13.
Bữa tiệc ở nhà ai cũng giống nhau, chỉ có ngâm thơ, làm văn, chơi trò ném tên vào hũ mà thôi. Bữa tiệc ở Ôn gia chắc chắn sẽ không quá náo nhiệt, nhưng bên trong ắt hẳn có nhiều sóng ngầm, vì dù sao trong nhà vẫn còn tam công tử chưa lấy vợ.
Vì vậy, ta điềm tĩnh hơn người khác nhiều, vì với xuất thân của ta, Ôn gia sẽ không để mắt đến. Chỉ cần ăn uống vui vẻ, đợi mẹ tìm được cho ta một người chồng phù hợp, ta sẽ có thể trở về.
Phu nhân Ôn gia và Hoài vương phi chỉ xuất hiện một lần rồi không thấy nữa, nghe đồn rằng họ không thích giao tiếp xã hội, có vẻ như là thật. Nếu không, nhiều năm trôi qua như vậy, khi người ta nhắc đến họ ở kinh thành, đa phần chỉ là những lời đồn đại.
Ta vốn dĩ chẳng có gì nổi bật, tìm một góc hành lang ngồi xuống, dưới hành lang có một chiếc bàn, trên bàn bày đủ loại bánh ngọt, hương vị rất ngon, không giống với những gì ta từng ăn trước đây. Ta vốn đã ăn nhiều, nay lại ngon miệng, càng ăn nhiều hơn.
“Thưa tiểu thư, nghe nói lão phu nhân Ôn gia đã gọi tam công tử về rồi, sao tiểu thư không đi xem thử? Người xem, ngoài này còn ai đâu? Mọi người đều vào chính sảnh hết rồi.” Xuân Hồng nói.
Ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, vừa nãy còn có người đang vẽ tranh, bây giờ chẳng còn ai.
“Ta đi xem có ích gì chứ? Nếu thật sự thích thì chỉ thêm phiền phức thôi.”
Nếu thật sự thích, cũng chỉ chuốc lấy đau lòng mà thôi!
“Tiểu thư ngoài việc không có một người cha tốt, thì có gì kém hơn người khác đâu?”
Ta nhìn Xuân Hồng, trên đời này chỉ có nàng ấy mới có thể nói ra những lời ngốc nghếch như vậy.
“Ngươi nói vậy làm ta lại cảm thấy mình nên ăn thêm chút nữa để lấy lại tinh thần, nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ bị cười nhạo là không biết trời cao đất dày, dạy dỗ hạ nhân kiểu gì mà chuyện gì cũng dám nói ra ngoài.”
Ta giơ một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán Xuân Hồng, rồi lấy hai miếng bánh đưa cho nàng ấy và Xuân Chi.
“Nhân lúc không có ai, các ngươi cũng ăn thử đi! Về nhà chúng ta cũng thử làm xem.”
Có lẽ sợ bị người ta nhìn thấy sẽ bảo ta không có quy củ, mắt hẹp hòi, Xuân Chi không cho Xuân Hồng ăn, mà lại đặt bánh về đĩa trước mặt ta.
Hạ nhân Ôn gia không nhiều, cũng không như nhà khác lúc nào cũng đứng ngay trước mắt. Họ đứng từ xa quan sát, thấy bàn thiếu gì, hoặc có người gọi, lập tức đến ngay, bình thường chắc chắn rất có quy củ, không khiến người ta cảm thấy bất tiện, cũng không nhiệt tình đến mức khiến người ta không biết phải làm sao.
Đó chính là đạo lý trong giao tiếp giữa con người với nhau, có khoảng cách vừa đủ thì sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
“Nếu cô nương thích ăn, ta sẽ viết cho cô nương một công thức, về nhà làm, đảm bảo hương vị giống hệt hôm nay.” Đằng sau đột nhiên vang lên giọng nữ rất êm tai, là Hoài vương phi và Ôn phu nhân, họ đến từ lúc nào mà ta không hề hay biết.
Ta vội vàng đứng dậy hành lễ, Ôn phu nhân lại đưa tay đỡ cánh tay ta, không cho ta quỳ.
“Hôm nay không biết đã phải quỳ bao nhiêu lần rồi, thôi miễn đi! Nhân lúc không có ai, để ta và Bảo Châu cũng ăn chút bánh uống chút trà nào!”
Ôn phu nhân kéo ta ngồi xuống, thấy nha hoàn định đến rót trà, nàng ấy giơ tay ngăn lại. Ta cũng biết điều, ra hiệu cho Xuân Hồng và Xuân Chi cùng nha hoàn đó đi xa một chút.
Hoài vương phi rót trà cho Ôn phu nhân, rồi mới rót cho mình, thậm chí còn thuận tay rót cho ta một chén. Ta đứng dậy định nhận lấy ấm trà, lại bị Ôn phu nhân ngăn lại.
Đường đường là vương phi rót trà cho ta, ta làm sao dám uống chứ?
14.
