Chương 1858. Ngụy Quân buộc phải chết (10)
Ngụy Quân buộc phải chết (10)
Trần Già: “…”
Hắn đã nghe hiểu phân tích của Thần Hậu.
Nhưng mà cấp bậc của hắn dù sao cũng thấp hơn một chút so với Thần Hậu, hắn không thể lý giải tư duy của Thần Hậu lắm.
Ngụy Quân đều đã chết rồi, sao lại không là gì cả?
Nhưng Trần Già có một ưu điểm, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, ở mặt ngoài đều không biểu hiện ra chút nào.
Hơn nữa, sau khi Trần Già do dự, vẫn là đã nhận lời.
“Phụng Tiên tất nhiên dốc kiệt toàn lực, dùng đầu của Ngụy Quân giúp ta thăng cấp lên bậc thần.” Trần Già nghiêm mặt nói.
Thần Hậu hài lòng gật đầu, nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, nếu ngươi thật sự có thể làm đến bước đó, bổn Hậu liền chính thức nhận ngươi làm nghĩa tử. Dù sao ngươi đều đã được lão Đinh và Thần Quân nhận làm nghĩa tử, cũng có thể tính là con ta.”
Trần Già lớn tiếng ho khan.
Nghĩa phụ là thật sự thơm.
Nghĩa mẫu thì chưa chắc.
So sánh Nguyên Minh Chủ và Thần Quân đối xử thật tâm với hắn, Trần Già rõ ràng cảm thấy người nghĩa mẫu Thần Hậu này không có thành ý.
“Phụng Tiên không dám trèo cao.” Trần Già nói.
Thần Hậu lạnh nhạt nói: “Không cần từ chối, trưởng bối ban thưởng, không cần từ chối. Cũng không cần lo lắng bổn Hậu có tính toán khác, trên thực tế sau khi bảng Phong Thần treo cao trên bầu trời, tâm tư của bổn Hậu cũng đã thay đổi. Nếu ngươi thực sự có năng lực, sau này cho dù đem tất cả thế giới này đều ban cho ngươi thì có thế nào? Tầm nhìn của bổn Hậu từ lâu cũng đã không còn giới hạn trong thế giới này nữa.”
Trần Già cảm nhận được tham vọng của Thần Hậu.
Ngay cả là địch, Trần Già cũng có chút khâm phục chí khí của Thần Hậu.
Tuy rằng lúc này Thần Hậu cũng là quân cờ trên bàn cờ, nhưng rất hiển nhiên, tầm nhìn của Thần Hậu đã nhảy ra khỏi bàn cờ.
Chỉ một điểm này, Thần Hậu cũng đã thắng qua đại đa số sinh linh.
“Nương nương nhìn xa trong rộng, tầm nhìn rộng lớn, ta không sánh bằng.” Trần Già tâm phục khẩu phục nói.
Thần Hậu phất tay, tùy ý nói: “Được rồi, ngươi lui ra đi. Lần này ngươi có công tố giác, bổn Hậu sẽ tự chuẩn bị sẵn sàng, đóng cửa đánh chó, để cho những tên muốn lật đổ bổn Hậu có đến mà không có về.”
“Nương nương thần uy.”
Trần Già cáo lui.
Chưa từng hỏi Thần Hậu rốt cuộc là sắp xếp như thế nào.
Hắn biết hiềm nghi của mình còn chưa được xóa sạch toàn bộ, những chuyện này đều là chuyện không nên hỏi.
Hơn nữa cho dù hỏi rồi, Thần Hậu cũng trả lời vấn đề của hắn, hắn dám tin sao?
Không dám.
Ai biết lời Thần Hậu nói là thật hay giả?
Nếu đã như vậy, không bằng không hỏi.
Giống như là Ngụy Quân vẫn luôn tin tưởng hắn vậy, hắn cũng tin tưởng Ngụy Quân, tin tưởng những người khác của Đại Càn.
