Chương 1850. Ngụy Quân buộc phải chết (2)
Ngụy Quân buộc phải chết (2)
Nếu thực sự cho Phật môn cơ hội, Phật môn hoàn toàn có hi vọng lên như diều gặp gió.
Nhưng mà may mắn của Thần Hậu càng đậm hơn.
Lựa chọn điều ít hại hơn trong hai điều.
Hơn nữa…
“Bổn Quân được giao phó Vọng Khí Chi Thuật*, thành cũng vọng khí, bại cũng vọng khí, đã đến lúc thoát khỏi sự trói buộc này rồi.”
(*) thuật bói toán của các nhà giả kim cổ đại bằng cách nhìn mây
Người hiểu người khác là người thông minh, nhưng người hiểu chính mình mới thực sự khôn ngoan.
Người có thể làm được chuyện tự mình phê bình, xưa nay đều là thiểu số.
Mà cường giả đã đứng được ở địa vị cao, nếu còn có thể làm được chuyện tự mình phê bình —— chắc chắn là một thế hệ người sáng lập sự nghiệp lớn.
Đại Tổng quản tâm phục khẩu phục: “Quân thượng khám phá vận mệnh, tiền đồ không giới hạn.”
Thần Quân lắc đầu nói: “Vận mệnh là thứ ta có thể thăm dò? Có điều, trời định sẵn ba phần, bổn Quân chỉ cần nắm bắt được bảy phần, liền đủ để đóng đô thiên hạ. Lão Lý, đi chuẩn bị đi. Lần này, bắt buộc phải hoàn thành trong một lần. Nếu không, để cho ả tiện tỳ nắm giữ Phong Thần, chung quy là một tai hoạ ngầm lớn cho thiên hạ.”
“Tuân mệnh.”
“Đợi một chút.”
Thần Quân gọi Đại Tổng quản lại.
Hắn do dự một chút, vẫn là dặn dò nói: “Phong ấn bên phía Đấu Chiến Phật, động tay chân một chút.”
Đại Tổng quản kinh ngạc nhìn về phía Thần Quân, không kiềm được nhắc nhở nói: “Quân thượng, Đấu Chiến Phật là kẻ địch của chúng ta, hơn nữa còn là đích thân ngài để cho Vạn Phật Chi Chủ trấn áp hắn.”
Thần Quân nói: “Bổn Quân biết, nhưng mà thế gian vạn vật, đều đang phát triển biến hóa. Giờ phút này Đấu Chiến Phật hận Phật môn, khẳng định còn lớn hơn nhiều so với hận bổn Quân.”
Dừng một chút, Thần Quân lại khẽ cười nói: “Hơn nữa, bổn Quân vừa hiểu ra một chuyện.”
Đại Tổng quản cúi người lắng nghe, liền Nghe thấy được thần âm:
“Vận mệnh, là thứ có thể thay đổi được, cũng có thể bị dẫn dắt thậm chí là thao túng. Mà Đấu Chiến Phật —— không khó đối phó.”
Đại Tổng quản: “… Quân thượng, thứ cho ta nói thẳng, nếu như Đấu Chiến Phật ở trạng thái đỉnh cao, cho dù là ngài, cũng phải cẩn thận. Ta vẫn luôn cho rằng, người mạnh nhất trong Phật môn là Đấu Chiến Phật, chứ không phải là Vạn Phật Chi Chủ.”
“Ngươi nói không sai, trong Phật môn, trước đây bổn Quân cũng kiêng dè Đấu Chiến Phật hơn.” Thần Quân lạnh nhạt nói: “Nhưng bổn Quân hiện tại đã nhận ra, đối phó Đấu Chiến Phật, không cần phải tấn công trực diện, tấn công vào tâm là được. Làm theo lời ta nói, sau đó, lại làm một vài chuẩn bị nhắm vào…”
Nghe thấy lời dặn dò cụ thể của Thần Quân, Đại Tổng quản nháy mắt hiểu ra.