“Một chén trà thôi mà! Ai rót mà chẳng phải là rót? Chúng ta đã ngồi cùng nhau rồi, thoải mái một chút là được.”
“Phải, lời của tỷ thật đúng.”
Hoài vương phi phụ họa theo, rồi cầm một miếng bánh ăn.
“Nhị tẩu nói nàng có vài nét giống với Đoàn Tử nhà chúng ta, nhìn kỹ thì thật sự có đôi phần giống. Muội gọi nhị tẩu là biểu di mẫu, ta và Bảo Châu cũng coi như là trưởng bối của muội, trưởng bối nói gì muội cứ làm theo là được. Muội đã thấy bánh nhà ta ngon, sao không thử hết mọi thứ? Ta vừa đi Giang Nam, ở đó có một thương gia giàu có, nhà họ làm bánh rất ngon. Ta về đây đã suy nghĩ, viết vài công thức, bếp nhà ta chỉ mới làm thử hai lần, hôm nay làm ngon hơn lần trước nhiều.”
Ôn phu nhân ăn một miếng bánh rồi nói với ta. Đến tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên có người nói với ta một cách bình dị và không chút khách sáo rằng thích ăn thì cứ ăn nhiều vào.
Có lẽ là vì đã nhìn ra sự lúng túng của ta, hoặc vì lý do nào khác, tóm lại là họ đã nhẹ nhàng bỏ qua chuyện ta để nha hoàn của mình ăn bánh và còn muốn mang công thức về nhà làm.
Họ không giả vờ như không nghe thấy, nhưng cũng khiến ta cảm thấy như đó là chuyện bình thường, khi gặp món mình thích thì người khác cũng như ta thôi.
Thì ra Ôn phu nhân là một người như vậy! Thật khó mà không thích được!
“Mọi người đều đi xem tam công tử của nhà ta rồi, sao muội không đi?” Vương phi hỏi ta, khi nàng ấy nói, đôi mắt đen láy cứ nhìn thẳng vào ta, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa ngây thơ.
Tự nhiên ta lại nhớ đến nam nhân có vẻ hơi ngốc nghếch kia.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Phu nhân và Vương phi chắc hẳn đều biết về ta, với tuổi tác và xuất thân của ta, có xem hay không cũng như nhau thôi.”
Có lẽ vì họ quá chân thành, hoặc có thể ta đã rất lâu rồi không nói chuyện thật lòng với ai, hoặc cũng có thể là vì Ôn phu nhân có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.
Tóm lại, ta không dám qua loa, cũng không dám nói dối. Dù tất cả của ta đều chẳng ra gì, nhưng ít nhất trước mặt họ, ta phải làm người chân thành.
“Con người muội ra sao thì liên quan gì đến gia đình muội?” Ôn phu nhân nhìn ta, nghiêm túc nói.
Gia đình ta ở kinh thành cũng như một trò cười. Nếu không phải tổ phụ có ân với Hoàng thượng, trước khi qua đời đã cầu xin Hoàng thượng truyền chức vụ lại cho cha ta, thì với cái đầu óc và mức độ phá hoại của cha ta, có khi đi xin ăn cũng chẳng ai cho.
Tổ mẫu tuy xuất thân là quận chúa, nhưng từ trẻ đã hồ đồ, nếu không có tổ phụ ngăn cản, không biết đã đi theo trưởng công chúa tạo phản mà làm ra chuyện gì rồi.
Kinh thành cười chuyện ta và Nam Sênh tranh giành Du Tùng như cười một trò hề, bất kể là thật hay giả, gia đình ta và ta thực sự là một trò cười.
Mẹ ta bôn ba bao nhiêu năm nay, chuyện hôn nhân của ta vẫn chưa có kết quả. Nguyên nhân ta biết rõ, chỉ là không muốn nói những lời buồn bã khiến mẹ đau lòng.
Mẹ sống khổ sở ở Nam gia, lại không sinh được con trai, cha ta thì cứ liên tục nạp thiếp, bên ngoài nói gì về mẹ, ta không dám nghĩ đến.
Mẹ chắc chắn biết rõ điều đó, nhưng vì đứa con gái không ra gì như ta mà phải nhìn sắc mặt người khác.
“Chỉ là người khác không nghĩ như phu nhân, bản thân muội thực sự cũng chẳng có gì nổi trội, ngoài việc ăn nhiều.”
“Ta và tỷ tỷ ta cũng ăn nhiều mà! Đại ca chỉ ăn một bát cơm mỗi bữa, còn ta và tỷ tỷ thì phải ăn hai bát. Sống mà đến cả ăn cơm cũng phải tính toán thì thật chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Vương phi thở dài đầy chân thành. Không biết bà ấy có biết hay không, thực ra chuyện này không liên quan đến ăn bao nhiêu bát cơm, mà liên quan đến việc ăn nhiều có béo lên hay không.
15.
