvn của ọtn.gr mĐá csắ á,tn àhn đâu rntgo ghnưn n,ịđh óc đã óni ìx lại xong, tí úlc sĩ bnà ihuể, ilờ yuqa htnầ hpnầ ạđo ừgnng iah hmnì khẳng ằrng ầuđ xào ìhnn ynà tuy knhí
itếp nảigg Cơ ờ.inưg cho Vong tục ạođ Tử iọm
tưngrờ nhiên là utiê nê.“ti là snhi oda htnầ ơĐgn“ư tự tại, bất mới lão ipảh
nhất, dyạ có dưỡng ừn“gĐ ô“i.th áuq kẻ àm at gih từ mịt. sẽ hík iễtn ỉhc đi từ gcnũ đ,ược ức là được chọ ,uểhi rồi Thực ẽl là giườn ưh pháp àl ớhn cứm vộ,i vô ư,cớtr mờ tốt
“”…A
thấy vậy.” “Ta cũng
gọi aho là gunc.“h nđhĩ Đây“
ngũc yậV“ thì đó tnhầ tiên!” là
pắs hẳn vội, ầcn rồi.” là nôg“hK
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Netnthhà ,gnbụ àov anĐ lnih lpậ tức hóa cưdợ vậ.n
nưh dường noTrg có hiuế aừv ỏ.thm tràn chút có úthc hưng pấht ituể ạil npgậ kỳ, cô ,hnấp tmắ nngơư vẻ
ilạ kêu. Phía óc uas tgnếi
bằng “Sư nhỏ giống ngón aủc từng cếcih ,kìa xíu, aủc yat trông hyunh òcn đágn ỏhn yêu hoa lẳng, t,a chuông àyn áci cây nủlg hưac ot nưh qá“.u xem eotr
“oSa gì ảc“. uểhi ncẳhg lại at
c“Ự…”
iọg huữ“. àl đạo ảhi“P
aq.u ụvt bay Một bóng igờưn
“Quạ!”
nhtầ nào ?in“êt mới ếht àl Vậ“y
luyện, nào sư phụ?” ta hpáp acủ loại có uầđ ut thuật bắt ểht ắtb úghcn kih “Vậy hnư học đuầ
huynh kỳ T“nầh ccắh ộih trong hcắn coi thành, chùa htật ếnđ sẽ có tiên!” ấ!yđ Nếu thần là inưgờ
là ocn cnỏ cthú ộnđ ôth.“i “Chỉ mà tậuth
chút.” mtộ ợưđc “Hiểu
ađư ỡl hnị ta ưs ehgn ỏkhi iảhp ầnTh áuq gảing là mò ngxo “Hôm muộn gtnor huynh inhk n,ogài thì về mau mmẫ dnặ ,Đna chgnó để ơc,m hco ênvi ăn một đêm.” còn ar lúc Hnàh mỗi chúng ăn vào, người nếu any
hai nnhậ ilnh tnừg âhnc hcếukh nát họng nhận nên hnâ,t là ồri nơi mcả ấthy ảCm sau xa vận từ tôir .đưcợ nhất, nùgc túhc ,úcht ở ếđn tmộ ,nhệit hcỉ ,uốgxn vùng ra óah thành gcựn toàn kỹ bngụ, cổ ồnulg
.gànn lgnặ mót âmL lấy Giác mi
irồ ớim suy tmầr n:ió iộum h,ĩng ưs âgnm Tiểu
nhìn hntầ tiên thần là ớưdi tiên. gì, tấ,hy núi nói uếN là ẳnh cũng coi ưignờ
...““Ồ
lnầ nyg.à ộtm ọntr giảng Mtộ àl gần
ysu nọb àm ảpih phải ưđgơn àl một ãol hắn không vậy ạcohh trong htể iớv nđế nốmu ủca ưhn hai Lâm ỉhc ngoại niế,bg các áhti hêinn sư không ihk hnuềi ọh từ ạhcho h.nắ oạđ so ngưiờ, nờiưg của là ýl hôngk độ thiện có quan, nhạg ruột, hgĩn đạo ừt hắn đạo ờưli dyạ nưh hợp ryềntu kế rõ, sốt h,nơ ùPh anQ,u ẻk ccá hoàn huynh Khâu có ôhgnk hơn Giác thấy cngũ kế và
ộtM —— tál asu
“..“.
sĩ ión caủ nhìn Quna ưS“ tiểu ,emx Nunygê cứ áđm hhn,uy unyhh vì hcnúg niêT ta?” sao đạo
ẹhN bước ếnti —— lên một nhnàg
lả nắng mti uiệd êxyun aqu có àt iaữg lên cthự kỳ phách, ycâ, trở, thổi ncầ là ưngl cây gnHào tc,ưrớ hnngữ như còn nhưng óc ghnữn quả ạđp chân ntgù ểihm thế inú ,ynế đôi ógi chỉ nôh óđn xu,ngố ạpđ đne hâtn ấht cuihế kinh thể rốngt, nàhc qua thông gnnữh gtnù, núi đường ưhn nnọg đập ,vĩ inờưg nổi ạli ntá úi,n chỉ píha od ớltư động con nẹh iha nnhgữ bay đi, hao ơcn cgừhn tâm đã khôn vượt lên di dẫn núi ámi hcềui ,ổc ngtu hyất khi ôgubn tùng hữgnn aqu tự t,ả tả, chuyển thấy ihk cnáh đường nọng quạ mcả .ỳk ióg thoải
sẽ ciág có “Chẳng voà ảmc gì n!ỉh” hay ăn
á,nqu kéo nên đã gtùn tây, cổ gản thoe emn ođạ ,ãv aủc hKi chân kéo iha núi. ờrit ênb hai đá nẳh đá, bị dương Xa .núi kỏih ặtm gniêhgn iộv về vách cnũg đều ườing xuống nggêinh iác àdi xa, ịb cậb iờr ingờư ânch xốung bước hán tà ávhc tận gnób ónbg ,nhhì
hiểu ,nhhuy hhynu Sư ?“aos cả rồi Đ“ĩnh chung…
Lâm aty ầuđ đã coh ra lời, aưhC àov liền ngẩng hai hỏ,n trời hnbì iGcá cicếh mâL hcciế tộm tir,ờ ,iốt đpá ắsc nhnì lấy thấy i,tú đợi nàng Gcá.i đưa đưa
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.