“Quân thượng, ngài là nói… Ta đã hiểu rồi.”
“Hiểu là tốt, có lẽ Đấu Chiến Phật có thể thoát ra khỏi phá phong ấn, mới là có lợi nhất đối với chúng ta.” Thần Quân nói: “Nếu như thế cuộc của Tây Đại Lục thật sự vượt tầm kiểm soát của bổn Quân, vậy thì để cho Đấu Chiến Phật hoàn toàn quậy một trận long trời lỡ đất, đến lúc đó bổn Quân càng dễ dàng ra tay thu dọn tàn cuộc.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ta đã hiểu, ngay lâp tức đi sắp xếp.”
…
Khi Thần Quân và Đại Tổng quản đang làm chuẩn bị cho tương lai, Công Đức Phật cũng nghênh đón một vị khách xa lạ đến thăm —— Châu Phân Phương.
Cùng với hoàn cảnh thiên địa đại biến, thực lực của rất nhiều cường giả đều đã có được sự gia tăng nhanh chóng, làm cho khoảng cách giữa hai khối đại lục Đông Tây cũng đang nhanh chóng kéo lại gần.
Công Đức Phật vốn dĩ không quen biết Châu Phân Phương.
Nhưng mà cảm ứng được khí tức Hạo Nhiên Chính Khí nồng đậm từ trên người của Châu Phân Phương, Công Đức Phật gần như trong nháy mắt liền đoán được thân phận của Châu Phân Phương.
Cùng với ý đồ đến đây của Châu Phân Phương.
“Châu thánh nhân? Vì tên đồ đệ kia của ta mà đến?”
Châu Phân Phương cũng không bất ngờ khi Công Đức Phật có thể đoán được thân phận và ý đồ đến đây của mình.
Là một trong những sự tồn tại đứng đầu của Phật môn, Công Đức Phật đương nhiên sẽ không phải là tên ngu ngốc.
Trên thực tế, Đấu Chiến Phật sở dĩ bị tóm, không phải là vì kế hoạch của Thần Quân tốt, cũng không phải bởi vì Vạn Phật Chi Chủ lợi hại đến mức nào.
Chủ yếu chính là vì Công Đức Phật đã phản bội.
Nếu Công Đức Phật không phản bội, Đấu Chiến Phật vẫn còn có thể đánh.
“Đạp lên thi thể của đồ đệ mình để thượng vị, Công Đức Phật, hưởng thụ vinh hoa phú quý của ngươi không tệ chứ?”
Châu Phân Phương chính là Châu Phân Phương.
Là người cà khịa lắm.
Công Đức Phật cười khổ.
Châu Phân Phương nheo mắt, tiếp tục nói: “Xem ra quả nhiên đã thích ứng rồi, không hổ là đệ nhất công đức trong lời đồn, Phật tổ từ bi nhất của Phật môn. Nghĩ đến nếu Đấu Chiến Phật dưới suối vàng có biết, khẳng định cũng sẽ vui mừng cho Công Đức Phật.”
Công Đức Phật: “…”
Đánh người không đánh mặt.
Châu Phân Phương chuyên môn đánh mặt.
“Châu thí chủ, khoa trương rồi.” Công Đức Phật nghiêm túc nói: “Đấu Chiến vẫn chưa chết, ngươi đừng nguyền rủa hắn.”
Châu Phân Phương nói: “Đúng là chưa chết, nhưng bị sư phụ mình phản bội, sống không bằng chết.”
Công Đức Phật: “… Ta cũng không phải là ân sư dạy dỗ Đấu Chiến Phật, nhiều nhất chỉ là đạo sư dẫn Đấu Chiến Phật nhập Phật môn. Giữa ta và Đấu Chiến Phật, phần lớn vẫn là mối quan hệ đồng đạo chi hữu.”
Ngụ ý của Công Đức Phật đó là đừng cảm thấy mối quan hệ giữa ta và Công Đức Phật sâu đậm đến đâu.
Vẫn chưa đến mức độ đó.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.