“Muội không đi xem tam ca ca nhà ta thì thật là sáng suốt, huynh ấy chẳng có gì đáng để xem, gặp nữ nhân chẳng nói được câu nào cho hoàn chỉnh. Nhưng so với đại ca ta thì huynh ấy vẫn tốt hơn, không hay cau có mặt mày quát mắng người khác, cũng không tranh giành tỷ tỷ với ta.”
Lời này ta không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe, nỗi buồn vừa rồi dường như chỉ là một cảm giác sai lầm, ta vốn không phải là người đa sầu đa cảm như vậy.
“Tam ca thật sự tốt hơn đại ca nhiều, bảo huynh ấy đào cái cổng, huynh ấy lại đào ra một cái hố giống như hang chó, nhưng tam ca đến chưa bao lâu đã làm ra một cái cổng trăng tròn, vừa đẹp vừa rộng.”
Trên đời này, người dám nói Ôn các lão không bằng người khác, chắc chỉ còn lại hai tỷ muội này thôi nhỉ?
Nhìn dáng vẻ của họ, có thể thấy rằng lời này không phải là đùa cợt, họ thật lòng tin rằng Ôn các lão không bằng tam ca của họ. Chỉ là cách gọi trong Ôn gia có phần lộn xộn, phu nhân Ôn gia cũng gọi tam công tử Ôn gia là tam ca.
Nghe nói Ôn phu nhân là cô dâu nuôi từ bé của Ôn các lão, chẳng lẽ ở cùng nhau lâu rồi, cách xưng hô cũng theo thứ tự tuổi tác mà gọi?
Họ lại nói với ta vài câu chuyện bình thường, đều là những chuyện không mấy quan trọng, những thứ bình thường như vậy lại khiến người ta dần quên đi nỗi lo sợ, dần sinh ra cảm giác thân thiết. Hóa ra những người trong truyền thuyết xa vời kia cũng sống một cuộc sống rất đỗi bình thường!
Ôn phu nhân sai tỳ nữ đi xuống bếp, lấy công thức làm bánh. Không biết Ôn gia có không, ta viết lại công thức món ăn mình đã tự suy nghĩ và tặng lại làm quà.
Những công thức món ăn của các gia đình quý tộc đều được truyền lại hoặc tích lũy qua nhiều năm, thường không được truyền ra ngoài. Họ cho ta một cách dễ dàng, ta cũng an tâm nhận.
Trên đời này thực sự có những người như vậy, họ nói những lời bình thường, làm những việc bình thường, nhưng lại khiến lòng người cảm thấy vô cùng ấm áp.
Họ không giảng dạy, nhưng lại khiến ta hiểu ra một điều, khi sở hữu nhiều thì hãy an tạm chấp nhận và trân trọng, khi không sở hữu thì cuộc sống vẫn cứ là cuộc sống, cứ bước tiếp mà thôi. Hôm nay đến Ôn gia, đó chính là thu hoạch lớn nhất của ta.
Hôm đó ta không gặp tam công tử của Ôn gia, chỉ có mẹ ta khen ngợi từ trên xuống dưới về Ôn gia.
“Mẹ thấy tam công tử của Ôn gia là một công tử chính trực, ổn định và vững vàng, người cũng rất đẹp, lão phu nhân và lão thái công đều là những người tốt. Đại phu nhân và nhị phu nhân thì không cần phải nói, đúng là những chị em dâu dễ hòa hợp nhất trên đời, vương phi cũng không có chút kiêu căng nào. Nếu có thể gả vào Ôn gia, đó đúng là một phúc lớn…” Mẹ thở dài liên tục.
“Chỉ là Ôn gia chọn dâu không giống nhà khác, phải có tình cảm hai bên mới thành, nếu không mẹ dù có mất mặt cũng sẽ cầu xin một lần. A Lâu, hôm nay con thật sự nên gặp tam công tử…”
“Mẹ à, mẹ thấy Ôn gia tốt, chẳng lẽ người khác không nhìn ra sao? Mẹ nhìn xem hôm nay có bao nhiêu tiểu thư đến, ai mà không tài sắc vẹn toàn? Con đến đó thì được gì?”
Mẹ nghe ta nói vậy thì không nói thêm gì nữa. Ta nhìn thấy nếp nhăn trên trán mẹ, lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Từ khi có ta, mẹ chưa từng sống cho riêng mình một ngày nào.
“Mẹ chẳng phải đã gặp vài công tử nhà khác hôm nay sao? Có thấy ai phù hợp không?”
“Con không biết đấy thôi, hôm nay tam công tử đi cùng Ôn các lão về, họ vừa đến thì làm cho những người khác trở nên mờ nhạt như gạch ngói, còn ai có tâm trạng để mà xem nữa đâu?”
Tuy ta chưa gặp tam công tử, nhưng nhìn vào vẻ ngoài của Hoài vương phi, ta cũng có thể hình dung ra dáng vẻ của ca ca nàng ấy.
Không phải mẹ ta quá kén chọn, nhưng khi có sự so sánh, nếu có một người tốt hơn để so sánh thì đúng là chẳng còn tâm trí để nhìn người khác nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.