Tôi cảm ơn bác tài, nói thêm: “Bác có thể đợi cháu nửa tiếng không? Cháu sẽ trả thêm năm trăm.”
Bác tài vui vẻ đồng ý: “Tiền nong không quan trọng, thấy cô gái trẻ như thế này, tôi không yên tâm. Nếu tôi đi, cô sẽ không thể gọi được xe đâu.”
Tôi cảm ơn bác tài rồi đội mũ, đeo khẩu trang, đi vào núi.
Tôi mở định vị, thấy Lục Đình vẫn ở trên núi Hậu Duyên.
Khắp nơi là sương mù, dù mặc áo phao dày nhưng cái lạnh thấu xương vẫn khiến tôi run lên.
Bước vào núi, tôi bắt đầu hối hận vì sự bốc đồng của mình.
Bởi vì tôi không thể định vị chính xác Lục Đình đang ở đâu.
Núi Hậu Duyên rất rộng, bác tài chỉ đợi tôi nửa tiếng, tìm được Lục Đình trong thời gian đó giống như mò kim đáy biển.
Tôi dần cảm thấy nản lòng.
Đột nhiên, tôi thấy một bóng người màu xám quen thuộc, đó là Lục Đình.
Bên cạnh anh ấy còn có một bóng đỏ khác.
Trông giống một người phụ nữ, bụng cô ta nhô cao.
Là một người phụ nữ mang thai.
09.
Lòng tôi lập tức trùng xuống.
Có lẽ nào Lục Đình thực sự ngoại tình?
Tôi vội tiến lại gần, nấp sau một gốc cây.
Lục Đình dùng hai tay đỡ lấy eo của người phụ nữ ấy, tôi không nhìn rõ mặt cô ta, nhưng tư thế của họ cực kỳ thân mật.
Nhìn thấy chồng mình ngoại tình, nước mắt tôi tức khắc trào ra.
Tôi không thể tin người chồng yêu tôi đến mức sẵn sàng thắt ống dẫn tinh lại có thể ngoại tình.
Phải chăng tất cả đàn ông trên đời đều không chống nổi cám dỗ?
Người phụ nữ anh ta ngoại tình cùng, lại là một người đang mang thai.
Tôi đau lòng tột cùng, đang chuẩn bị quay đi thì bỗng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tôi quay đầu lại, thấy Lục Đình ném người phụ nữ đó xuống đất.
Cô ta mềm nhũn, nằm bất động trên nền đất, trông giống như một cái xác.
Tôi sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra, chăm chú nhìn từng hành động của Lục Đình.
Anh bắt đầu đào một cái hố, rồi ném người phụ nữ vào.
Tôi có thể chắc chắn cô ấy đã chết.
Sau đó, Lục Đình tiếp tục lấp hố, chôn xác.
Tôi dần thấy khó thở, run rẩy lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Nhưng trong đầu tôi chợt nhớ đến những gì Lục Đình đã nói, về chuyện chúng tôi sẽ cùng nhau đi du lịch khắp nơi khi về già, khi trở thành ông già và bà lão.
Khoảnh khắc đó, tôi chần chừ.
Đột nhiên, Lục Đình ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía tôi.
10.
Tôi hoảng sợ, vội vàng lấy tay bịt miệng. Rõ ràng là người tôi đã gắn bó sáu năm, nhưng vào khoảnh khắc ấy, tôi lại cảm thấy nỗi sợ tột cùng đối với anh.
Lục Đình tiến lại gần tôi, dường như định nói điều gì đó, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là quay người bỏ chạy.
“An An, đừng chạy, em hãy nghe anh giải thích.”
Bỗng nhiên, chân tôi vấp phải thứ gì đó, ngã mạnh xuống đất, trước mắt tối sầm lại, tôi chẳng thấy gì nữa.
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà.
11.
Tôi bật dậy, nhìn đồng hồ báo thức, đã là bảy giờ sáng.
Lục Đình mặc bộ đồ thể thao, đưa tôi một chiếc bánh kẹp ngũ cốc.
“An An, mau dậy rửa mặt đi, anh mua bánh kẹp dưới nhà cho em đây.”
Tôi chần chừ, không dám đưa tay nhận.
“An An, em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?” Lục Đình lo lắng hỏi.
“Đêm qua, anh đi đâu?” Tôi nhìn thẳng vào mắt Lục Đình.
Anh ngơ ngác: “Anh ngủ, chẳng đi đâu cả.”
“Anh nói dối! Rõ ràng em đã theo anh đến núi Hậu Duyên, còn thấy anh… đang chôn xác!” Tôi hét lên trong nỗi sợ hãi.