Bên trong lượng kiếp của cấp bậc đại chiến Phong Thần, hắn chỉ là một phần tử tham dự trong đó, nhiều nhất được xem là có vẻ xuất sắc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhưng vẫn còn rất nhiều người xuất sắc.
Trần Già sẽ không xem nhẹ trí tuệ những cao tầng khác của Đại Càn.
“Ta đã dùng hết tác dụng của ta, kế tiếp, toàn bộ thì phải xem sự cố gắng của chư quân rồi.” Trần Già trong lòng mặc niệm.
Bóng lưng càng thêm kiên định.
Sau khi Trần Già đi, Thần Hậu búng tay một cái.
Một lát sau, Vương Hải xuất hiện ở trước mặt Thần Hậu.
Trên lý thuyết mà nói, Nho gia là tử địch của Thần Hậu.
Cái chết của thánh nhân Nho gia trước đây, Thần Hậu không thoát khỏi mối liên quan, thậm chí còn đóng một vai trò không vẻ vang.
Với tư cách là đệ tử quan môn của thánh nhân Nho gia, bất luận như thế nào, Vương Hải đều nên đứng về phía đối lập với Thần Hậu.
Nhưng mà giờ khắc này, đối mặt với cái nhìn chăm chú của Thần Hậu, Vương Hải lại lựa chọn thần phục.
“Tham kiến Thần Hậu.”
Trên mặt Thần Hậu toàn bộ đều là nụ cười nghiềm ngẫm.
“Quả nhiên là thầy trò tình thâm, bổn Hậu cũng chỉ là đánh cược một phen, không ngờ đến ngươi thật sự đến đây.”
Vương Hải trầm lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: “Chỉ cần có thể làm gia sư sống lại, cho dù là bảo hổ lột da, cũng không là gì.”
Thần Hậu khẽ cười nói: “Thú vị, thật sự thú vị. Yên tâm, bổn Hậu nói là làm, sẽ không lừa gạt ngươi.”
Vương Hải gật đầu nói: “Nương nương đã thực hiện một phần lời hứa của mình, cho nên ta nguyện ý đại biểu Nho gia, đứng trên chiếc thuyền này của nương nương.”
Hắn sở dĩ xuất hiện ở đây, là vì Thần Hậu chủ động liên hệ hắn.
Lấy danh nghĩa thánh nhân Nho gia.
Tư liệu nội bộ của Nho gia ghi lại, thánh nhân đã chết.
Nhưng mà, Thần Hậu đem đến tin tức thánh nhân Nho gia còn sống.
Cùng với khí tức.
Khí tức không lừa được người.
Hơn nữa không lừa được Vương Hải là người rất quen thuộc đối với thánh nhân Nho gia.
Cho nên, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng vẫn đã tin.
Chỉ là hắn không hiểu.
“Nương nương, sư phụ ta, năm đó hắn…”
“Năm đó hắn khẳng định là đã chết.” Thần Hậu thản nhiên nói: “Nhưng mà sự lớn mạnh của thánh nhân Nho gia là không thể nghi ngờ, bổn Hậu cũng có ý che giấu cho hắn, cho nên, một chút chân linh bất diệt.”
Vương Hải giật mình.
Sau đó lại bắt đầu lo lắng.
Thần Hậu khẽ cười nói: “Xem ra ngươi cũng đã hiểu, không sai, chẳng qua là một chút chân linh bất diệt mà thôi, bổn Hậu bất cứ lúc nào đều có thể dập tắt chút chân linh đó. Hơn nữa, bổn Hậu có vô số biện pháp cải tạo chân linh. Là các ngươi nghênh đón chân linh thánh nhân Nho gia trở về, hay là bổn Hậu đem chân linh thánh nhân Nho gia bồi dưỡng thành tay chân, thì xem lựa chọn của bản thân Vương Hải ngươi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.