Lục Đình nhìn tôi vài giây rồi bật cười.
Anh ngồi xuống cạnh tôi: “An An, em lại gặp ác mộng nữa rồi.”
12.
Không, không thể là ác mộng.
Tôi nhớ rất rõ từng chi tiết, biển số của chiếc taxi, hình dáng người lái xe, thậm chí là ánh mắt đen láy của Lục Đình lúc cuối.
“Chồng ơi, anh đừng lừa em được không? Em tin anh không phải vô duyên vô cớ mà giết người, nói em nghe sự thật đi, em sẽ cùng anh tìm cách giải quyết, được không?” Tôi gần như cầu xin.
Vẻ mặt của Lục Đình trở nên nghiêm túc: “An An, thuốc bác sĩ kê, em có uống đúng giờ không?”
Tôi cúi đầu, vì những tác dụng phụ nặng nề của thuốc chống trầm cảm như mất ngủ, tăng cân, suy giảm trí nhớ, nên tôi không uống đủ liều theo chỉ dẫn của bác sĩ.
Tôi nghĩ tình trạng của mình đã tốt hơn nhiều, nếu không có chuyện của Lục Đình, tôi đã thấy mình như người bình thường.
Lục Đình thở dài, cánh tay ôm lấy tôi, kéo tôi vào lòng.
Lồng ngực của anh ấm áp, tiếng tim đập mạnh mẽ, nhớ lúc tôi bệnh nặng nhất, không ngủ được cả đêm, Lục Đình cũng thức trắng để ở bên tôi.
Khoảng thời gian ấy, anh thậm chí còn khổ sở hơn tôi, ban ngày đi làm, ban đêm thức cùng tôi, trông anh hốc hác đi nhiều.
Nước mắt tôi tự nhiên trào ra.
Thực lòng, tôi rất biết ơn Lục Đình.
Khi tôi yếu đuối và tuyệt vọng nhất, chính anh đã cùng tôi vượt qua.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLục Đình nói: “Ngốc quá, sao lại khóc? Những ngày khó khăn nhất chúng ta đều đã cùng nhau vượt qua, em từ chỗ mất ngủ suốt đêm, bây giờ đã có thể ngủ được sáu tiếng, An An của chúng ta đang tiến bộ từng ngày, đúng không?”
13.
Anh nói tiếp: “Anh biết An An rất muốn đi làm lại, trước đây em là người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng chúng ta phải uống thuốc đúng giờ, đúng liều lượng, đúng không?
“An An, đêm qua anh thật sự ở nhà, em gặp ác mộng rồi. Làm sao anh có thể đi chôn xác được?” Lục Đình cười nói.
“Em quên rồi sao, anh còn không dám giết cua nữa mà?”
Nghe Lục Đình nói, tôi chợt nhớ ra.
Chúng tôi không bao giờ ăn hải sản sống vì cả hai đều không dám đụng vào chúng.
“Có lẽ là em thật sự gặp ác mộng rồi.” Tôi thì thầm.
“Ngoan, uống hết cháo nhé. Hôm nay là cuối tuần, anh ở nhà với em. Em muốn ra ngoài đi dạo hay ở nhà?”
“Ra ngoài đi dạo một chút.” Tôi nói nhỏ.
Nghe vậy, Lục Đình giống như rất vui vẻ.
Sau khi uống hết cháo, đã lâu rồi tôi mới ngồi vào bàn trang điểm và bắt đầu trang điểm.
Người phụ nữ trong gương có đường nét xinh đẹp, nhưng trông rất tiều tụy.
“Chồng ơi, anh ra ngoài đợi em một chút nhé, em còn khoảng nửa tiếng để trang điểm nữa mới xong.”
Lục Đình nói: “Vậy anh ra ngoài xem ti vi một lát.”
Nghe tiếng bước chân của Lục Đình rời khỏi phòng, tôi cầm điện thoại và gọi đi.
“Alo, là tổng đài Hà Đạt phải không? Tối qua tôi để quên một chiếc túi xách trên xe taxi của công ty các bạn, biển số là ZJ NW88V0. Các bạn có thể cho tôi số điện thoại của tài xế không? Tôi đi xe lúc 3 giờ 15 phút sáng.”
14.
“Vâng, tôi đã nhận được tin nhắn. Cảm ơn.”
Tôi mở tin nhắn, thấy tổng đài đã gửi cho tôi số của tài xế.
Đây là số ảo, chỉ có hiệu lực trong mười phút.
Tôi lập tức gọi cho tài xế.
Dù muốn tin lời Lục Đình, nhưng ký ức về đêm qua quá rõ ràng.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, nhưng giọng nói bên đầu dây không giống với giọng tôi nghe đêm qua.
Tôi sững sờ, không phải là tài xế đó.
“Bác tài, có phải bác lái chiếc xe này vào lúc ba giờ sáng hôm qua không?” Tôi hỏi.
“Là tôi. Tối qua sau khi đổi ca với tài xế trước vào lúc mười hai giờ, tôi lái đến bảy giờ sáng. Cô cần gì không?”
“Bác có nhớ khoảng 3 giờ 15 phút sáng hôm qua, bác có chở một khách đến núi Hậu Duyên không?”
Tài xế ở đầu dây bên kia bối rối đáp: “Không có đâu, giờ đó ai mà đi núi Hậu Duyên chứ? Khoảng ba giờ sáng tôi có chở vài khách, nhưng đều là từ quán bar về.”
Tôi cảm ơn rồi cúp máy. Giọng của tài xế này không phải người tôi gặp đêm qua.
Chẳng lẽ, thật sự tôi chỉ đang mơ?
15.
Tôi mở lịch sử tìm kiếm trên điện thoại, nhưng nó chỉ dừng lại ở kết quả trước khi ngủ, không hề có trang định vị của Huawei.
Tôi nhớ rõ là đã trả tiền xe qua WeChat, còn gửi thêm cho tài xế năm trăm tệ, nhưng trên lịch sử giao dịch WeChat không hề có giao dịch nào vào khoảng bốn giờ sáng.
Tất cả những gì xảy ra đêm qua đều biến mất. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu có phải vì tôi không uống thuốc đúng liều mà đến mơ với thực cũng không phân biệt được nữa?
“An An, xong chưa?” Lục Đình đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Xong rồi.”
Lục Đình nhìn tôi đầy ngạc nhiên, ánh mắt anh khiến tôi có cảm giác như lần đầu hẹn hò.
“An An của anh xinh đẹp quá,” Lục Đình trầm trồ.
“Em cũng sắp ba mươi rồi…” Tôi đỏ mặt.
Lục Đình cười: “Trong mắt anh, An An luôn là cô gái mười tám tuổi.”
Trước khi ra ngoài, tôi nói với Lục Đình rằng mình muốn vào nhà vệ sinh.
Trong lúc rửa tay chuẩn bị đi, một dấu vết trên sàn nhà tắm thu hút sự chú ý của tôi.
Quanh miệng ống thoát nước trong phòng tắm có dấu bùn đất.
Tôi đứng nhìn vết đó, chợt muốn bật cười.
Lục Đình luôn không để ý những chi tiết nhỏ nhặt, anh ấy thường để lại đống lộn xộn sau khi tắm mà tôi phải lau dọn lại.
Tôi nhớ rõ đêm qua sau khi anh tắm xong, tôi vào dọn thì không hề có dấu bùn đất nào.
Lục Đình đã nói dối. Đêm qua anh ấy thật sự đã đến núi Hậu Duyên.
Những gì tôi thấy đều là thật.
Lục Đình đã chôn một cái xác.
16.
Lục Đình mua vé xem phim mới ra mắt, chúng tôi cùng đến rạp ở Kinh Thành.
Đó là một bộ phim trinh thám, 《Cô gái mất tích》
* Cô gái mất tích (tiếng Anh: Gone Girl) là một bộ phim giật gân tâm lý do David Fincher làm đạo diễn, chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên năm 2012 của Gillian Flynn.
Trong phim, hai vợ chồng lừa dối nhau, cuối cùng dẫn đến bi kịch chết chóc.
Tôi nhìn vào mắt Lục Đình, chậm rãi nói: “Lục Đình, chúng ta ở bên nhau đã sáu năm, kết hôn cũng hai năm rồi. Anh từng thề sẽ không bao giờ lừa dối em.”
Lục Đình cười nói: “An An, đêm qua em đã hỏi rồi, câu trả lời của anh vẫn thế. Anh chưa bao giờ lừa em.”
Tôi cũng cười, nhưng trong lòng lạnh lẽo vô cùng.
17.
Bỗng nhiên, một giọng nữ gọi lớn: “Anh Lục, là anh sao? Thật là trùng hợp!”
Một cô gái chừng hai mươi tuổi mặc đồng phục JK chạy tới trước mặt Lục Đình.
Trang điểm kỹ càng, gương mặt đầy đặn, toát lên sức sống tươi trẻ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.